Phát Uy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cứ như thế mười ngày trôi qua bọn họ cũng đến được kinh thành

Phượng Nguyệt đưa mắt nhìn cung điện tử kim bạch sắc to lớn tồn tại trong thiên địa. Cung điện hoa lệ, một tầng nối tiếp một tầng. Dưới ánh nắng mặt trời, tỏa ra ánh sáng ngọc, chói lọi cùng khí phách. Mà lúc này, trên bậc thang tại bên ngoài cung điện, một đám người cung kính đứng sừng sững, cung nghênh đón tiếp.

Hách Liên Thần nhìn thoáng qua Phượng Nguyệt, thấy nàng không cỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ gật gật đầu, trong mắt hắn hiện lên tia tán thưởng. Nữ nhân của hắn chính là như vậy, sao có thể giống những nữ nhân cùng tuổi khác được, thấy cảnh như vậy liền kinh ngạc. Xe ngựa dừng trước cửa cung

Những tiếng cung nghênh lien tiếp vang vọng, trên bậc cao, các đại thần vội vàng tụ tập quỳ xuống.

"Cung nghênh quân vương trở về...."

"Cung nghênh quân vương trở về...."

Hách Liên Thần nhìn lướt qua quần thần, có chút gật đầu. Hai tay Hách Liên Thần vẫn thu lại trong áo bào như trước, chậm rãi bước xuống xe ngựa. Phía sau Phượng Nguyệt cũng đi xuống.

"Hoàng đệ, người còn biết trở về?." Ngay trong lúc này, trong bầu không khí trang nghiêm, một đạo âm thanh đè nén sự tức giận truyền đến.

Chỉ thấy phía trước, quần thần nhường đường, một nữ tử vận một thân trường bào màu tím, dung mạo như hoa, có vài phần giống Hách Liên Thần, cùng với bốn người khác đi theo phía sau. Trưởng tỉ của Hách Liên Thần- trưởng công chúa Hách Liên Tâm.

Hách Liên Thần nhìn người đến, thản nhiên nói: "bây giờ không phải là đã về sao." Vừa nói vừa nâng bước đi về phía trước.

"Nếu vẫn không trở về, ta chiếm Điểm Thương làm của luôn". Người vừa lên tiếng là một nam tử kim y, nhìn qua cũng khoảng hơn hai mươi tuổi, một thân ngọc thụ phong lâm nhưng lại hiển hiện khí tức trầm ổn mang theo vài phần bén nhọn.

"Quân sư, lời này ngươi đã nói mấy lần rồi." Theo sát phía sau, ba người thấp giọng cười khẽ.

Khó trách dám cùng Hách Liên Thần nói chuyện như vậy, thì ra là quân sư Điểm Thương- Tư Đồ Triệt. Bị bỏ lại ở phía sau, Phượng Nguyệt âm thầm đánh giá

Tư Đồ Triệt rất nhanh đánh giá Hách Liên Thần từ trên xuống dưới, khom người nói: "quân vương từ xa trở về, hay là đi nghĩ trước...."

"Vào triều." Hách Liên Thần lên tiếng cắt đứt câu nói của Tư Đồ Triệt.

Tư Đồ Triệt nghe vậy chần chừ trong chốc lát, lập tức gật đầu ý bảo đã hiểu.

Đi được vài bước, Hách Liên Thần ngừng lại, quay đầu hướng về phía Phượng Nguyệt bị rơi cuối cùng, nhướng mày: "Đuổi theo"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc nhất đề quay đầu, nhìn thấy một thân hồng y nữ tử khuôn mặt bình thường, duy chỉ có đôi mắt sáng như sao đêm cùng khí chất linh động, thanh thoát khiến người ta không thể bỏ qua được.

Phượng Nguyệt thấy vậy, lập tức bĩu môi, bất mãn nói: "chân ngươi dài thì đi nhanh rồi, chân ta ngắn như vậy sao có thể đuổi kịp." Đi đến bên người Hách Liên Thần.

Cái nha đầu này....Hách Liên Thần mặt không đổi sắc vòng tay ôm lấy eo nàng, sau đó xoay người về phía nghị chính cung mà đi, bỏ lại một đám người trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.

Mà phía sau, bốn người cùng một nữ tử cũng âm thầm đánh giá Phượng Nguyệt. Nhìn nàng còn nhỏ tuổi nhưng khí chất thật khiến người ta không thể xem thường, ở cùng một chỗ với quân vượng bọn họ lại có phần giống nhau.

Nhưng mà..... quân vương bọn họ nghĩ gì mà lại dây dưa với một tiểu nữ tử còn chưa lớn hẳn thế này, còn chưa phát dục, đây là khẩu vị gì a? Luyến đồng?

Phượng Nguyệt cũng không ngờ Hách Liên Thần lại hành động như vậy, bất quá nàng cảm thấy rất hài lòng. Quét mắt qua năm người phía sau, nhìn ra ý nghĩ trong mắt họ, Phượng Nguyệt nhất thời đen mặt, trừng mắt nhìn kẻ đầu xỏ Hách Liên Thần này.

