Soulmates (Chap 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

[Will]

Vừa đến trường tôi đã nhận được tin nhắn từ soulmate của mình.

CÓ CHUYỆN GÌ VẬY??

Tôi không biết cậu ấy đang nói gì nên đã đáp lại một cách lịch sự và khôn khéo.

Hả?

Nhưng không có tin nhắn nào đến nữa nên tôi đã cất điện thoại đi và bắt đầu để vài cuốn sách của mình vào tủ. Và rồi trên tay tôi xuất hiện một dòng chữ. Chờ đã, chúng tôi đã trao đổi số điện thoại rồi mà, tại sao tri kỷ của tôi lại dùng cách trao đổi này vậy?

Cái chết 15:30

Ôi không...

"Sao mình lại ngu ngốc như vậy?" Tôi hét lên và đập đầu vào tủ đựng đồ của mình.

"Mình không biết nữa, có lẽ là do cậu đã đập đầu vào đấy quá nhiều chăng?" Một giọng nói vang lên sau lưng tôi. Tôi quay lại và... ôi trời, đó là Nico!

"Ồ, chào, Nico." Tôi nói, cố tỏ ra bình thường. "Cậu đang làm gì ở đây, chẳng phải cậu luôn gặp Jason mỗi sáng sao?" 

"À ừ, nhưng có chuyện đã xảy ra nên bây giờ cả hai bọn mình đều khá bối rối. Cậu ấy đi gặp Piper rồi, và mình thì không muốn trở thành "bóng đèn" nên đã đi lòng vòng một chút, cho đến khi nhìn thấy cậu ở đây." Nico giải thích.

"Có chuyện gì à?"

"Không có gì."

"Ồ, được rồi." Tôi nói.

Một khoảng lặng khó xử diễn ra giữa chúng tôi. Sau đó, tôi chợt nhớ ra vấn đề mà mình định kể với Piper nhưng giờ cô ấy đang đi cùng Jason nên tôi quyết định nói cho Nico.

"Này, ừm, cậu sẽ làm gì trong trường hợp lỡ làm điều gì đó rất ngu ngốc và khiến người cậu quan tâm lo lắng?" Tôi hỏi cậu ấy.

"Không biết nữa, tùy vào tình huống, có lẽ tớ sẽ xin lỗi và giải thích về sự ngu ngốc của mình. Nhưng tớ không ngốc, vì vậy có lẽ cậu nên nhờ Leo giúp đỡ." Nico đáp.

Tôi bật cười. "Cảm ơn Nico."

.

.

.

[Nico]

Khi tôi đến lớp học đầu tiên của mình thì chuông reo. Thỉnh thoảng cũng hơi chán khi không ở lớp chung với bạn bè nhưng thường thì tôi không ngại phải ngồi một mình ở phía sau. Nhưng hôm nay là một trong những ngày tôi muốn có ai đó bên cạnh trò chuyện để bản thân không phải nghĩ về những thứ được viết trên tay mình.

Ngồi vào chỗ và lấy đồ ra, tôi không kìm được mà nhìn xuống tay của mình lần nữa, chỉ để đề phòng dòng chữ ban sáng là do tôi tưởng tượng ra.

Nha sĩ 15:30

Chờ đã, nha sĩ ư? Tôi thề rằng một phút trước nó ghi là "cái chết". Tôi lắc đầu, chắc là mình đọc sai chăng, vì có ai lại ghi "Cái chết 15:30" lên tay chứ? Nhưng Jason cũng đọc là "cái chết" mà.

Tôi nhìn xung quanh, hôm nay giáo viên vào muộn và mọi người đang rất lộn xộn. Tôi lấy điện thoại và nhắn cho Jason: Bây giờ nó lại ghi là nha sĩ. Cậu cũng đọc thấy chữ "Cái chết" mà, phải không?

Tôi không mong nhận được câu trả lời từ Jason nên sau khi đọc lại tin nhắn gửi soulmate vẫn chưa được xem ấy thì tôi cất điện thoại đi. Đúng lúc đó, giáo viên bước vào và bắt đầu quát mắng những học sinh đang nhảy lên bàn.

.

Jason đang đợi tôi sau tiết học thứ tư để cùng đi ăn trưa.

"Cho tớ xem". Ngay khi thấy tôi, cậu ấy đã ra lệnh. Tôi chìa tay ra.

"Cái gì thế này?" Jason hét lên. "Nhưng..."

