Soulmates (Chap 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

[Nico]

Sau khi mặc áo khoác để giấu vết mực trên tay, tôi chạy xuống cầu thang và đến phòng làm việc của mẹ. May mắn là bà ấy đang ở trong phòng khách, nếu không mẹ sẽ nghĩ tôi bị điên mất.

Tôi áp tay vào máy photo và để nó quét qua, sao chép lại những bông hoa mà chúng tôi đã vẽ cho nhau. Sau đó, tôi mang bức hình về phòng, giấu nó trong ngăn bàn rồi đi tắm.

Tất nhiên, một nửa những gì viết trên cánh tay tôi sẽ biến mất khi người kia tẩy chúng đi. Nhưng sau khi rời khỏi phòng tắm, tôi nhận ra có một thứ vừa mới xuất hiện. Các con số ...?

Sự phấn khích lập tức ập tới. Cậu ấy đã ghi lại số điện thoại của mình cho tôi! Tôi nhanh chóng mặc quần áo và chạy về phòng ngủ. Với lấy chiếc điện thoại, tôi thêm dãy số kia vào danh bạ: "'Soulmate :)"

.

.

.

[Will]

Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là đi tắm vì không muốn những đứa em tọc mạch nhìn thấy cánh tay của mình. Nhưng trước khi tôi vào được phòng tắm, mẹ đã chặn tôi lại.

"Vậy, trường học thế nào?" Bà ấy hỏi.

"Tuyệt ạ." Tôi trả lời, vừa quay lại đã phát hiện Kayla đang đứng ngay sau lưng tôi.

"Cái gì trên tay anh thế?"

"Không gì cả." Tôi nói và ngay lập tức chạy trốn trước khi có thêm bất kỳ câu hỏi nào.

.

Tối hôm đó tôi nhận được tin nhắn từ soulmate của mình: 

Hey.

Tôi bật cười.

"Vậy, con có định nói cho mẹ biết con đang nhắn tin với ai không?" Mẹ tôi hỏi.

"Sao ạ?"

"Con đang cười toe toét như một tên ngốc với điện thoại của mình đấy, cho mẹ biết đi, đó là ai?" Bà ấy lặp lại.

Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh. Kayla đang nấu ăn ở trong bếp còn Austin thì ở trong phòng ngủ của em ấy. Tốt.

Tôi trả lời mẹ. "Soulmate của con."

Mẹ tôi lập tức mỉm cười. "Điều đó thật tuyệt, Will."

Tôi nhắn lại: Cậu đang làm gì thế?

Câu trả lời từ người đó gần như xuất hiện ngay lập tức: 

Đào một cái hố cho chính mình sau khi kết thúc bài kiểm tra sinh học.

Chờ đã, cậu dở môn sinh học?

... Ừ, thì sao?

À thì, tôi có thể giúp cậu ... Đó là một trong những môn tôi học tốt nhất.

Ồ, điều đó rất hữu ích đấy.

Tôi hy vọng là vậy, tôi không muốn thấy cậu chết đâu.

Haha -_-

Well, tôi không thể giúp gì cho cậu nếu cậu không cho tôi biết cậu cần học cái gì.

Ồ phải rồi...

Sau khi giúp soulmate ôn tập môn sinh học thì bữa tối đã sẵn sàng. Một thời điểm hoàn hảo vì đúng lúc tôi đang đói.

.

"Con yêu, đừng quên hôm nay con phải đi khám răng sau giờ học."

Tôi suýt nữa nghẹn bữa sáng của mình vì lời nói của mẹ.

"Gì cơ ạ?" Tôi hỏi.

"Con có một cuộc hẹn với nha sĩ ngày hôm nay."

Khỉ thật.

Tôi muốn trở thành bác sĩ vì vậy mọi người luôn nghĩ việc tôi sợ nha sĩ thật là kỳ lạ. Chỉ là tôi không thích việc ai đó lại gần mặt mình, nhét những đồ vật bằng kim loại kỳ quặc vào miệng tôi chỉ để cuối cùng kết luận rằng: "Này, cậu nên đánh răng đi, điều đó tốt lắm!"

ĐƯƠNG NHIÊN LÀ TÔI CÓ ĐÁNH RĂNG HẰNG NGÀY MÀ!

"Vâng, con nhớ rồi." Tôi đáp.

"Anh chắc chứ?" Austin hỏi.

"Đương nhiên, sao lại không?"

"Bởi vì lần trước anh đã không xuất hiện." Kayla chen vào.

"Kể cả lần trước đó nữa."

"Well, lần này anh sẽ không quên đâu." Tôi nói và Austin đảo mắt. "Mong là vậy."

Trước khi đến trường, tôi viết nhanh dòng chữ "Cái chết 15:30" lên tay để khỏi quên.

.

.

.

[Nico]

Tôi đang đứng cạnh tủ đựng đồ của Jason và đợi cậu ấy như thường lệ trước khi lớp học bắt đầu. Trên đường đến trường, tôi đã mua một ít cà phê bởi vì cơ thể quá mệt mỏi do thức suốt đêm để học, tôi thực sự cần bài kiểm tra sinh học này đạt được điểm cao.

Cuối cùng, Jason cũng xuất hiện. "Hey, Neeks."

"Chào." Tôi trả lời một cách khó chịu.

"Cái gì thế?" Jason hỏi, chỉ vào tay tôi.

"Cái gì, cà phê?" Tôi đáp lại.

"'Không, cái gì viết trên tay cậu vậy?"

Tôi nhìn vào tay mình. Đúng là có một cái gì đó được viết bên trên.

"Chết lúc ... CÁI ĐÉO GÌ, NICO!" Jason đọc và hét ầm lên phần cuối cùng khiến một số người tò mò quay đầu nhìn.

"Lạy các vị thần, cậu có thể đừng hét to thế được không?" Tôi nguýt.

"Xin lỗi, nhưng chúng ta đã giải quyết xong chuyện này, không có chuyện tự sát gì ở đây hết." Cậu ấy nói.

"Nhưng-"

"Không nhưng nhị gì cả! Cậu có bạn bè ở trường, và còn mẹ cậu thì sao? Cậu nghĩ bà ấy sẽ cảm thấy thế nào? Nếu cậu dám nghĩ đến chuyệ-"

"Jason, dừng lại!" Tôi ngắt lời, cậu ấy ngây người nhìn tôi. "Tớ ... tớ không phải người viết điều này."

(cont)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net