ltn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngoài, tiếng khóc của ba hài tử nhất thời vang vọng khắp viện. Hai bé trai, một bé gái. Hai bé trai là ca ca, còn bé gái là muội muội.

"Chúc mừng đại ca". Linh Triển Nguyệt cùng Linh Triển Thần đồng thanh nói. Hốc mắt Linh Triển Nhật hơi đỏ lên. Nếu không có Nghị Hàn, y sẽ không có những lúc như vậy đi? Thời điểm này y cảm thấy rất hạnh phúc.

"Cám ơn ~". Linh Triển Nhật lúc này mới phát hiện, y cư nhiên khẩn trương đến mức đầu đầy mồ hôi.

"Nga ha ha, chúng ta được làm gia gia, nãi nãi rồi. Ai nha nha nha ~". Cam Lộ cao hứng kéo ống tay áo của Linh Thiên.

Linh Triển Tinh buồn bực, ba đứa nhỏ mà chỉ có một mình hắn thì làm sao xoay xở được. Vì thế liền hướng ngoài cửa hô to......

"Nương, đại ca, mau vào giúp ta a! Bọn nhỏ còn phải tắm rửa nữa!".

"Tới đây tới đây". Cam Lộ vội kéo Linh Triển Nhật phi vào. Đừng hoài nghi, đúng thật là phi vào.

Ba đứa nhỏ đều ở trên giường mà rên hừ hừ, chắc là bởi vì trên người không được thoải mái. Linh Triển Tinh đang vội vàng xử lý miệng vết thương cho Bạch Nghị Hàn nên không lo được.

Cam Lộ tham lam một phen ôm lấy hai đứa. Tay trái một bé gái, tay phải một bé trai. Lúc này mới đưa bọn nhỏ vào trong chậu nước ấm, kết quả nàng phát hiện không thể một lần tẩy cho cả hai đứa. Có chút buồn bực ôm tiểu tôn tử thả lại trên giường, phải tẩy cho bé gái trước. Linh Triển Nhật ôm hai đứa còn lại đến bên cạnh Cam Lộ. Cam Lộ tẩy xong lại ôm một đứa khác. Cứ như vậy sau khi tẩy rửa cho cả ba đứa nhỏ xong, nàng liền lấy mấy chiếc chăn nhỏ bọc chúng lại, đặt xuống bên người Bạch Nghị Hàn.

"Đại ca, chúng ta khi nào thì mới có thể bước vào a?". Linh Triển Thần ở bên ngoài hô to. Hắn cũng muốn nhìn một chút, không được sao?

"Vào đi ~". Linh Triển Nhật cũng hô trở lại.

Linh Triển Tinh sau khi đắp chăn cho Bạch Nghị Hàn xong liền bước qua nhìn bọn nhỏ. Thấy nương hắn biến thành hữu mô hữu dạng nên cũng an tâm.

Linh Thiên, Linh Triển Nguyệt, Linh Triển Thần cộng thêm Khuynh Duyệt đều tò mò tiến vào.

"Oa, nhỏ như vậy!". Linh Triển Thần cẩn thận rồi lại cẩn thận sờ sờ hai má một đứa. Hồng hồng, nhiều nếp nhăn.

Khụ! Có điểm giống khỉ con ~~~~~ bất quá hắn không dám nói!

Hỏi Linh Triển Thần vì sao không dám nói, thứ nhất bởi vì hắn sợ nương hắn cùng đại ca đánh hắn, thứ hai là bởi vì hắn thấy Bạch Nghị Hàn tỉnh lại.

"Triển Nhật, bọn nhỏ có khỏe không?". Bạch Nghị Hàn quay đầu nhìn bọn nhỏ đang được mấy thúc thúc ôm mà hỏi.

"Đều tốt lắm. Vất vả cho ngươi rồi ~". Linh Triển Nhật không gặp may, vừa lúc ôm lấy Bạch Nghị Hàn. Hai thân cha ở trong này đưa mắt nhìn bọn nhỏ.

"Đúng rồi, ta còn không biết bé trai hay bé gái nữa". Bạch Nghị Hàn mới chợt nhớ đến, gây sức ép cả ngày nên hắn còn chưa biết mình sinh nam hay sinh nữ.

"Hai bé trai là ca ca, còn bé gái là muội muội".

