ltn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thường không nhìn thấy được, chỉ có tộc trưởng cố ý đem ấn ký hiển hiện ra cho người khác nhìn. Đây cũng chính là lý do vì sao Linh Duyệt chưa từng dùng sức mạnh mà chỉ dùng thủ đoạn để tranh đoạt vị trí tộc trưởng. Linh Thiên không muốn để hắn kế vị, hắn sẽ không thể làm được gì.

Sau khi thu được ấn ký, Linh Triển Nhật nắm tay Bạch Nghị Hàn ngồi xuống trưởng vị. Lúc này, tất cả tộc dân của Thánh Linh Phong đều hướng hai người bọn họ triều bái. Mặc kệ là tới xem lễ hay là tương lai xem lễ, tất cả các tinh linh của Thánh Linh Phong đều sẽ xuất hiện giữa không trung, lóe quang cầu phúc cho tân tộc trưởng cùng tộc dân.

Bạch Nghị Hàn vẫn im lặng đi theo bên người Linh Triển Nhật. Thân thể hắn hôm nay có chút không thoải mái. Có lẽ là do trời nóng, nên cảm thấy rất mệt. Cố nén khó chịu không lên tiếng, thẳng đến cuối cùng, chỉ thiếu lời chúc mừng của trưởng lão nữa là chấm dứt, Linh Triển Nhật thật sự rất lo lắng nên kêu trưởng lão trước ngừng một chút. Y đã sớm phát hiện Nghị Hàn có chút không ổn, nghĩ lát nữa sẽ dẫn hắn về hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng xem ra chờ không được.

Mọi người quan tâm đến xem tình huống của Bạch Nghị Hàn. Linh Triển Tinh tự mình bắt mạch cho Bạch Nghị Hàn. Sau đó trong không khí khẩn trương của người nhà và tộc dân, nói một câu: "Tộc trưởng phu nhân lại có hỷ!".

"Nga ~~~~~". Mọi người hoan hô, cái này có nghĩa tin đồn của tộc trưởng đang truyền bên ngoài là giả!

"Chúc mừng đại ca ~~~". Ba huynh đệ nhất tề nói.

"Nghị Hàn, khó chịu sao?". Linh Triển Nhật khó nén sự lo lắng.

"Triển Nhật, ta lại có sao?". Bạch Nghị Hàn so với vừa rồi có tinh thần hơn. Suốt ba tháng a ~~ không uổng công cố gắng!

Trên thực tế từ ba tháng trước, Bạch Nghị Hàn đã rất cố gắng cùng Linh Triển Nhật yêu yêu. Mục đích của hắn chính là muốn trước khi Linh Triển Nhật kế vị sẽ mang thai một đứa nhỏ nữa. Như vậy khi kế vị đại điển có trưởng lão cùng các tộc nhân chứng kiến, lời đồn đãi khó nghe sẽ biến mất.

"Ha hả, đúng vậy ~ ta vừa muốn làm phụ thân rồi". Linh Triển Nhật ôn nhu cười nói.

"Nga hiệp! muaaa~". Bạch Nghị Hàn kích động ngay tại chỗ hôn Linh Triển Nhật một cái. Một tiếng 'chụt' siêu vang dội.

"......". Im lặng qua đi, ngay sau đó tiếng cười chợt nổi lên. Hôm nay các tộc dân lại có thể thấy được tộc trưởng phu nhân đáng yêu của bọn họ rồi.

"Ách...... Khụ ~ cái kia, Triển Nhật, hiện tại đại điển tiến hành đến đâu rồi?". Bạch Nghị Hàn xấu hổ hỏi.

"Chờ Hạng trưởng lão đọc lời chúc mừng nữa là xong".

"Vậy, vậy các vị cứ tiếp tục đi, không cần nhìn ta. A ~ ha ha ~". Bạch Nghị Hàn lau lau mồ hôi lạnh.

