Xqcphth

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng vẫn không nhịn được rơi vào mảnh hôn ám.

*****

"Đại sư huynh, phía trước có một sơn động."

"Vào xem." Mọi người mang theo Lăng Phong đang hôn mê tiến vào sơn động.

Sơn động hẳn là trước đó có người cư trú, nồi bát đều rất đầy đủ, thế nhưng lại che một tầng bụi thật dày.

"Ngũ sư đệ, đi xóa dấu vết của chúng ta, chú ý an toàn."

"Ân." Linh Tịnh mang kiếm chạy ra khỏi sơn động.

"Tiểu sư đệ ngươi thủ bên ngoài, ta cùng tam sư huynh vận công chữa thương cho tiểu Phong."

"Ân, có ta ở đây yên tâm đi." Vân Kì dắt Ngải Á rời khỏi sơn động.

Vân Kì canh giữ ở cửa động, ngay cả con điểu cũng không cho tiến vào, nhìn Ngải Á bên cạnh toàn thân đều là máu (tg: máu của Lăng Phong), nén giận nói: "Ngươi nhất định là yêu tinh hại người."

Nghĩ đến thương tích trên người Lăng Phong, tay Ngải Á có chút run rẩy, nhưng nét mặt rất bình tĩnh, nghe được lời nói của Vân Kì, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói.

Trải qua ba canh giờ bận rộn, nội thương của Lăng Phong chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn mê man bất tỉnh, đến tối dần phát sốt, mọi người ăn mà không biết vị, vội vàng thu dọn thay phiên nghỉ ngơi. Ngải Á một đêm không chợp mắt, vẫn luôn canh giữ bên người Lăng Phong, giúp hắn chà lau thân thể, ánh bình minh buông xuống, trên người Lăng Phong đã hạ sốt, Ngải Á tựa đầu vào trán Lăng Phong, ôn độ thích hợp, khóe miệng lặng lẽ câu lên.

. . . . . .

Kỳ thật thời điểm sư huynh bọn họ chữa thương cho ta, thần trí của ta đã có chút khôi phục, biết bọn họ đang làm gì, cũng có thể nghe bọn họ nói gì, cũng biết bản thân phát sốt, thảo nào đầu óc cuồn cuộn hỗn độn, Ngải Á chiếu cố ta một đêm, ta cũng biết, sau đó trên người hết sốt, thời điểm Ngải Á kề sát bên trán ta, một cổ hương sen thơm mát dễ chịu lại lần nữa tiến vào mũi, rất khoan khoái, không biết thế nào liền đưa tay đem người ôm lấy, Ngả Á xoay sở không kịp ngã vào ngực ta, hơi tránh tránh lại lo lắng miệng vết thương trên người ta vỡ ra, liền không động nữa. về phần vì sao muốn ôm hắn, ta đem lý do hướng vào việc cơn sốt còn chưa hảo, đầu óc còn có chút vựng.

. . . . . .

Ngải Á ghé vào trên người Lăng Phong, lo lắng miệng vết thương của y vỡ ra không dám làm động tác quá mạnh, hơn nữa vòng tay ôm hắn thật ấm áp, Ngải Á có chút lún sâu vào, bởi vì một đêm chưa ngủ, bất tri bất giác mí mắt kéo xuống, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Tiểu sư đệ gác đêm nhìn thoáng qua hai người ôm nhau ngủ, lo lắng bọn họ mệt mỏi, bĩu môi, không lên tiếng quấy rầy.

Chương 8

Địch nhân không biết lúc nào sẽ tìm đến đây, đợi sau khi thương thế của ta chuyển biến tốt đẹp, chúng ta lập tức lên đường, bởi vì lo lắng tình trạng vết thương của ta, tốc độ đi thong thả. Ngải Á nhếch môi, đi theo bên cạnh ta.

Khu rừng này cây cối xanh tươi, đường nhỏ đan xen phức tạp, đi đến giờ ngọ mọi người đều mỏi mệt, ngực ta luôn trướng trướng khó chịu, khi mọi người dừng lại nghỉ ngơi, ta thở hổn hển thật lâu, ngực sinh ra phiền muộn. Tin tưởng sắc mặt bình tĩnh hiện tại của ta rất khó xem, bởi vì sư huynh bọn họ thỉnh thoảng dùng ánh mắt lo lắng nhìn ta, vì để bọn họ yên tâm, ta cố gượng cười.

Ngải Á dùng lá sen hứng chút nước, đưa đến bên miệng ta, ta quả thực rất khát, tiện thể uống hai ngụm.

Hắn thấp giọng nói:" Thực xin lỗi.........."

"Ngươi không cần xin lỗi, đây là công việc của ta, ta đã nhận tiêu lần này, nhất định đem tiêu hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa đến nơi.

"Ta.........." Ngải Á há miệng thở dốc muốn nói lại thôi.

Ta xem ra hắn nan ngôn chi ẩn (có nỗi niềm khó nói), nhưng cũng không ép hắn, ai có thể không có bí mật chứ.

"Uy! Ngải Á những người đó vì sao lại truy đuổi ngươi, bọn họ là ai, ngươi phạm vào chuyện gì?" Ta không cần hỏi người khác cũng hỏi, tiểu sư đệ luôn thẳng thắn, sẽ mở miệng nói trước, ta thở dài một hơi, chờ đưa xong tiêu lần này, ta nhất định phải hảo hảo chỉnh lí hắn, hắn tính khí trực lai trực vãng như vậy, về sau ra ngoài không biết ăn bao nhiêu phiền phức.

Sư huynh bọn họ cũng tò mò, nhìn về phía Ngải Á, Ngải Á nhíu mày, nhìn ta một cái, ta có chút kỳ quái sờ sờ mặt, chẳng lẽ trên mặt ta có lời giải?

"Ta........"

Tiểu sư đệ hét lên: "Nói a, ta hiếu kỳ, bởi vì ngươi chúng ta mới rơi vào nước sôi lửa bỏng như thế này."

"Hư!" Ta nhượng mọi người yên lặng, xa xa truyền đến âm thanh rì rào, mọi người nín thở đợi.

"Đại sư huynh, ngươi đến vị trí cao nhìn một cái."

Đại sư huynh phi thân lên cây, nhìn cách nơi này ước chừng trăm dặm nơi cành lá xào xạc, thấy rõ ràng một đám hắc y nhân đang hỏa tốc tiến đến thì sắc mặt biến đổi, vội nhảy xuống cây, nói: "Những người đó đuổi tới, đi mau."

"Tam sư huynh ngươi ở trên cây cối xung quanh khảm chút dấu tích, chúng ta hướng phương Bắc đi." Dấu vết trên cây có thể nhiễu loạn tầm mắt địch nhân, như vậy có thể cho chúng ta một chút thời gian chạy trốn, lui từng bước nói, bọn họ nhìn thấy những dấu vết này tuy rằng biết có vẻ kỳ lạ nhưng vì chứng thực dù sao cũng phải phân những người này đi trước nhìn xem, như vậy có thể phân tán sức mạnh của địch nhân.

Tốc độ đi của chúng ta bị thương thế của ta liên lụy, ước chừng không đến nửa canh giờ đã bị hắc y nhân đuổi theo, đuổi theo chỉ có bốn người, xem ra kế hoạch của ta áp dụng cũng không tệ lắm, bọn họ thật sự đã chia ra, này với chúng ta mà nói rất có lợi, nhưng nhất định phải mau giải quyết bốn người này, bằng không một khi để cho bọn họ thông tri những tên còn lại tụ hợp, đến lúc đó chúng ta chắc chắn chạy không thoát.

"Tốc chiến tốc thắng!"

Sư huynh bọn họ cũng rõ ràng tình hình nghiệm trọng, kiếm pháp ác liệt, chỉ công không thủ, cuối cùng đem bốn hắc y nhân đánh gục.

Ngũ sư đệ chùi huyết châu trên mặt, dò hỏi: "Tứ sư ca hiện tại làm sao bây giờ?"

"Rừng cây bên kia có phải rất xanh tươi?" Ta hỏi một câu không liên quan đến vấn đề.

Tiểu sư đệ phóng lên cây, nhìn, chỉ vào cánh rừng phía tây nói: "Cây cối nơi đó rất tươi tốt."

"Đi, khụ khụ................"

"Thế nào?" Ngải Á vỗ vỗ lưng ta, giọng điệu lo lắng.

"Đừng ngại, tam sư huynh ngươi lại làm ra một số dấu hiệu giả."

"Hảo, các ngươi đi trước."

Đoàn người chúng ta chạy thẳng đến sườn tây rừng rậm, mắt thấy trời bắt đầu tối, đều tự tìm nơi để ẩn mình.

"Tứ sư ca................tứ sư ca.................." Tiểu sư đệ khẽ gọi.

"Làm sao vậy?"

"Nếu bị phát hiện làm sao bây giờ?"

"Rau trộn."

Tiểu sư đệ lập tức yên tĩnh, không phải ta thích đả kích người, bởi vì đây là sự thật, nếu bị những hắc y nhân kia tìm được, chúng ta kết cục tuyệt đối so với rau trộn còn thảm hơn.

"Ngươi bây giờ còn có tâm tình đùa giỡn?" Ngải Á trốn cùng một chỗ với ta, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phun vào bên tai, khiến cho ta có chút không được tự nhiên, ta né về phía trước, thản nhiên nói: "Làm không khí vui vẻ lên thôi."

Không bao lâu sau xa xa truyền đến tiếng rì rào, chúng ta ngưng thần tĩnh tâm, nín thở đợi. Mười mấy hắc y nhân đi tới dưới tàng cây, bọn họ lục soát rất chặt chẽ, không buông tha một chỗ nào, tuy rằng bọn họ cầm đuốc, thế nhưng hiện tại là ban đêm, nơi đây cành lá rậm rạp, tầm nhìn bị cản trở, nếu muốn tìm thấy chúng ta trừ phi có dạ thị kính (*) hoặc ngũ cảm cực kỳ nhạy.

Thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp!

Sau khi hắc y nhân rời đi, chúng ta chậm rãi thư khí, bởi vì vừa rồi thật căng thẳng, lúc này thả lỏng một cái, tim đập rất nhanh, kêu đông đông đông.

Ban đêm không thích hợp hành tẩu, hơn nữa nói không chừng còn có thể gặp phải hắc y nhân, do đó chúng ta treo trên cây một đêm, cũng hứng gió Tây Bắc hết một đêm. Vừa tảng sáng, chúng ta lập tức đi về hướng bắc. Ước chừng giữa trưa, chúng ta đi tới Lạc tiểu thôn, Lạc tiểu thôn vô cùng khép kín, hơn nữa mọi người ở đây rất thuần phác hiếu khách, chúng ta tạm ở nhờ một hộ nông gia, chủ hộ là một đôi phu thê tuổi đã cao.

Đêm qua gió thổi một đêm, bởi vì thụ thương sức đề kháng giảm xuống, hiện tại có chút cảm lạnh, uống dược, liền rơi vào giấc ngủ. Lần nữa tỉnh lại, trời đã tối, người bệnh thường mệt mỏi, ta nằm trong ổ chăn ấm áp không muốn động.

Khấu khấu khấu!

"Ai?"

"Ta, Ngải Á."

Ngải Á, hắn lúc này tới có chuyện gì? "Mời vào, cửa không khóa."

Ta chờ trong chốc lát, Ngải Á mới đẩy cửa tiến vào.

"Thân thể ta không thoải mái, không tiện ngồi dậy, xin thứ lỗi."

"Đừng ngại."

"Có việc gì thế?"

Ta đợi một hồi, hắn mới nói: "....................Những người này đều là hướng ta tới."

"Nga." Ta chọn chọn mi, chờ đợi hắn nói tiếp.

Ngải Á mím môi nói: "Bọn họ muốn lấy cơ thể ta chế thuốc, thịt và máu ta có hiệu quả trị bệnh thần kì."

Ta hơi chọn mi, "Ý của ngươi là thịt của ngươi là thịt Đường Tăng?"

"Đường Tăng là người phương nào?"

Ngải Á bộ dáng nghiêm túc, ta cũng không biết vì sao rất có hỉ cảm với cảnh tượng này, vèo một tiếng bật cười, lúc nhìn thấy giận hờn trong mắt hắn, ta nhận lỗi, "Ngượng ngùng."

"Điểm này cũng không buồn cười, những người đó rất nguy hiểm, đều là quỷ ăn thịt người không chớp mắt."

"Tại hạ thất lễ." Ta thu lại ý cười, sửa sang lại biểu tình dò hỏi: "Những người kia là ai? Làm sao chú ý tới ngươi?"

"Ta không biết bọn họ là ai, về phần như thế nào chú ý tới ta, đại khái có lẽ là............Lần đó ta dùng máu của ta cứu thiếu chủ của Phong Diệp sơn trang, những người đó mới tìm ta."

Thế giới này rất không thể thiếu đó chính là lòng tham không đáy, nếu huyết nhục của Ngải Á kỳ diệu thật như vậy, khó tránh khỏi khiến cho kẻ khác mơ tưởng, "Ta đã biết."

Cũng không biết khiến Ngải Á không hài lòng chỗ nào, hắn cau lại đôi mày xinh đẹp, môi hấp háy, hẳn là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đứng dậy cáo từ.

"Đi thong thả."

Bụng đói, ta đứng dậy mặc quần áo, vốn y phục của ta đều là máu, có lẽ sư huynh bọn họ đã đem y phục của ta thay ra, ta hiện tại toàn thân xích lõa.

"Ngươi............................lưu manh!" Ngải Á đi rồi quay lại, vừa vặn cùng ta đối diện, hắn nhìn ta rồi phất tay áo rời đi. Ta trừng mắt nhìn, nếu ta không nhìn lầm, đôi tai Ngải Á đều đỏ, ta cười cười chậm rãi mặc xong quần áo.

Da mặt người cổ đại thật là mỏng, xem thân thể người cùng giới cư nhiên đều có thể đỏ mặt.

"A....................."

"Tứ sư đệ sao lại cười?" Tam sư huynh đi vào, phong thái ưu nhã.

"Không có gì."

"Cơm chiều đã chuẩn bị tốt, ngươi sơ tẩy một chút rồi qua đi."

"Ta ra ngay."

Chương 9

Chúng ta ở tạm nhà của một đôi lão phu thê, lão phu thê rất hiếu khách, tuy là ở nông thôn không có sơn trân hải vị gì, thế nhưng tay nghề của đại nương rất không tồi cháo trắng dưa cải rất có hương vị, chúng ta mấy người một ngày một đêm chưa hề hảo hảo ăn gì, khi ăn không khỏi lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói), Ngải Á ngồi một bên không ăn, có chút thất thần.

Đại nương nói: "Tiểu hỏa tử, đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi?"

"Không phải, ta không đói bụng."

"Ngươi đừng lừa đại nương, xuất môn tại ngoại không chú ý nhiều như vậy."

"Thật không đói bụng."

"Đại nương, ngươi đừng quản hắn, hắn không đói bụng." Ta cắt ngang lời Ngải Á, đại nương nhiệt tình như vậy, hắn sẽ không cự tuyệt, nếu thật ăn cơm này, bụng hắn lại chịu giày vò. Ngải Á nhìn ta, quay đầu ra ngoài cửa sổ, thâm ý sâu trong mắt hắn ta xem không hiểu.

Thích thú ăn một chút cơm nóng hổi, cả người thư sướng, ngửa người tựa vào băng ghế không muốn di chuyển. Nhưng cơm thừa rượu cặn trên bàn dù sao cũng phải có người thu dọn, lão phu thê đã thu lưu chúng ta, lại cho chúng ta cơm ăn, ăn xong rồi sao có thể để bọn họ dọn, không thể nào nói nổi, ta đứng lên thu thập chén bát, để đại nương nghỉ ngơi.

"Tứ sư ca, cố lên!" Tiểu sư đệ cười híp mắt nói. Đại sư huynh bọn họ cũng sôi nổi phụ họa, tỏ vẻ ủng hộ.

Ta lắc đầu cười khẽ, mấy người này lại lười, Ngải Á đi tới, giúp đỡ ta cùng thu dọn. Khi rửa chén, không cẩn thận đụng tới tay Ngải Á, hiện tại là giữa hạ, không nghĩ tới tay hắn lại lãnh lẽo như vậy, "Tay ngươi sao lạnh như vậy?"

"Rất lạnh." Ngải Á thản nhiên nói.

"Sinh bệnh?"

"Không có." Ngải Á đột nhiên chìa tay, đưa tay đặt trong tay của ta, động động thu vào trong lòng bàn tay ta, hai mắt hơi híp lại, "Rất ấm."

Ta dừng một chút, vốn định rút tay về, thế nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ngải Á, rốt cuộc quên mọi động tác.

Tay Ngải Á thực sự lạnh đến thấu xương, thế nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như bị bệnh, có thể là trời sinh đã vậy, trên tay dùng sức, bao trụ lấy tay hắn, tay hắn nhìn tốt lắm, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, phi thường phù hợp để đàn dương cầm.

"Tứ sư....................ca, các ngươi đang làm cái gì?" Tiểu sư đệ đi vào trù phòng, chứng kiến hai người chúng ta nắm tay nhau, nghi hoặc hỏi.

Ta buông ra tay Ngải Á, Ngải Á như bất mãn vì ta buông tay hắn, ở trên mu bàn tay ta nhéo một cái, tay của ta liền sưng lên một mảnh, ta khó hiểu nhìn hắn, Ngải Á buông mắt xoay người rời khỏi trù phòng.

"Tứ sư ca, các ngươi..............?" Tiểu sư đệ dùng mắt nhìn nhìn ta lại phiêu phiêu bóng lưng Ngải Á.

Ta ở trên trán hắn búng một cái, "Làm cái gì âm dương quái khí, hảo hảo nói chuyện."

"Ta nói chuyện rất đứng đắn, chỗ nào quái khí, rõ ràng tứ sư ca trong lòng có quỷ, không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, ngay cả đứa nhỏ cũng biết đạo lý này."

"Ta có cái gì quỷ, nói bừa cái gì." Ta ở trên đầu ngũ sư đệ vỗ xuống, "Đến trù phòng có chuyện gì?"

"Đại nương nói trù phòng có trà lâu năm, giúp ta tìm xem."

Chúng ta ở trong tủ gỗ nhỏ cạnh bếp tìm được lá trà, tiểu sư đệ nói chờ ta cùng uống trà, liền ly khai. Ta đem hai cái chén cuối cùng tẩy hảo đặt ở trong tủ, giặt sạch dầu mỡ trên quần áo, lau khô tay quay về ốc.

Hiện tại đã là ban đêm, mọi người uống trà, nói nói cười cười một trận thì tự quay về phòng nghỉ ngơi.

Bởi vì ban ngày ngủ một giấc, ở trên giường nằm lăn qua lăn lại một hồi, chu công cũng chưa tới tìm ta chơi cờ.

Khấu khấu khấu!

"Ai?"

"Ngải Á."

"Chờ một chút." Ta mặc vào ngoại sam, xuống giường mở cửa cho Ngải Á, Ngải Á chỉ mặc áo lót đơn bạc đứng bên ngoài.

"Có việc sao?"

"Ta rất lạnh, muốn cùng ngươi ngủ."

"Trong phòng ngươi không có chăn?"

"Có." Hắn lẳng lặng đứng, tiếc chữ như vàng.

"................Vào đi." Ta tránh ra nhượng hắn tiến vào.

Hắn nằm bên người ta, cho dù là đắp chăn, vẫn như cũ lạnh run, có thể lạnh như vậy sao? Ta do dự một chút, vòng tay đem hắn hoàn trụ, dù sao đều là nam nhân, thân thể hắn thật sự rất lạnh, hắn cứng người một chút, chỉ chốc lát sau nhuyễn trong ngực ta.

Khoảng cách rất gần, mùi hương dễ chịu trên người hắn vấn vít nơi chóp mũi, giữa bầu không khí này, ta cũng bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.

. . . . . .

Phía sau truyền đến hơi thở chầm chậm, Ngải Á biết Lăng Phong đã đi vào giấc ngủ, giật giật thân mình cùng Lăng Phong mặt đối mặt, trong bóng tối trong hai mắt Ngải Á có chút phát sáng, cứ như vậy qua một hồi, hắn mới ở trong ngực Lăng Phong tìm được vị trí thoải mái, nhắm mắt ngủ say.

*****

Một đêm ngon giấc, sáng sớm thần thanh khí sảng, trừ bỏ tiểu sư đệ sau khi vào phòng ta nhìn thấy Ngải Á trên giường liền ồn ào, tin tưởng hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.

"Tứ sư ca..................."

Ta tranh thủ lấy miếng lê lấp kín miệng tiểu sư đệ, "Lỗ tai ta đều nhanh đóng thành cái kén."

"Nhưng là ....................."

"Không có nhưng là, ăn lê của ngươi."

Tiểu sư đệ bất mãn quyệt miệng, nhìn tam sư huynh xuất hiện, túm tam sư huynh sang một bên nói thầm, tam sư huynh tính tình từ trước đến nay tốt lắm, kiên nhẫn nghe tiểu sư đệ khó chịu cằn nhằn.

"Ăn đi." Ta cầm linh chi đưa cho Ngải Á.

"Đâu ra vậy?"

"Từ trong nhà thôn trưởng mua về."

"Ngươi mua?"

"Sáng sớm ngủ dậy, không có việc gì ở trong thôn đi dạo một vòng, vừa vặn nghe được mấy đại thẩm khen ngợi nữ nhân thôn trưởng hiếu thuận, mua cho hắn thật nhiều dược liệu bổ thân quý hiếm, ta đi nhìn một chút vừa khéo có linh chi, liền mua lại."

Ta nói xong, giương mắt chỉ thấy khóe miệng hắn hơi câu lên, thản nhiên nhìn ta một cái, xé xuống chút linh chi cho vào miệng chậm rãi nhấm nuốt.

"Lăng đại ca, ta hầm thịt chó, ngươi mau tới ăn." Vân nha đầu bưng một chén lớn đi vào, trong bát đựng thịt chó.

Ta nhìn ngón tay nàng bỏng đỏ lên, vội tiếp nhận bát, đặt trên cối xay đá trong sân, gọi mọi người đến ăn.

"Tứ sư ca, vị này chính là?" Tiểu sư đệ lẻn đến bên cạnh ta, con ngươi quan sát hỏi dò.

"Đây là Vân nha đầu, vừa rồi nhờ có nàng hỗ trợ, bằng không thì mua cỏ linh chi phải dùng hơn nữa tiền đó."

"Thôn trưởng gia gia chính là rất yêu tiền, Lăng đại ca, ngươi đừng nói vậy, ta cũng không giúp được nhiều. Các ngươi không cần khách khí, thoải mái ăn, ăn xong vẫn còn."

Vân nha đầu để thịt xuống rồi bước đi, nói lát nữa sẽ tới thu dọn chén đũa, ta nói nàng không cần phiền toái như vậy, lát nữa ăn xong sẽ đưa lại nàng, cô nương ở nông thôn không ngượng nghịu như tiểu thư khuê các liền ly khai.

"Yêu............Lăng đại ca......................coi cô nương người ta gọi thật thân thiết nha, tứ sư ca, ngươi thật lợi hại a, đi ra ngoài lung lay một vòng liền lừa được tâm cô nương nhà người ta." Tiểu sư đệ trêu chọc nói.

"Không được nói xằng, phá hủy thanh danh cô nương nhà người khác.

"Tứ sư ca thẹn thùng kìa...........hahaha..............."

Tiểu sư đệ cứ thích nháo, ta không đem lời hắn nói để trong lòng, múc một chén thịt, đi tới bóng râm ngồi xuống. Ngải Á lúc có lúc không ăn linh chi, vừa rồi ta thấy hắn vẫn ăn tốt, sao chỉ trong một chốc, khẩu vị lại kém rồi.

Ngải Á đem linh chi còn hơn phân nữa cho vào trong ngực, phủi phủi tay như là ăn xong rồi, "Sao ăn ít như vậy? Từ hôm qua đến giờ ngươi vẫn chưa ăn gì."

"Thấy ngán gì đó, không muốn ăn." Hắn đứng dậy rời đi.

Ta có chút như tiểu sư sờ không tới được suy nghĩ của hòa thượng trụ trì, thái độ của Ngải Á kỳ quái, nói chuyện âm dương quái khí.

Ngải Á kỳ quái mãi đến chạng vạng mới hảo, nhưng ăn uống như trước không thể nào tốt lên, khiến người ta lo lắng hắn không phải lại sinh bệnh chứ. Thân thể hắn cùng thường nhân bất đồng, nhất định phải lưu ý nhiều hơn.

Chương 10

Ở Lạc tiểu thôn dưỡng sức ba ngày, chúng ta vốn tính toán hôm nay khởi hành, nhưng không khéo sáng sớm ngủ dậy, lại nổi lên mưa to, trời âm u, mưa này một chốc cũng không ngừng, xem ra hành trình lại phải trì hoãn.

Bởi vì trời mưa, tuy rằng đã giờ Thìn, nhưng trời vẫn như cũ tối mù mịt, ta theo thói then không thể ngủ tiếp được, đẩy đẩy Ngải Á trong lòng, nói: "Nên rời giường rồi."

Hắn trong ngực ta lắc lắc đầu, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ gì. Sợi tóc hắn chui vào trong quần áo ta, cùng làn da tiếp xúc, theo động tác lắc đầu của hắn, khiến ta có chút ngứa, ta hơi lui về phía sau, hắn ngoảnh đầu nhìn ta, trong mắt có chút không hài lòng.

Hắn nói: "Ngươi chán ghét ta?"

"Không có."

"Vậy ngươi vì sao trốn ta?"

"Tóc của ngươi khiến ta ngứa." Đưa sợi tóc của hắn từ trong nội y của ta lấy ra.

"............Nga."

"Nên rời giường rồi."

"Trời mưa." Ta hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo. Hắn vẫn nằm trước ngực ta không nhúc nhích, ta rốt cuộc cũng mặc kệ hắn, không đẩy hắn ra, hai người chúng ta nằm, nghiêng tai lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài phòng.

Lại nằm nửa canh giờ, hắn mới đứng dậy mặc quần áo, cánh tay ta bị hắn gối đầu một buổi tối, hiện tại đã muốn tê dại mất cảm giác. Hắn thấy ta cau màu, liên tục vẫy cánh tay, lại gần giúp ta nhu niết. Thủ pháp của hắn rất tốt, dùng sức đúng chỗ, niết ta thực thoải mái, bất tri bất giác hừ ra tiếng.

"Thực thoải mái?" Trong mắt hắn mang theo nhàn nhạt tiếu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#superfan