"Bà bà, ta muốn nhìn đứa nhỏ ~~~". Bạch Nghị Hàn biết, trong phòng này chỉ có Cam Lộ mới chế phục được mọi người.

Quả nhiên, Cam Lộ trở người bảo ba thằng con nàng ôm bọn nhỏ qua cho Bạch Nghị Hàn xem.

"A! Đây không phải hài tử của ta!". Phản ứng đầu tiên của Bạch Nghị Hàn thật làm cho Linh Triển Nhật dở khóc dở cười.

"Nghị Hàn, đừng nói bừa. Đây là con của chúng ta".

"Ngươi gạt người, đây rõ ràng là hầu tử!". Bạch Nghị Hàn nước mắt lưng tròng, căn bản không tin lời nói của Linh Triển Nhật. Triển Nhật cao cường tuấn mỹ như vậy, hắn cũng không kém. Sao lại sinh ra đứa nhỏ khó coi như vậy?

"Phốc! Ha ha ha ha ~". Linh Triển Thần cười như chưa bao giờ được cười. Hắn đã không dám nói lời này mà đại tẩu lại còn tự mình nói ra.

"Khụ, đại tẩu, tiểu hài tử mới sinh ra đều là như vậy. Hơn nữa chúng nó là sinh non cho nên...... Tóm lại qua mấy ngày nữa chúng nó sẽ mập lên nhanh thôi".

"Nga ~". Bạch Nghị Hàn đỏ mặt đáp nhẹ.

"Ô oa ~~ ô ~~ ô ~~~". Ba cục cưng đói bụng nên bắt đầu khóc không ngừng. Bạch Nghị Hàn ngốc điệu, việc này tại sao lại quên mất? Bọn nhỏ ăn cái gì nha?

"Cái này...... Bọn nhỏ ăn cái gì a?". Tuy rằng không được ý tứ, bất quá bọn nhỏ quan trọng hơn. Vì thế Bạch Nghị Hàn mở miệng hỏi.

"Uống sữa". Mọi người cùng nhau trả lời. Cam Lộ kêu hạ nhân đi lấy chút sữa tươi lại. Hoàn hảo đã chuẩn bị trước!

Bạch Nghị Hàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn quên mất là đã có sữa.

Bởi vì Bạch Nghị Hàn và Linh Triển Nhật đều chưa từng chăm con, nên ban đêm, Cam Lộ phải lưu lại viện của Linh Triển Nhật. Khuynh Duyệt cũng ở lại cùng Cam Lộ. Buổi tối nàng có thể giúp Cam Lộ chiếu cố. Ba đứa nhỏ, dù Cam Lộ có nuôi lớn bốn tiểu tử nhưng cũng không thể một lần bãi bình cho cả ba đứa. Khuynh Duyệt thật đúng là giúp một đại ân.

Linh Triển Tinh đi ra ngoài lại trở về, đưa Cam Lộ một thứ gì đó. Đứa nhỏ sinh non, sữa thêm chút bột đặc chế của hắn có thể giúp cho thân thể bọn nhỏ khỏe mạnh hơn.

Mệt nhọc và khẩn trương, cuối cùng cũng được thả lỏng. Bạch Nghị Hàn đêm nay ngủ thật sự ngon giấc. Linh Triển Nhật nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đã chuyển sang màu lam nhạt của Bạch Nghị Hàn, y vui quá nên không ngủ được.

Thật sự giống như lúc trước đã nói, tóc chuyển sang màu lam nhạt làm cho Nghị Hàn giống một tiểu tinh linh, trong xinh đẹp còn lộ ra vẻ đáng yêu.

Chương 26]

Sáng sớm hôm sau, Linh Thiên cầm theo một tờ giấy cười ha ha đi tìm Linh Triển Nhật. Trên giấy này y viết rất nhiều tên.

"A, cha, tên của lão đại, ta để ngươi đặt là được rồi. Phải để lại hai cái cho ta, ta và Nghị Hàn mỗi người một cái". Linh Triển Nhật có chút bất đắc dĩ nhìn mặt giấy rậm rạp tên. Y cùng Nghị Hàn cũng muốn đặt a. Không nghĩ tới tốc độ của lão cha cũng nhanh thật.