Hạng trưởng lão cười lắc đầu, đọc nhanh các lời chúc mừng. Linh Triển Nhật mang theo Bạch Nghị Hàn trở về viện. Vốn bọn họ nên lưu lại ăn mừng cùng tộc dân, nhưng tình huống của Bạch Nghị Hàn là không được phơi nắng. Hiện tại là tháng sáu, khí hậu Thánh Linh Phong có chút nóng. Đối với điểm ấy, tộc dân có thể lý giải được, dù sao tộc trưởng phu nhân so với việc này quan trọng hơn. Dù sao chờ lát nữa các tiểu kì quân sẽ đến chơi. Hơn nữa không phải còn có ba vị thánh quân lưu lại chiêu đãi bọn họ đấy thôi ~

Nhìn theo bóng dáng của đại tẩu, ba huynh đệ đều có chút ngưỡng mộ, bọn họ khi nào thì mới có thể có được hạnh phúc này a......

.

.

.

.

Năm năm sau, mấy đứa nhỏ đều đã cao hơn rất nhiều. Nam thanh, nữ tú. Bạch Nghị Hàn lần thứ hai mang thai sinh cho Linh Triển Nhật một bé gái. Vì thế hiện tại bọn họ có bốn đứa nhỏ, hai nam, hai nữ. Đứa nhỏ lần này tên là Linh Nhã Nghệ.

Hai bé trai lớn lên giống phụ thân Linh Triển Nhật, tuấn mỹ khỏi nói, cũng rất ôn nhu, phi thường yêu thương hai muội muội mình. Tuy rằng tuổi cách nhau không sai biệt lắm......

Mà ngược lại, hai bé gái rất giống ba ba Bạch Nghị Hàn. Kia phải gọi là quỷ linh tinh quái. Cả ngày chỉ lấy khi dễ cùng áp bức các ca ca làm niềm vui. Vừa nói đã lại bắt đầu......

"Đại ca, ba ba ở chỗ đó có bạch liên mật trà, ngươi đi trộm đến cho bọn ta!". Linh Luyến Nhật mút ngón tay nho nhỏ, chớp đôi mắt to ngập nước nắm lấy tay Linh Nhã Nghệ nói với Linh Thiên Nhiên.

"Đó là tam thúc đặc biệt tặng cho ba ba làm trà, chúng ta không thể uống. Ngươi đã quên ngươi cùng tiểu muội lần trước trộm uống hết, đã thế còn chảy máu mũi nữa sao?". Linh Thiên Nhiên cảm thấy chủ ý này không ổn. Trộm đồ này nọ thì ba ba nói là nhỏ, nhưng muội muội chảy máu mũi thì không thể được a.

"Đại ca người thật nhát gan! Ta muốn uống ta muốn uống! Ngươi không làm, ta cùng tỷ tỷ liền khóc cho ngươi xem!". Linh Nhã Nghệ ngồi xuống vẫy vẫy cái chân bé bé mập mập.

"Ai ~ đại ca, bằng không chúng ta đi nói với ba ba đi. Nếu trộm đồ thì khẳng định sẽ bị mắng". Linh Tư Hàn tưởng tượng đến khuôn mặt âm trầm của ba ba lại có điểm run rẩy. Bọn họ mà làm sai chuyện gì, ba ba sẽ rất tức giận nha. Mỗi lần phụ thân không cho mắng, ba ba đã nói cái gì mà "Chất lượng giáo dục cao sẽ giúp em bé nên người!"~~~~~~~~~~~ cũng không biết là ý tứ gì!!!

"Ách...... đành làm như vậy thôi!". Linh Thiên Nhiên nói xong liền cùng đệ đệ Linh Tư Hàn đi tìm ba ba.

"Tỷ, ngươi nói xem bọn họ có thành công không?". Linh Nhã Nghệ đứng dậy dùng đôi tay nhỏ bé phủi phủi bụi trên người. Hoàn toàn không như bộ dáng tiểu muội mạnh mẽ như vừa rồi.

"Ai ~ muội muội ngươi thật ngu ngốc! Các ca ca nói cho ba ba, chúng ta không phải sẽ gặp chuyện hay ho sao! Còn không mau đi tìm tam thúc? Nếu không chạy mau thì sẽ không kịp". Linh Luyến Nhật làm dáng tiểu đại nhân mà thở dài, sau đó lôi kéo Linh Nhã Nghệ chạy vội đến chỗ của Linh Triển Tinh.

"Ha hả, các ngươi hai tiểu tử kia, sao lại chạy gấp như vậy a? Có phải lại làm chuyện xấu bị phát hiện hay không?". Linh Triển Tinh đàm tiếu hỏi. Hai đứa nhỏ này, mỗi lần đại tẩu phát hỏa thì lại chạy đến đây. Về phần vì sao......

"Lão tam, Luyến Nhật cùng Nhã Nghệ có phải lại chạy đến đây không?". Bạch Nghị Hàn khí vù vù hỏi đến. Hai tiểu nha đầu này cứ đi làm chuyện xấu! Hôm nay không thể không hảo hảo giáo huấn bọn họ.

"Đại tẩu, tụi nó đang ở chỗ ta. Tụi nó làm sao vậy?". Linh Triển Tinh cười hỏi.

"Hai tiểu bại hoại này, cư nhiên dám xúi ca ca mình đi trộm đồ!". Bạch Nghị Hàn nhìn quanh bốn phía tìm kiếm thân ảnh hai tiểu nha đầu.

"A, lại là bạch liên mật trà sao?". Linh Triển Tinh hiểu rõ hỏi. Cơ hồ nhiều lần đều là vì chuyện này!

"Phải, hai nha đầu này uống một hồi liền nghiện, lần trước uống đến chảy máu mũi còn không động não. Tức chết ta!". Bạch Nghị Hàn cũng cười ra tiếng. Hắn làm cái gì vậy a ~~~~

Bạch Nghị Hàn không phải luyến tiếc mấy thứ nọ, nhưng bên trong có chút thuốc bổ, đối với mấy đứa nhỏ không thích hợp lắm. Có thể là bởi vì hương vị rất thơm, cho nên bọn nhỏ luôn nhịn không được lấy làm đồ uống.

"Ta sẽ chuẩn bị một chút mật trà có hương vị tương tự là được. Như vậy tụi nhỏ cũng có thể giải khát, đại tẩu cũng không cần phải dùng một ngày trời để đuổi theo".

"Như vậy cũng tốt, phiền toái ngươi lão tam". Bạch Nghị Hàn cũng không khách khí, dù sao đều là người trong nhà mà.

"A, như vậy đại tẩu đừng nên mắng tụi nhỏ nha". Linh Triển Tinh không quên giúp hai tiểu chất nữ cầu tình.

"Về sau bọn nhỏ thành nữ bá vương đều là tại ngươi!". Bạch Nghị Hàn cười nói.

"Ai ~ cái này là có nguyên nhân nên mới ra. Đại tẩu, ngươi nhìn nương ta sẽ biết. Kỳ thật Luyến Nhật cùng Nhã Nghệ rất giống nãi nãi mình. Nương ta là cọp mẹ lớn nhất, rất nổi danh ở Thánh Linh Phong".

"A, ha ha ~". Bạch Nghị Hàn ngây ngô cười, bởi vì hắn thấy bà bà đang đứng phía sau lão tam......

"Tinh Nhi, ta hôm nay làm thật nhiều đồ ăn ngon, vốn muốn gọi ngươi cùng qua thưởng thức...... Bất quá hiện tại ta thấy hay là thôi đi, ngươi ở lại đây hảo hảo kiểm điểm lại một chút! Ngươi cái thằng nhãi con! Hừ! Con dâu, đi, cùng bà bà đi ăn". Cam Lộ dứt lời, quay đầu kéo hắn rời đi ~~

"Lão tam, ta đồng tình ngươi". Bạch Nghị Hàn lưu lại một câu như vậy.

"Tam thúc, tái kiến ~". Linh Luyến Nhật cùng Linh Nhã Nghệ không biết từ nơi nào chạy ra, bọn họ đây thực rõ ràng là qua cầu rút ván.

"Tai nạn tránh thoát đi, tam thúc không cần để ý!". Đây là câu mà tứ thúc thường nói với bọn họ. Hai người bọn họ nhớ phi thường rõ ràng ~

Phụ thân nói qua, hiểu được thì phải dùng được. Xem đi, các nàng đem những gì tứ thúc dạy đều dùng tới!!!

[Hoàn chính văn]

Phiên ngoại 1]

Hạ Dạ Minh Quang

"Ly Phi, nói cho ta biết ngươi vì cái gì lại trở thành tiểu tinh linh đi". Bạch Nghị Hàn đi rồi, Linh Lam tò mò hỏi. Y thật sự nghĩ không ra vấn đề này.

"Ha ha, việc này là từ sau khi ta sinh bọn nhỏ ra".

"Bọn nhỏ?". Linh Lam vẫn cho là bọn họ chỉ có một đứa nhỏ, không nghĩ tới lại là như thế. Mấy ngàn năm qua y thủy chung không biết gì về đứa nhỏ của mình. Chờ đến khi y biết được thì cũng đã là chuyện rất nhiều năm sau. Khi đó hắn cùng đứa nhỏ đã sớm không ở nhân thế. Y cũng điều tra nhưng không có tin tức gì về Ly Phi cùng đứa nhỏ.

"Đúng vậy a, lúc đấy ta một lần sinh bốn đứa nhỏ. Ba bé trai một bé gái. Chỉ tiếc, ngươi chưa từng nhìn thấy bọn họ. Bọn họ thực sự đáng yêu, ai lớn lên cũng đều giống ngươi, chỉ có nhi nữ lớn lên là giống ta". Nói lên điều này, Vũ Ly Phi có chút thương cảm, nhưng lại không rơi lệ. Nhiều năm trôi qua như vậy, rất nhiều chuyện đã phai nhạt.

"Ly Phi, thực xin lỗi ~". Linh Lam có chút tự trách mà ôm lấy Vũ Ly Phi.

"Nói cái gì vậy, ngươi cũng đã cố hết sức rồi. Hiện tại chúng ta không phải lại ở cùng một chỗ sao, đây mới là điều quan trọng a".

"Đúng vậy, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta".

"Đang muốn nói cho ngươi đây, gấp cái gì. Ngươi nha, hay là vẫn như trước, gặp phải chuyện của ta thì đều nóng vội".

"Ha ha, không đổi được. Ngươi nói mau ~ ".

"Được rồi ~~~ ".

Vì thế, chuyện xưa của một người một thần bắt đầu ...

"Thần tổ, thỉnh cho phép ta hạ phàm thu phục con mãnh thú kia". Không có một bóng người trong đại điện, chỉ có âm thanh vang lên. Kiên định hữu lực, có thể làm cho người nghe lâm vào run sợ.

"Được rồi, hạn ngươi thời gian ba ngày, cần phải tiêu diệt nhanh". Vẫn không có ai xuất hiện, nhưng lại có âm thanh đáp trả.

"Linh đồ nhân mệnh". Sau bốn tiếng này, đại điện dần dần lấy lại yên tĩnh như lúc đầu.

Bạc, ở thời đại này là một loại mãnh thú có bộ dạng giống vu ưng. Cơ thể khổng lồ, lại mãnh mẽ hiếm thấy. Nhưng nói đi nói lại, nếu không phải bởi vì điều này thì chúng thần cũng không phải thúc thủ vô sách, cuối cùng khiến cho Linh Lam ra mặt.

Giống 'Bạc' này là mãnh thú cao cấp hiếm thấy, có thể nghe hiểu ngôn ngữ, nhưng lại không nói được.

"Tử!". Liếc mắt về phía Bạc, Linh Lam chỉ dùng một chữ để dự báo kết cục của mãnh thú này.

Mãnh thú hiểu được, cũng biết pháp lực cường đại của Linh Lam khác với những tiểu nhân vật lúc trước. Nó căn bản đánh không lại người trước mắt này. Vì thế, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà nhất phi trùng thiên (bay một cái vọt lên trời), chỉ hy vọng có thể thoát khỏi chỗ này. Cánh chim hắc sắc rộng mở, một trận khói nhẹ quái dị tỏa ra.

Ngày gần đây, lúc Bạc cùng các đại thần đối chiến đều là dùng loại thuật này. Đây là một loại kỹ năng có thể làm cho thần lực biến mất trong một thời gian ngắn. Tuy nhiên, chiêu này đối với Linh Lam lại không có tác dụng gì.

Bạc quá sợ hãi, Linh Lam thi triển pháp lực cường đại chấn vỡ. Thanh âm thống khổ của Bạc còn chưa phát ra, thân thể đã bị đánh bay. Bởi vì đang ở giữa không trung, thân thể trọng đại tàn phế của Bạc liền rơi xuống đất.

Linh Lam duy trì bộ dáng ngạo nghễ đứng thẳng người dưới bầu trời đầy huyết vũ, tích hồng chưa thấm.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Chết có cái gì không tốt? Sinh mệnh vĩnh viễn, kỳ thật cũng rất thống khổ...

Ngay lúc Linh Lam xoay người muốn rời khỏi, một thân ảnh màu trắng xuất hiện dưới khoảng không.

Cuộc sống yên tĩnh gần sáu ngàn năm, giờ đây lại có chuyển biến trong khoảnh khắc này.

Hắn - một phàm nhân, làm thế nào có thể bảo trì lạnh nhạt trong tình huống huyết nhục tứ tung này?

"Ngươi tên là gì?". Linh Lam nhịn không được mà bay đến trước mặt người này hỏi. Rõ ràng có thể dựa vào thần lực để có được đáp án, nhưng nội tâm thì lại kiên trì muốn nghe chính miệng người này nói ra.

"Vũ Ly Phi".

Vũ Ly Phi từ nhỏ không biết cha mẹ là ai. Dựa vào trợ giúp của người khác, hắn đã kiên trì mà sinh tồn. Hôm nay, bất quá là ngẫu nhiên đi ngang qua đây mà thôi.

"Ta là Linh Lam". Linh Lam đến gần Vũ Ly Phi, nhẹ nhàng khéo léo nâng cằm hắn lên. Có đôi khi từ sự hấp dẫn lúc đầu mà mới dẫn đến tình yêu. Linh Lam cho là vậy.

Mái tóc đen như mực của Vũ Ly Phi nhẹ tung bay theo gió. Lông mi dài phủ xuống che đi con ngươi đạm mạc. Vẻ ngoài sạch sẽ mà lại lãnh đạm như nước lại có nghĩa như hắn bình thường mà lại không tầm thường. Khẽ ngẩng đầu nhìn Linh Lam, người này... hẳn là thần đi, là thần có thể làm cho phiến rừng này nhuộm thành một màu đỏ sao?

"Vì sao lại làm như vậy?". Giọng nói không mang theo gì, chỉ lẳng lặng. Vì sao lại làm cho phiến rừng xinh đẹp này nhuộm huyết sắc...

"Bởi vì nó là mãnh thú".

"Mãnh thú là cái gì?".

"Là sinh vật tà ác giết hại sinh mệnh".

"Nga". Vẫn là bình bình đạm đạm như trước, ngay cả Linh Lam, một đại thần mẫn tuệ gần với thần tổ cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Ngươi vì sao không sợ?". Linh Lam nghi hoặc hỏi.

"Ta vì sao phải sợ?"

"Không sợ chết sao? Không sợ ta sẽ giết ngươi giống nó sao?".

"Chết chính là nhắm mắt không hề tỉnh lại, như vậy không phải cũng tốt lắm sao? Hơn nữa, ngươi cũng không có lý do để giết ta". Vũ Ly Phi cúi đầu nói.

"Nhắm mắt không hề tỉnh lại... Đích xác cũng là chuyện tốt. Bất quá, đó là trước khi nhìn thấy ngươi!". Linh Lam dứt lời, mạnh mẽ ôm lấy Vũ Ly Phi.

"Ha hả ~". Vũ Ly Phi không có phản kháng gì, cứ như vậy để cho Linh Lam ôm lấy hắn bay đến nơi không biết tên.

Yêu có rất nhiều loại, yêu chính bản thân mình cũng là một loại. Cảm giác khi yêu cũng như vậy, có rất nhiều loại.

Vũ Ly Phi cảm thấy trên người Linh Lam trước hết chính là tín nhiệm, an toàn, đơn giản, gần như có thể cho hắn ỷ lại.

Ba ngày, Linh Lam đắm chìm trong tình yêu với Vũ Ly Phi, quên cả quay về hồn giới.

"Lam, nơi này là đâu? Thật đẹp". Vũ Ly Phi vui vẻ mà nhìn khung cảnh chung quanh. Nơi này có hoa viên, có rừng cây, có sông nhỏ. Dưới mặt sông trong suốt còn có thể nhìn thấy cá. Không khí thanh khiết làm cho tinh thần mọi người phấn chấn.

"Nơi này về sau sẽ là nhà của chúng ta". Linh Lam ôm thân thể Vũ Ly Phi rồi đáp trả.

Cho dù bị phát hiện thì sao? Cho dù chỉ thời gian ngắn ngủi không đến trăm năm thì sao? Y muốn lưu Ly Phi lại, lưu lại tình yêu của bọn họ. Bởi mấy ngàn năm qua, chỉ có hắn là làm cho lòng y rung động.

"Nơi này rất tốt, chúng ta thật sự sẽ ở chỗ này cả đời sao?".

"Chỉ cần ngươi thích, chúng ta sẽ ở đây cả đời".

"Lam, ngươi... đúng là thần tiên?". Vẫn không nhịn được mà hỏi, tuy rằng đáp án rõ ràng ngay trước mắt.

"Đúng vậy. Ta là đại thần Linh Lam". Linh Lam không có ý định giấu giếm. Nếu yêu nhau thì nên thẳng thắn với đối phương.

"Nhưng... ta là phàm nhân". Vũ Ly Phi có chút bất an mà cúi đầu. Thần có thể cùng phàm nhân ở một chỗ sao? Không phải chịu trời phạt sao?

"Ta đây đương nhiên biết. Nhưng ta vẫn như cũ yêu ngươi". Linh Lam vỗ về mái tóc Vũ Ly Phi, ý bảo hắn không cần để ý chuyện không đâu.

"Lam, vì sao ta lại giống như đã quen biết ngươi từ lâu, đối với ngươi luôn có một loại cảm giác quen thuộc?". Vũ Ly Phi dịu ngoan mà tựa vào lòng Linh Lam. Hắn thật sự vẫn có loại cảm giác này, hơn nữa còn rất mãnh liệt.

"Vấn đề này ta cũng có nghĩ tới. Có thể ông trời đã sắp xếp đi".

Linh Lam đúng là đại thần, lẽ ra rất nhiều chuyện y đều biết. Chỉ cần y muốn biết, chỉ cần y nghĩ. Nhưng về thân thế của Vũ Ly Phi, y thật sự chỉ có thể biết kiếp này. Kiếp trước Ly Phi là dạng gì y cũng không biết.

"Ân ~". Vũ Ly Phi từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ sự an nhàn cùng người yêu một chỗ.

Cùng một chỗ sinh sống vài thập niên như vợ chồng bình thường, Linh Lam cùng Vũ Ly Phi thực sự tự nhiên mà trả qua cuộc sống của hai người. Mặc dù đơn giản đã có hạnh phúc chân thật nhất. Nhưng hai người chỉ cảm thấy mỗi một ngày tình yêu với đối phương lại thay đổi, nhưng chỉ có tăng mà không có giảm.

Linh Lam là thần, y có thể bất lão bất tử. Tuy nhiên, Vũ Ly Phi là phàm nhân, hắn sẽ già, hắn sẽ chết.

Chỉ cần Vũ Ly Phi có thể sống, mặc kệ bề ngoài hắn biến thành cái dạng gì đi nữa Linh Lam cũng không cho là quan trọng. Nhưng vì lo lắng trong lòng Ly Phi có vướng mắc, nên Linh Lam thường tiêu hao chút pháp lực để duy trì tuổi trẻ, dung mạo của Vũ Ly Phi, duy trì tính mạng của hắn. Không sao cả, y chỉ muốn cùng Ly Phi đi đến cuối đời, sau đó cùng nhau biến mất vĩnh viễn.

Duy trì hay thay đổi dung mạo tốn không bao nhiêu pháp lực, nhưng kéo dài tính mạng con người là điều thiên lý không cho phép. Bởi vậy làm chuyện này tiêu hao rất nhiều pháp lực. Nhưng những lúc Linh Lam làm chuyện này cho tới bây giờ đều là thản nhiên hạnh phúc. Vì người yêu kéo dài sinh mệnh, sau đó cùng hắn ở bên nhau. Cho đến khi một ngày y không còn năng lực nữa, bọn họ cũng sẽ ra đi cùng nhau.

Nhưng Linh Lam lại không đoán được pháp lực của mình tiêu giảm sẽ bị thần tổ chú ý. Bằng không cũng sẽ không có chuyện kế tiếp. Y có nghĩ tới ngày sẽ bị phát hiện, nhưng tuyệt đối không ngờ là do pháp lực bị tiêu giảm...

"Lam, làm sao vậy?" Vũ Ly Phi thấy sắc mặt Linh Lam đột nhiên ngưng trọng liền hỏi.

"Là thần tổ, hắn phát hiện ra nơi này".

"Vậy làm sao bây giờ?".

"Ly Phi, ngươi có hối hận khi ở bên ta không?". Linh Lam không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Không hối hận".

Linh Lam ôm lấy Vũ Ly Phi, sau đó biến mất tại chỗ.

Cứ nghĩ chỉ cần cùng một chỗ thì sẽ cảm thấy đủ. Nhưng y lại càng ngày càng hy vọng có nhiều thời gian ở cùng Ly Phi hơn. Thì ra, thần cũng tham lam...

Đây là nơi mà Vũ Ly Phi chưa từng tới. Phong cảnh cũng thực sự tuyệt đẹp, nhưng không biết vì cái gì, hôm nay hắn luôn cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sẽ phát sinh.

"Lam, ngươi muốn làm gì?". Vũ Ly Phi nghi hoặc mà nhìn Linh Lam đang cởi bỏ xiêm y của mình.

"Ly Phi, đừng quên ta luôn yêu ngươi". Linh Lam nói xong liền vội vàng mà thô bạo trực tiếp tiến vào thân thể Vũ Ly Phi.

"Ân ~". Tuy rằng đau, nhưng cũng có một loại cảm giác kỳ dị trỗi dậy.

Tốc độ càng ngày càng mãnh liệt bỗng nhiên làm cho Vũ Ly Phi có chút chịu không nổi. Hắn thật khó hiểu, Linh Lam ở trên giường luôn thực sự dịu dàng mà đối đãi hắn hôm nay vì cái gì lại hung ác như vậy.

Linh Lam xoay thân thể Vũ Ly Phi lại, làm cho hắn quay lưng về phía mình.

"Ly Phi, hãy nghe ta nói, ta muốn ra đi. Đừng quay đầu!". Linh Lam không muốn để Vũ Ly Phi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình.

"...".

Một giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống lưng hắn. Vũ Ly Phi đoán không ra đây là mồ hôi của Linh Lam, hay là lệ của y...

Chưa bao giờ đau đớn làm cho Vũ Ly Phi biết, hắn bị thương. Đây là lần đầu tiên, Linh Lam làm cho Vũ Ly Phi đổ máu, y bất quá chỉ muốn lưu lại thứ để minh chứng cho tình yêu của bọn họ.

"Ly Phi, ta để lại con của chúng ta trên người ngươi. Nhớ kỹ, bất luận như thế nào đều phải sống sót. Chúng ta nhất định sẽ tái kiến". Linh Lam dứt lời, hôn Vũ Ly Phi thật sâu, rất lâu mới buông ra. Thẳng đến khi y cho rằng nếu không đi thì không được, y mới biến mất trước Vũ Ly Phi đang lệ tuôn ẩm ướt, sau đó dùng kết giới mở ra một mảnh tiểu thiên địa, hình thành một thế giới khác.

Cho đến khi Linh Lam hoàn toàn biến mất, Vũ Ly Phi mới lớn tiếng khóc rống lên. Vì sao lại như vậy...

.

.

.

.

"Linh Lam, giao hắn ra đây ta liền tha tội cho ngươi lần này". Thanh âm nhẹ nhàng của thần tổ vang lên.

Mỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#superfan