Hách Liên Thần thấy nàng trừng hắn thì khó hiểu. Nha đầu này lại làm sao vậy, nàng nói theo không kịp, không phải hắn đã ôm nàng rồi sao.

Tất cả cùng đi vào nghị chính cung. Chúng thần liếc mắt nhìn nhau. Bên người quân vương bọn họ có một nữ tử, có nghĩa là...... Chúng thần không dám chậm trễ, đem nghi hoặc cùng kinh ngạc dấu ở trong lòng, theo đuôi tiến vào nghị chính cung.

Một thân hắc kim y, Hách Liên Thần ngồi trên ghế dựa kì lân cao cao phía trên, hắn để Phượng Nguyệt đứng qua một bên, từ từ nhắm mắt lại.

Trong cung điện rộng lớn, quần thần chia làm hai hàng đứng thẳng, dựa theo phẩm hàm kéo dài xuống.

"Hoàng đệ, thân thể của ngươi?." Hách Liên Tâm ngồi phía bên phải Hách Liên Thần thấy vậy, không khỏi đè thấp âm thanh, trong mắt hiện lên tia lo lắng.

Hách Liên Thần nhắm hai mắt không nói gì, chỉ có ngón tay giật giật một chút. Hách Liên Tâm thấy vậy không nói gì, xoay người ngồi thẳng.

Phượng Nguyệt một bân thấy vậy trầm mắt xuống, xem ra mười ngày qua liên tục bay về đây khiến cho thương thế mới vừa khỏi của Hách Liên Thần bị động rồi.

"Tất cả triều thần đến đông đủ".

Hách Liên Thần như cũ không mở mắt, nghe vậy lạnh lùng gật đầu, đột nhiên nói: "Phượng Nguyệt, lên đây."

Lời vừa nói ra, quần thần phía dưới nhất thời xôn xao. Vị trí gần với quân vương đều là những người được quân vương tín nhiệm nhất, là người có công lớn đóng góp cho Điểm Thương quốc nhưng bây giờ lại xuất hiện một nữ tử... không phải nói là một tiểu oa nhi, vừa tới đã tiến vào trung tâm quyền lực Điểm Thương, cái này.........

Phía dưới, quần thần trong mắt một mảnh xôn xao, nhưng vẫn ứ nghẹn ở cổ, không ai dám lên tiếng. Mà phía năm người lại liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có chút trầm xuống. Nha đầu này là ai, dựa vào cái gì vừa vào đã đứng cùng một cấp bậc với bọn họ? Chỉ dựa vào việc được quân vương coi trọng?

Phượng Nguyệt thu hết biểu hiện của đám người vào mắt, không nói gì thoải mái đi lên, xem ra nàng phải tốn chút công sức rồi.

"Lần này bổn quân ra ngoài tìm thần y trong giang hồ, lại gặp phải ám sát, không may rơi xuống vực, tưởng chừng sẽ chết nhưng lại được Phượng Nguyệt cứu. Nàng là nữ nhân của bổn quân" Âm thanh lãnh khốc hạ xuống, quần thần nhất thời kinh ngạc thật sâu, cả triều trợn mắt há mồm, quân vương bọn họ trước giờ không gần nữ sắc a, mà năm người bên cạnh lại khiếp sợ, sắc mặt trong nhấy mắt trắng bệch.

Quân vương bọn họ bị ám sát, lại còn rơi xuống vực?

Phượng Nguyệt thấy vậy giơ giơ mi, Hách Liên Thần có nữ nhân thôi mà, có cần phải quá mức kinh ngạc như vậy không?

"Có việc thì tấu, không có bãi triều." Hách Liên Thần sau khi giới thiệu qua Phượng Nguyệt thì lạnh lùng nói.

"Quân vương, trong thời gian ngài rời đi, các thương nhân nước khác đến Điểm Thương ta để buôn bán nhưng phần lớn là thay chủ tử bọn họ đến để lôi kéo, làm cầu nối, làm gián đoạn hoạt động của Điểm Thương, xin quân vương ra lệnh đuổi bọn họ về." Một vị thần tử cậm rãi nói.

"Quân vương, thần cũng đồng ý với Lý đại nhân." Một vị nam tử trông có vẻ trẻ tuổi hơn bước đến bên trái vị thần tử kia, cung kính nói.

"Ngu Ngốc!." Phượng Nguyệt nghe lời nói của hai thần tử kia nhất thời khinh thường mà buộc miệng nói ra. Tiếng nói mặc dù không lớn, nhưng có thể khiến cho tất cả đại thần phía dưới nghe thấy.

Hai vị đại thần kia nhất thời trừng mắt nhìn nàng, mà bảy vị tâm phúc thì chỉ ngồi im xem kịch vui.