"Ừ, tớ biết. Thật kỳ lạ phải không?" Tôi ngắt lời cậu ấy.

"Well, ít nhất thì chúng ta cũng biết nó vô hại."

"Ừ, đi ăn thôi, tớ đói rồi."

.

.

.

[Will]

"Thôi nào, nó không thể tệ như vậy được." Piper nói khi chúng tôi cùng nhau đi đến căng tin.

Tôi giải thích. "Điều đó rất tệ, bởi vì cậu ấy đã nhìn thấy dòng chữ."

"Nhưng ít nhất thì cậu cũng biết người ấy quan tâm đến cậu." Cô nói.

"Ừ thì bọn mình là soulmate của nhau mà." Chúng tôi cùng ngồi xuống bàn.

"Cậu đã gặp soulmate của mình rồi ư?" Hazel hỏi. Ngoài Piper và tôi, cô ấy là người duy nhất đang ở đây.

"Ừ, nhưng mình không muốn mọi người làm rối tung chuyện lên vì vậy làm ơn, đừng nói với những người còn lại vội nhé." Tôi nói.

"Không vấn đề gì."

Sau đó, Nico và Jason đi đến. Jason đang nói chuyện với Nico. "Tớ thề là tớ cũng nhìn thấy nó, chẳng lẽ cả hai chúng ta đều bị ảo giác?"

"Không thể nào, vậy tại sao tớ lại gửi cho cậu ấy tin nhắn đó chứ?" Nico nói.

"Bởi vì cậu bị ảo giác."

"Không, nếu như thế thì việc mình gửi tin nhắn cũng là ảo giác, nhưng sự thật là mình đã gửi nó."

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

Jason đáp lại. "Nico và tớ đang bị ảo giác."

"Không hề!"' Nico phàn nàn.

"Có đấy. Chứ cậu định giải thích những chuyện đã xảy ra như thế nào?"

"Có thể cậu ấy chỉ đang trêu đùa hay gì đó, để kiểm tra xem tớ có thực sự quan tâm đến cậu ấy hay không." Nico nói và ngồi xuống đối diện tôi.

"Ai đang trêu cậu vậy?" Reyna hỏi, ngồi xuống bên cạnh Nico.

"Không có gì!" Cậu chối ngay lập tức. "Ý tớ là, không ai cả."

"Bởi vì nếu có ai đó gây rối với cậu, họ sẽ phải vượt qua tớ."

"Tớ nữa." Percy nói ngay khi vừa xuất hiện.

"Và cả tớ." Tiếp đến là Annabeth.

"Cảm ơn các cậu, nhưng tớ nghĩ mình có thể tự xử lý được." Nico nói.

Khi những người còn lại đến nơi, tất cả chúng tôi cùng ăn trưa và quên đi những gì đã xảy ra. Một lúc sau, điện thoại của tôi đổ chuông. Cuộc gọi từ mẹ.

"Alo?"

Bà ấy nói: "Con yêu, cuộc hẹn với nha sĩ đã chuyển sang 13:15."

Tôi suýt nữa bị nghẹn bữa trưa của mình. "Nhưng như thế thì con phải đi ngay bây giờ." Tôi nói, giọng run run. "Con vẫn chưa chuẩn bị tâm lý."

Mẹ tôi giải thích: "Mẹ xin lỗi Will, nhưng nha sĩ phải đưa con gái của mình đi khám lúc 3 giờ vì vậy ông ấy đã hỏi mẹ liệu có thể dời cuộc hẹn của con hay không. Mẹ cúp máy đây, nếu không con sẽ đến muộn mất. Chúc con may mắn, mẹ yêu con."

Tôi hít một hơi thật sâu.

"Will? Chuyện gì vậy?" Piper hỏi.

"Không có gì, tớ chỉ là... phải đến gặp nha sĩ." Tôi nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Anh bạn, cậu ổn chứ?" Leo hỏi.

"Không, tớ đang cảm thấy rất kinh khủng."

"Chiều nay tớ rảnh, cậu có muốn tớ đi cùng không?" Nico hỏi.

"Không!" Tôi nói. Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy tôi sợ hãi và yếu đuối như vậy. Nhưng hình như tôi đã hơi thô lỗ. "Ý tớ là, tớ không muốn cậu phải đi cùng mình đến cái hố địa ngục đó."

"Không sao đâu Will, bạn bè là thế mà, phải không?"

(cont)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net