"Ân, cũng tốt. Ngươi và Hàn Nhi cùng nhau xem đi. Thích cái nào thì lấy cái ấy". Linh Thiên cảm thấy con mình nói phải, làm phụ mẫu ai chẳng muốn đặt tên cho con mình.

"Được cha".

"Ta đi xem bọn nhỏ, ngươi lo phần của ngươi đi". Linh Thiên dứt lời xoay người đi vào phòng của bọn nhỏ.

Linh Triển Nhật đứng lên thu giấy lại. Y phải ra ngoài lấy điểm tâm cho Bạch Nghị Hàn.

Bạch Nghị Hàn còn đang ngủ, không biết trời trăng mây gió là gì. Hắn đang có một giấc mộng đẹp, mơ thấy mình cùng Triển Nhật mang theo mấy đứa nhỏ trở về nhà. Trở về cái căn nhà hiện đại của hắn. Ba ba mụ mụ thấy bọn nhỏ rất là cao hứng.

Lúc Linh Triển Nhật mang điểm tâm vào thì phát hiện, bên khóe miệng Bạch Nghị Hàn đang chảy nước miếng, còn mang theo một nụ cười như có như không, chẳng biết đang mơ cái gì nữa.

"A ~ thật trẻ con". Linh Triển Nhật đi qua đặt thức ăn lên bàn. Sau đó ngồi xổm bên giường, suy nghĩ một lúc mới dùng đầu lưỡi liếm sạch nước miếng của hắn. Bạch Nghị Hàn cảm thấy nhột liền đưa tay chùi chùi miệng mình.

"Nghị Hàn, tỉnh dậy đi. Ăn điểm tâm xong rồi hẳn ngủ tiếp". Linh Triển Nhật ôn nhu gọi Bạch Nghị Hàn dậy. Từ giữa trưa hôm qua hắn đã không ăn cái gì rồi, chỉ uống được ba giọt Liên Tương Thiền Ngọc Lộ mà tam đệ cho, mà cũng chưa uống đủ nữa. Phỏng chừng lúc này hắn đang đói bụng đến chết đi.

"Ngô, mẹ ~ đừng gọi ta ~ ta còn muốn ngủ ~". Bạch Nghị Hàn quay mặt sang hướng khác tiếp tục ngủ.

"Nghị Hàn, ngươi đã lâu không ăn cái gì rồi. Tỉnh tỉnh". Linh Triển Nhật tiếp tục kêu Bạch Nghị Hàn.

"Ân ~~". Bạch Nghị Hàn thong thả mở một con mắt. Đầu tiên là nhìn nhìn bốn phía, sau đó mới nhìn đến Linh Triển Nhật.

"Triển Nhật?". Bạch Nghị Hàn lên tiếng, mang theo ngữ khí mơ hồ.

"Là ta, ngươi mau đứng lên ăn một chút gì đi. Lâu không ăn miệng vết thương của ngươi cũng chậm lành".

"Miệng vết thương? Miệng vết thương gì?".

"Đương nhiên là miệng vết thương trên bụng a. Ngươi đã quên rồi sao? Ngày hôm qua ngươi sinh cho ta hai thằng nhãi, một nha đầu". Linh Triển Nhật có chút buồn cười nhìn động tác mơ mơ màng màng của Bạch Nghị Hàn.

"A! Đúng nha ~ bọn nhỏ!". Bạch Nghị Hàn nói xong liền rục rịch ngồi dậy.

"Cẩn thận!". Linh Triển Nhật lo lắng vết thương trên bụng Bạch Nghị Hàn sẽ rách ra.

"Triển Nhật, trên bụng ta cái gì cũng không có a". Bạch Nghị Hàn xốc áo lên cho Linh Triển Nhật nhìn cái bụng bằng phẳng tuyết trắng của mình.

"......". Linh Triển Nhật không nói gì. Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ việc sinh tường linh tử được đãi ngộ đặc thù sao? Bình thường cũng phải mất một tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn a.

Bạch Nghị Hàn nhanh chóng xuống giường mặc y phục, sau đó lại nhanh chóng ăn hai chén cơm rồi kéo Linh Triển Nhật tới phòng của bọn nhỏ. Linh Triển Nhật nhìn mà khó hiểu.

Ba hài tử đều đang ngủ. Linh Thiên và Cam Lộ thì đang nhìn nhìn bọn nhỏ. Nhìn thế nào cũng đều thấy thích.

"Đại biểu ca, đại biểu tẩu các ngươi mau lại đây". Khuynh Duyệt cười nhạt vấn an.

"Ha hả, vất vả cho ngươi rồi". Bạch Nghị Hàn biết Khuynh Duyệt tối hôm qua cũng đến giúp đỡ, cho nên cảm kích không thôi.

"Đại biểu tẩu thật khách khí. Bọn nhỏ rất đáng yêu".

"Công công bà bà, các ngươi làm sao vậy?". Bạch Nghị Hàn thấy Linh Thiên và Cam Lộ đột nhiên ồn ào việc gì đó. Bởi vì bọn nhỏ đang ngủ, nên cũng không dám lớn tiếng quá.

"A? Hàn Nhi sao xuống giường nhanh như vậy?". Cam Lộ bấy giờ mới phát hiện Bạch Nghị Hàn tiến vào. Bạch Nghị Hàn thiếu chút nữa là ngã quỵ. Nguyên lai hắn không có tồn tại?

"Ha ha, chúng ta vừa mới tới được một lát". Bạch Nghị Hàn trả lời.

"Khụ, ta đang cùng công công ngươi nói chuyện tên bọn nhỏ. Ta muốn tên của đại tôn có chữ 'Nhiên', công công ngươi lại muốn có chữ 'Thiên'. Cho nên mới ồn ào như vậy".

"Việc này...... Vậy dùng cả hai chữ không phải tốt hơn sao?". Bạch Nghị Hàn cười nhạt nói.

"Đúng a. Linh Thiên Nhiên ~ Linh Thiên Nhiên ~ hảo hảo hảo ~". Linh Thiên rất vừa lòng.

"Vậy còn hai đứa nhỏ kia thì sao?". Bạch Nghị Hàn nghĩ Linh Thiên sẽ đặt tên cho tiểu nhị và tiểu tam luôn thể.

"Hai đứa nhỏ kia để cho ngươi đặt". Cam Lộ nói.

"Ha ha, cũng được. Vậy Triển Nhật, ngươi đặt cho tiểu nhị, ta đặt cho tiểu tam". Bạch Nghị Hàn nói xong liền suy nghĩ.

"Tiểu nhị gọi Linh Tư Hàn đi". Linh Triển Nhật nhìn Bạch Nghị Hàn mà nói ra đáp án của mình.

"Linh Tư Hàn ~ ta thích nha ~". Bạch Nghị Hàn phi thường vừa lòng. Tên này hẳn là Triển Nhật nghĩ đến hắn mà đặt?

"Vậy còn tiểu tam thì sao?". Linh Triển Nhật ý hỏi Bạch Nghị Hàn muốn đặt tên gì.

"Linh Luyến Nhật. Ha ha ~~~". Bạch Nghị Hàn nghĩ đến tên này đầu tiên. Cũng không hẳn là đầu tiên, hắn gần như muốn dùng tên này rồi.

"Tình cảm của đại biểu ca và đại biểu tẩu thật tốt". Khuynh Duyệt vui vẻ nói. Hai người này làm cho ngoại nhân căn bản không lọt vào được. Thật không hiểu Lưu Mai muội muội vì sao cứ phải chấp nhất thứ mà mình không chiếm được. Rõ ràng ba biểu ca còn lại ai cũng đâu thua kém.

"Ha ha ~". Bạch Nghị Hàn, Linh Triển Nhật nhìn nhau cười cười rồi đến bên giường nhìn bọn nhỏ.

Mấy đứa nhỏ này thật đúng là trăm ngày mỗi ngày một dạng. Hôm qua lúc mới nhìn thì giống hệt tiểu hầu tử, hôm nay thì lại tốt hơn rất nhiều.

"Hàn Nhi a, miệng vết thương của ngươi không có việc gì sao?". Cam Lộ rất là tò mò. Sao lại có thể hồi phục nhanh đến vậy?

"Đúng vậy bà bà, vẫn như trước đây". Bạch Nghị Hàn cười trả lời. Ở đây, bọn họ chính là người nhà của hắn, cho nên hắn không muốn trở về nữa, cho dù có thể trở về, hắn cũng luyến tiếc nơi này.

"Tóc Hàn Nhi chuyển xanh thật đáng yêu". Cam Lộ nhìn Bạch Nghị Hàn lại để ý đến màu tóc xanh mà nói.

"Nha! Tóc của ta xanh sao?". Bạch Nghị Hàn sợ hãi nhìn quanh.

"Nghị Hàn, ngươi đang làm cái gì vậy?". Linh Triển Nhật thấy Bạch Nghị Hàn đi tới đi lui nhìn này nhìn nọ, vì thế liền hỏi.

"Gương, gương ở đâu?". Bạch Nghị Hàn vội vã muốn xem bộ dáng hiện tại của mình ra sao.

"Đại biểu tẩu, để ta đi lấy cho ngươi". Khuynh Duyệt dứt lời đi về phòng ở tạm của mình. Bên trong vừa lúc có gương.

"Cám ơn muội muội ~". Bạch Nghị Hàn nói với theo.

Chỉ chốc lát sau Khuynh Duyệt đã cầm một cái gương lớn như cái gối đầu trở lại. Còn may là nàng có võ công, bằng không làm sao mà nâng nổi được, khung gỗ thường rất nặng.

"A! Thật tốt thật tốt ~ tóc ta hóa xanh rồi". Bạch Nghị Hàn nhìn vào gương mà hưng phấn không thôi. Hắn đợi đã lâu a, rốt cục cũng hóa xanh!

"Ha ha, nhìn ngươi thật cao hứng". Linh Triển Nhật từ phía sau ôm lấy Bạch Nghị Hàn khẽ hôn lên mái tóc của hắn.

"Đúng rồi, ta nghĩ đến một vấn đề". Bạch Nghị Hàn thu hồi nụ cười chuyển hướng sang Khuynh Duyệt.

"Vấn đề gì?". Khuynh Duyệt thấy Bạch Nghị Hàn tựa như đang hỏi mình nên đáp lại.

"Tóc muội muội vì sao lại là màu đen nha? Không phải cũng là màu xanh sao?". Bạch Nghị Hàn khó hiểu hỏi. Biểu muội không phải thân sinh nhi nữ của nhị thúc sao? Vì sao là có tóc đen?!!

"Ha ha, trước kia thân phận của ta hơi mẫn cảm, cho nên không thể để tóc xanh. Về sau ta đã nhờ sư phụ biến tóc ta thành màu đen". Khuynh Duyệt giải thích.

"Vậy không phải biến lại là được sao?". Bạch Nghị Hàn cảm thấy màu xanh nhạt rất được. Tin tưởng nó sẽ phi thường thích hợp với biểu muội. Hắn không rõ vì sao biểu muội lại không biến trở lại.

"Có thể, bất quá chỉ có sư phụ mới có thể giúp ta biến trở về thôi". Khuynh Duyệt trả lời.

"A ~ như vậy a. Vậy sao không đi tìm hắn? Ngươi không thích tóc xanh sao?". Bạch Nghị Hàn tiếp tục hỏi. Hôm nay vấn đề hơi nhiều.

"Thích chứ. Nhưng sư phụ không phải người ở Thánh Linh Phong, cho nên ta cảm thấy đi tìm hắn rất phiền toái".

"A ~~~~ vậy để ta thử xem". Bạch Nghị Hàn nói xong liền niệm chú ngữ hồi quy. Quả nhiên, mái tóc Khuynh Duyệt lập tức hóa xanh. Lại quả nhiên, nàng rất thích hợp với màu tóc này.

"Oa ~ đại biểu tẩu ngươi thật sự rất lợi hại. Ta thấy ngươi là người lợi hại nhất ngoài sư phụ đấy". Khuynh Duyệt phi thường vui vẻ. Nàng cũng không nghĩ đến còn có thể biến trở lại tóc xanh. Dù sao sư phụ rất kỳ quái, muốn hắn giúp mình chuyển màu tóc lại cũng rất khó.

"Sư phụ ngươi là ai?".

"Sư phụ ta là Nam Cương vương". Khuynh Duyệt thẳng thắn trả lời. Nàng cảm thấy không cần thiết phải che dấu cái gì. Dù sao bây giờ đều đã là người một nhà rồi.

"Tam muội/con dâu của ta!". Bạch Nghị Hàn và Cam Lộ đột nhiên hô lên kỳ quái.

"Ách......". Khuynh Duyệt có chút không rõ bọn họ đang nói cái gì.

Ba đứa nhỏ lớn rất nhanh. Cũng có thể là do thuốc bột mà Linh Triển Tinh đưa, cho nên qua bốn tháng rồi mà vẫn không sinh bệnh lần nào. Bởi vì Khuynh Duyệt là một cô nương chưa gã chồng nên không tiện ở lại giúp đỡ, vì thế ba tháng trước Cam Lộ đã tìm đến hai nhũ mẫu có kinh nghiệm lại phi thường thích hài tử đến cùng nàng chăm sóc bọn nhỏ. Bạch Nghị Hàn cùng Linh Triển Nhật không hiểu chuyện, nên cũng chỉ có thể bồi dưỡng cảm tình với bọn nhỏ vào ban ngày.

"Tiểu quai quai của ta, có nhớ ba ba của các ngươi không?". Bạch Nghị Hàn mỗi ngày đến đều mở đầu bằng câu này.

Với tình huống của Linh Triển Nhật và Bạch Nghị Hàn, bọn nhỏ hẳn phải gọi Linh Triển Nhật và Bạch Nghị Hàn là phụ thân. Nhưng Bạch Nghị Hàn lại kiên trì bắt bọn nhỏ gọi mình là ba ba, nói đây là cách xưng hô của bọn họ ở bên đó. Nhất định phải là như thế này!

Việc này vốn không phải là vấn đề lớn gì, người trong nhà cũng không ai phản đối. Vì thế Bạch Nghị Hàn mỗi ngày đều tự xưng là ba ba. Chờ đến khi bọn nhỏ biết nói sẽ kêu mình một tiếng ba ba.

"A phốc ~~~ ô ~~". Bọn nhỏ mở đôi mắt to ngập nước đen bóng nhìn Bạch Nghị Hàn. Cái miệng nhỏ chốc lát lại thổi ra bọt nước. Hai cánh tay mập mạp bé bé còn không ngừng chụp nha chụp. Một lát cười, một lát lại hừ hừ hai tiếng.

"Đúng rồi bà bà, ngày sinh bọn nhỏ có phải là ngày mười một tháng một không?". Bạch Nghị Hàn đột nhiên nhớ đến, hắn cư nhiên ngay cả sinh nhật của bọn nhỏ cũng không nhớ. Thật có lỗi!

"Đúng vậy, là mười một tháng một". Cam Lộ trả lời cụ thể.

"A! Toàn là một, ba người các ngươi lúc trưởng thành sẽ không phải là độc thân đi?". Bạch Nghị Hàn bày ra vẻ mặt cầu xin.

"Ô oa ~~~ ô ô ô ô ~~~". Ba đứa nhỏ vừa nghe lời nói của Bạch Nghị Hàn, giống như hiểu được ý tứ trong đó nên lớn tiếng khóc. Tựa như đang nói: Bọn ta không muốn độc thân a......

"Phi phi phi! Ba ba ta miệng quạ đen, nói sai ~~~ ngoan ngoãn đừng khóc a ~". Bạch Nghị Hàn không đành lòng nhìn bọn nhỏ khóc, trong lòng gấp đến độ hoảng hốt.

"Ha ha, Hàn Nhi đừng nóng vội. Bọn nhỏ có thể là đang đói bụng". Cam Lộ hợp thời ra tiếng.

"A ~ bà bà, thật sự rất vất vả cho ngài. Ta có vội cũng giúp không được". Bạch Nghị Hàn có chút băn khoăn. Hắn vừa nghe bọn nhỏ khóc liền chân tay huơ loạn. Lâu như vậy mà chỉ trừ nhìn bọn nhỏ, cùng chúng nó trò chuyện, ôm ấp ra, cái khác cũng không làm được ~~~~

"Nào có vất vả gì, ta cao hứng còn không kịp nữa là. Chỉ còn một tháng nữa là Triển Nhật kế vị. Qua ngày đó ta và công công ngươi nhàn rỗi, sẽ mang theo bọn nhỏ đi chơi. Thật tốt a ~ cuộc sống này ta và công công ngươi đã đợi lâu lắm rồi".

"Ha ha, ta có phải sinh một lần nhiều lắm phải không?". Bạch Nghị Hàn có chút ngượng ngùng nhìn Cam Lộ từng chút từng chút uy sữa. Cài này cũng đủ lao lực. Không có bình, đều là dùng muỗng để uy.

"Nói bậy, nhiều cái gì? Ta ước sao ngươi cùng Nhật Nhi có thể sinh mười tám đứa nữa". Cam Lộ rất thích hài tử, phi thường thích.

"......". Bạch Nghị Hàn nghe Cam Lộ nói liền hoảng sợ. Hắn cũng không muốn làm con heo mẹ nha.

"Như thế nào? Sợ rồi sao?". Cam Lộ cười hỏi.

"Ách...... Ha ha, hơi có điểm. Đúng rồi bà bà, nhị đệ gần đây hình như không ở trong nhà nha". Bạch Nghị Hàn tùy ý chuyển sang đề tài khác.

"Hắn nha, hàng năm đều biến mất một trận, không biết là đi đâu". Cam Lộ vỗ lưng bọn nhỏ rồi trở lại.

"Thì ra là thế".

"Nghị Hàn, các ngươi đang nói chuyện gì?". Linh Triển Nhật nhẹ nhàng tiến vào. Y nghĩ bọn nhỏ đang ngủ, cho nên sợ đánh thức chúng nó dậy.

"Ha ha, đang nói chuyện của nhị đệ".

"Hắn nha, hàng năm cứ tới tháng năm đều đi ra ngoài. Bất quá trở về rất nhanh". Linh Triển Nhật trả lời xong rồi bước đến bên giường, bọn nhỏ chưa ngủ. Đều chớp đôi mắt to nhìn nhìn Linh Triển Nhật. Phụ thân bọn nó a ~ bộ dạng đẹp quá ~~~~

Từ hôm nay trở đi, bọn nhỏ đột nhiên phải thấy mặt Linh Triển Nhật mới có thể ngoan ngoãn đi ngủ. Bằng không liền dùng sức khóc, không khóc đến Thánh Linh Phong gà bay chó sủa tuyệt không dừng lại. Có thể thấy được bọn nhỏ cũng rất thích nhìn cái đẹp. Vì thế, Linh Triển Nhật mỗi ngày đều đến ru ngủ bọn nhỏ xong mới trở về. Cũng may, nửa đêm tỉnh lại uống sữa thì không như vậy, bằng không thật muốn buồn bực.

"Triển Nhật, chúng nó giống tiểu tinh linh". Bạch Nghị Hàn yêu thương mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn phì nộn của bọn nhỏ.

"Ân, ngươi là đại tinh linh, bọn nhỏ là tiểu tinh linh". Linh Triển Nhật ôm lấy thân mình Bạch Nghị Hàn hạnh phúc trả lời.

Tóc của ba đứa nhỏ có chút dài, có màu xanh nhạt, lại rất mềm mại. Lông mi dài cong cong. Cái miệng nho nhỏ thường bô bô hai tiếng, còn tỏa ra mùi sữa.

"Nghị Hàn, ngươi có hạnh phúc không?". Linh Triển Nhật vỗ về mái tóc Bạch Nghị Hàn mà hỏi.

"Ân, hạnh phúc đến muốn bay lên ~". Bạch Nghị Hàn hạ trán xuống ngực Linh Triển Nhật.

Thời khắc ấm áp như vậy, tĩnh lặng lại thắng tiếng động......

Chương 27]

Ngày sáu tháng sáu, hôm nay là ngày hội lớn nhất ở Thánh Linh Phong. Có thể sánh bằng tết âm lịch ở hiện đại.

Ngày Linh Triển Nhật kế vị đại điển cũng chính là hôm nay.

Ánh nắng vàng tươi chiếu xuống, trăm hoa đua nhau khoe sắc ~

Cũng giống như lúc y và Bạch Nghị Hàn thành thân, hôm nay rất nhiều người đến chúc phúc cho bọn họ.

Lễ kế vị đại điển phi thường đơn giản. Chỉ cần tộc trưởng đương nhiệm đem 'tín vật' tự tay chuyển qua người Linh Triển Nhật là được rồi.

Dùng chữ 'chuyển' là bởi vì tín vật của tộc trưởng không phải là thực thể, mà là ấn ký trên người mỗi tộc trưởng. Linh Thiên phải sử dụng chú ngữ tương ứng để chuyển ấn ký qua tân tộc trưởng, cũng chính là Linh Triển Nhật. Ấn ký này sẽ xuất hiện trong tay, bình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#superfan