"Ngươi có cao kiến gì?." Đảo mắt qua Phượng Nguyệt, Hách Liên Thần hỏi. Hắn không cho rằng nàng như những nữ tử khác không hiểu lí lẽ.

Phượng Nguyệt sao lại không thấy những ánh mắt xem kịch vui kia, hừ lạnh một tiếng "Trục xuất các thương nhân trong nước, ta cho rằng là một ý kiến sai lầm. Đất đai rộng lớn, cây cối mới có thể sinh trưởng, lãnh thổ rộng lớn mới có nhiều người ở, cũng như Bạch Vân sơn, không vứt bỏ những bụi đất nhỏ mới cao lớn như vậy, biển không ngăn cản những dòng sông nhỏ chảy vào mới sâu rộng như vậy, quân vương không bỏ dân chúng cho nên mới vinh quang. Vì vậy, lãnh thổ không phân biệt Đông Tây Nam Bắc, nhân dân không phân biệt nước mình nước địch, lợi dụng sự dồi dào của bốn mùa để lấy được sản vật tươi tốt, đây mới chính là minh quân vô địch khắp thiên hạ."

"Hay, nói rất hay." Dạ Hồn luôn trầm mặt khi nghe nàng nói cũng phải thốt lên khen ngợi.

Bên cạnh Tư Đồ Triệt cùng Hách Liên Tâm cũng gật đầu tán thưởng.

Phượng Nguyệt gật đầu nói tiếp: "Nhiều vật phẩm trân quý không được sản xuất tại Điểm Thương quốc, nhiều cường giả không sinh ra và lớn lên tại đây nhưng vẫn có nhiều người muốn tận trung với quân vương.....thương nhân tuy không phải là một tầng lớp quan trọng nhưng hằng năm số lượng lớn thương nhân ra vào nước ta là nhiều vô kể, họ chính là một phần tạo nên quốc khố cho đất nước, nếu nay đem các thương nhân kia đuổi đi, cấm các cửa khẩu không cho mua bán trao đổi giữa các nước. Đến lúc đó kinh tế bị trì độn, quốc khố ngày càng suy giảm.... điều này, hai vị đại nhân muốn sao?." Giọng nói có chút non nớt nhưng mỗi câu lại vô cùng sắc bén, cuối cùng Phượng Nguyệt đem trái bom ném xuống đầu hai vị đại thần khiến cho sắc mặt họ rất khó coi.

"Các ngươi còn gì để nói sao?" Hách Liên Thần trong mắt là tán thưởng cùng kiêu ngạo, đây là nữ nhân của hắn a.

"Bẩm quân vương, xin quân vương suy xét đừng vì lời nói của một nữ tử." Vị đại thần ban đầu liền phản bác.

Phượng Nguyệt thiếu chút nữa không nhịn được mắng hắn ngu ngốc, không đợi Hách Liên Thần lên tiếng, nàng liền nghiến răng nói: "Lý đại nhân, tơ lụa mà ngài mặc trên người là của Điểm Thương sao?"

"Không phải!" Chu đại nhân nghe câu hỏi càn rỡ của Phượng Nguyệt càng thêm tức giận trả lời.

"Nếu như ngài bài xích người hoặc vật của quốc gia khác, vậy tại sao còn mặc đồ nguồn góc của quốc gia khác?" Phượng Nguyệt chớp đôi mắt long lanh vô tội nói.

"Ngươi.... Hừ! Sự đoàn kết dân với quần áo sao có thể giống nhau được." Lý đại nhân tức giận đến mức máu dồn lên mặt, liền điều chỉnh tâm trạng nói.

"Kia Lý đại nhân, nêu như Điểm Thương ta thống nhất thiên hạ, hợp nhất tứ quốc, vậy người dân những quốc gia khác xử lí thế nào đây?" Vấn đề này đúng là khiến cho Lý đại nhân tức đến hộc máu.

Hách Liên Thần để mặc cho Phượng Nguyệt trêu đùa vị đại thần kia, cũng không có ý ngắn cản. Nha đầu này, dã tâm thật lớn, tuy nói thống nhất thiên hạ, hợp nhất tứ quốc chính là hùng tâm của bọn họ nhưng là từ trong miệng một tiểu oa nhi nói ra như vậy đúng thật là khiến người ta mao cốt sủng thiên a.

"Được rồi, lui xuống, ta tự có quyết định. Bãi triều." Hách Liên Thần phất tay rồi ôm lấy Phượng Nguyệt đi ra khỏi nghị chính cung. Hắn sao không nhận ra được nộ khí của nha đầu kia chứ. Nếu còn nói nữa không biết chừng nàng sẽ khiến cho thần tử của hắn tức đến chết trên điện nghị chính mất.

Nàng tuy thông minh, nhưng còn quá nhỏ, hắn không muốn nàng kết thù với đám lão già đó.

Đám người tâm phúc cũng theo sau Hách Liên Thần, trong mắt hiện lên tia phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC