Xqcphth

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ớt."

Không nghĩ tới tâm Ngải Á vẫn còn để ý đến chuyện đó, còn nhớ rõ những lời tiểu sư đệ hồ đồ nói, ta có chút phì cười: "Ngươi không yếu ớt."

"................Không cần nói chuyện trái lương tâm."

"......................." Ta yên lặng, quả thật có chút trái lương tâm.

"Hừ!" Thấy ta không nói, hắn biết mình đoán đúng rồi, hừ một tiếng, khẽ đảo mắt khinh thường.

Ta đem khăn thấm ướt, đặt chân Ngải Á lên đầu gối, lau chùi máu trên chân hắn.

"Á!" Hắn đau đớn rụt chân lại.

Ta dùng sức cầm mắt cá chân hắn, "Nhịn một chút."

Tẩy trừ sạch sẽ, thượng kim sang dược, từ áo lót xé xuống hai mảnh vải, băng bó.

"Tối nay trước tiên không nên mang hài."

"Nga. Ngươi có thể buông tay?"

Hắn không nói ta còn không để ý, hắn vừa nói cảm giác bàn chân trong tay ta bỗng nhiên trở nên cực kỳ chân thật, cảm nhận hình dáng sống động.............Làn da hảo mịn, không khỏi ngoắc ngoắc ngón tay sờ vào.

"Lưu manh!"

"Ân?" Chân trong tay biến mất, lại nhìn Ngải Á, chỉ thấy vành tai hắn có chút phấn hồng, hóa ra ta ban nãy bất tri bất giác lại đem suy nghĩ trong lòng nói ra, hơn nữa hành động vừa rồi thật sự cùng lưu manh không sai biệt lắm.

"Ta, ngươi.............."

"Đùa giỡn lưu manh."

Được, ta tối nay vẫn là nhẫn nhịn im lặng đi.

Ngày hôm sau, ta lo lắng chân hắn bị thương nặng hơn, khăng khăng ôm hắn xuống núi, ánh mắt hắn né tránh, không nói gì thêm để ta ôm.

Đại búp bê trong lòng chọt chọt, ta đem người nhấc lên, cúi đầu chỉ thấy khóe miệng hắn tủm tỉm cười, "Chuyện gì cao hứng như vậy?"

"Bí mật." Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tiếu ý càng sâu, cúi xuống lại chọt chọt trong ngực ta, đột nhiên thân thể ta run lên, hắn mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt hiện lên kinh ngạc, không đợi ta mở miệng, hắn rất nhanh cúi đầu, ở chỗ ban nãy càng táo tợn hà một hơi, mùa hè vốn là mặc y phục mỏng, hơi thở nhiệt nhiệt lập tức xuyên thấu y phục, ta lại run rẩy. (dụ thụ á á á XD)

Sự thật chứng minh, thân thể này thật là quá non nớt.

"Ngạnh." Hắn véo đầu nhũ của ta một cái, vô tội nói.

"Không cần náo loạn, buông tay."

"Thật sự đã ngạnh, ngươi có cảm giác?" Vẫn là loại ngữ khí vô tội này, động tác cũng trầm trọng hơn.

Ta mặt có chút nóng, cánh tay duỗi ra đem người quăng xuống. Hắn xoa mông, cười hì hì nhìn ta, lần đầu tiên thấy bộ dáng hắn vui vẻ linh động như vậy, oán giận cuối cùng nói không nên lời.

Trong mắt hắn đầy ý cười hỏi: "Ngươi đây là thẹn quá hóa giận?"

"Câm miệng."

"Có phải hay không a~~?"

"Câm miệng!" Ta lách mình đi qua hắn, nhìn không chớp mắt tiến về phía trước, hắn chân thọt ở phía sau đuổi theo, trên mặt cười dài.

Đây là một mặt khác của hắn sao, tính tình hảo ác liệt!

Lo lắng chân hắn còn bị thương, ta đi không mau, một trước một sau như vậy đi ước chừng nữa canh giờ, ta xoay người đem hắn ôm lấy, tuy là hắn nói mấy đề tài khiến ta xấu hổ, nhưng ta không thể lòng dạ hẹp hòi nhìn hắn phế bỏ chân.

"Ngươi, rất ôn nhu."

"Câm miệng!" Thật muốn đem miệng hắn khâu lại.

Chương 13

Đêm qua đột nhiên mưa to, sơn đạo lầy lội trơn tuột, không thích hợp hành tẩu.

"Giữa trưa lại đi đi."

"Hảo, linh chi trên người còn đủ không?"

"Có thể duy trì đến dưới chân núi."

Ta ngồi xếp bằng, đột nhiên trên đùi xuất hiện thêm một đôi chân, ngẩng đầu liếc nhìn hắn.

"Như thế nào?"

"Thượng dược."

Khẩu khí hảo hùng hồn, hắn trước kia không phải là người như thế, nguyên lai là ta nhìn lầm rồi sao? Thấy khóe miệng hắn lại vểnh lên, híp lại hai mắt, ta lại không cự tuyệt, ta cũng trở nên khó hiểu rồi. Dịu dàng cởi hài hắn ra, trên vớ loang lổ vết máu, ta nhịn không được nhíu màu, "Đau không?"

"Rất đau." Đôi môi xinh đẹp của hắn hơi chu lên, có chút ủy khuất, đôi môi xinh đẹp như vậy ngậm vào hẳn là rất mĩ vị.................Ta suy nghĩ cái gì a~~.

"Suy nghĩ cái gì?" Ngón chân hắn ở bên hông ta lộn xộn, ta vội vàng đè lại, đối với mỗi nam nhân mà nói vị trí kia đều vô cùng mẫn cảm.

"Không có gì."

"Ta thế nào lại cảm thấy sắc mặt ngươi rất đáng ngờ."

"Ảo giác của ngươi thôi."

"Á............"

Kim sang dược đụng vào miệng vết thương của hắn, hắn đau đến há hốc miệng hút một hơi lãnh khí, để xoa dịu đau đớn của hắn, ta cúi xuống ở trên miệng vết thương hắn nhẹ nhàng thổi khí.

Chân hắn bỗng nhiên rụt lại.

Ta nghi hoặc nói: "Làm sao vậy. dược còn chưa bôi xong?"

Vành tai có chút hồng, ngơ ngác nhìn ta, cúi đầu, tay vuốt ve mắt cá chân, "Ta tự mình làm là được."

Hắn đột nhiên trở nên ngại ngùng, ta cũng có chút xấu hổ, đứng dậy nói: "Ta ra ngoài hít thở không khí."

. . . . . .

Ánh mặt trời giữa trưa rất độc, hơi nước bốc lên, sơn đạo đã có thể đi. Lo lắng chân hắn bị nặng thêm, ta trực tiếp ôm hắn xuống núi.

Ta nói: "Có hối hận đã cứu Thiếu trang chủ Phong Diệp sơn trang không? bởi vì hắn ngươi mới bị truy sát, chật vật lánh nạn."

Ngải Á thản nhiên nói: "Ta không làm chuyện hối hận, làm rồi sẽ không hối hận, cứu người bởi vì khả năng cho phép, ác có ác báo, thiện có thiện báo, không phải không có quả báo chỉ là hậu chưa tới. Kia chờ kẻ ác không có người trừ, thiên nhất định trừ."

"Ngươi rất rộng lượng."

Hắn lắc đầu, "Không, lòng ta rất nhỏ, chỉ đủ chỗ để chứa những thứ mà ta lưu tâm, nơi đó đã đầy, không còn dư chỗ để chứa thứ khác."

Nói như vậy cũng đúng.

Xuống núi, tiến vào Vận Thành, chạng vạng thu được bồ câu đưa tin của bọn sư huynh, biết bọn họ đều bình an vô sự, ta yên lòng. Mọi vấn đề đều đã hảo, hôm nay vừa khéo là lễ hoa đăng của Vận Thành, trong thành hết sức náo nhiệt vui mừng.

Ta không thích vô giúp vui, đừng cạnh cửa sổ lầu hai, nhìn xuống biển người tấp nập trên phố, nếu tiểu sư đệ ở đây nhất định sẽ sốt ruột gào rống dắt sư huynh đệ chúng ta đi dạo.

"Chúng đi dạo phố."

"Đi dạo phố? ta tưởng ngươi không thích tham gia náo nhiệt."

"Đúng, không thích."

"Vậy ngươi....................."

"Ta hiện tại muốn đi dạo phố."

Ngải Á đội mũ ô sa đi ra ngoài, ta đuổi theo sau.

Lễ hội hoa đăng, thật sự rất náo nhiệt, cũng rất nháo tâm, thật không dễ dàng ra khỏi con phố này, ngoảnh nhìn lại khu phố đông như trẩy hội, có một loại lỗi giác  như được tái sinh lần nữa.

"Tóc ngươi bị rơi ra."  Một mạch chơi đùa, Ngải Á hết sức cao hứng, đôi ngươi hổ phách lưu quang tràn đầy màu sắc.

"Mũ sa của ngươi cũng rơi rồi."

Lo hắn sẽ đi lạc, ta lôi kéo tay hắn, tiếp tục đi về phía trước, thấy đôi mắt người xung quanh hận không thể dính luôn trên người Ngải Á, ta có chút không vui. Cũng không nghĩ lại nguyên nhân vì sao không vui, nắm lên mặt nạ ở quầy hàng bên cạnh đeo lên mặt Ngải Á, đôi mắt linh động của Ngải Á vừa chuyển, mắt đầy tiếu ý, trên mặt ta đã có một cái mặt nạ.

"Hằng Nga? Haha............." Hắn chỉ vào mặt nạ trên mặt ta, cười ha hả.

"Trư Bát Giới chúng ta đi thôi." Thanh toán bạc, tiếp tục xem hội hoa đăng. Hắn biết mặt nạ đang đeo là hình Trư Bát Giới, không thích, thầm nghĩ tháo xuống, ta nắm chặt hai tay hắn, không cho hắn lộn xộn.

Ngải Á hiện tại đeo mặt Trư Bát Giới, không ai có nhàn tâm cho hắn quá nhiều ánh nhìn lom lom, ta cảm thấy rất vui vẻ, cước bộ nhẹ nhàng không ít.

"Ngươi thật cao hứng?" Hắn chỉ vào mặt nạ trên mặt mình nói.

"Cao hứng."

Nghe xong câu trả lời của ta, tay hắn không hề lộn xộn nữa, ngoan ngoãn để ta nắm.

"Ta muốn ăn đậu hủ hoa (*)."

Chỗ rẽ có một lão hán mở quán, bởi vì quầy hàng không chiếm vị trí tốt, hơn nữa thời gian náo nhiệt ăn mừng như vậy, đại đa số người là tới đi dạo, ăn uống rất ít, cho nên quầy hàng của lão hán chỉ có hai người khách.

"Ngươi có thể ăn sao?"

"Không, ngươi ăn ta xem."

"..................."

Không lay chuyển được hắn, chúng ta tới quầy hàng ngồi xuống.

"Lão bản, một chén đậu hoa, đừng cho ớt."

Nhàn rỗi vô sự, ta đánh giá hai nam tử ngồi cùng bàn, hai người hắn rất thân thiết, hai người chia nhau một chén đậu hoa. Cảm nhận được tầm mắt của ta, hai người ngẩng đầu nhìn ta một cái, tiếp tục ăn như thường.

"Ngài từ từ ăn, không đủ lại kêu thêm." Lão hán đem đậu hũ hoa bưng lên.

"Ta uy ngươi ăn nha." Ngải Á đột nhiên nói.

"Khụ khụ............" Một ngụm đậu hoa nghẹn trong cổ họng, này thật sự không thể trách ta kinh ngạc, chủ yếu là trong lời nói của Ngải Á, thật sự là rất.......................

"Không có việc gì chứ."

"Khụ khụ................không...........không có việc gì.............."

Hai người đối diện mong đợi nhìn ta, trong mắt hiện lên tiếu ý.

"Ta uy ngươi ăn nha." Hắn cầm thìa đưa đến bên miệng ta.

"Không cần, ta có thể tự ăn."

Hắn khăng khăng đem thìa đặt bên môi ta, bất động không nói, ta cũng không phải lần đầu tiên hiểu biết tính tình hắn, cuối cùng thỏa hiệp, ăn đậu hoa, đậu hoa chế tác coi như tinh tế, trơn nhẵn thuận miệng, thế nhưng hai người kỳ lạ đối diện nhìn chăm chú, có chút ăn không vô.

Thật vất vả đem một chén đậu hoa ăn xong, lại vừa đi dạo một hồi, trở về khách điếm, không nghĩ tới sư huynh bọn họ đã chạy đến. Ngải Á tối nay vẫn luôn hưng phấn, ngay cả tiểu sư đệ cố ý tìm lỗi, khóe miệng nhợt nhạt ý cười mãi không tiêu tan.

"Ngươi hôm nay ăn mật sao?" Tiểu sư đệ hoài nghi nhìn Ngải Á.

Ngải Á liếc mắt nhìn ta, sờ sờ đầu tiểu sư đệ, "Ta không ăn mật, ăn đường."

Tiểu sư đệ kỳ quái la lên: "Ngươi có thể ăn đường?" Nghe tiếng tiểu sư đệ, sư huynh bọn họ nhìn sang, không khí cực kỳ cổ quái.

"Này đường nhưng không phải là đường." Ngải Á lại mỉm cười liếc mắt nhìn ta, đứng dậy lên lầu.

"Ngải Á, giống như..................." Tiểu sư đệ sờ cằm, nhãn thần hồ nghi.

"Thời điểm các ngươi rời khỏi thôn, có gặp đám hắc y nhân không?" Ta nói sang chuyện khác.

Sư huynh bọn họ nói đại khái mọi thứ, bọn họ ngày đêm thần tốc tới cùng ta tụ hợp, vẻ mặt mỏi mệt, sau khi hiểu rõ tình huống, ta sơ lược những việc ta và Ngải Á vừa trải qua kể một chút, đương nhiên là lược qua Vân Dương một đoạn này, hắn ẩn thế tại ngoại không nghĩ để cho ngoại nhân tin tức, ta liền chưa nói.

Vi sư huynh bọn họ an bài phòng đi ngủ, sau khi sơ tẩy, tháo trâm gài tóc, cởi ngoại sam, đang muốn ngủ, cánh cửa bị đập vang. Mở ra, Ngải Á ôm chăn mền đứng bên ngoài.

"Hiện tại trời không mưa."

"Ân."

"Thời tiết không lạnh."

"Ân..............cùng ngươi ngủ, không được sao?"

"Ta đây đi tìm người khác."

Ta thò tay túm lấy hắn, "Vào đi."

Nhìn tiếu ý trên khóe miệng hắn, ta hiểu lại để hắn đạt được như ý, thế nhưng, nghĩ đến hắn thật cùng người khác ngủ cùng một chỗ, chỉ là ngẫm lại trong ngực liền thập phần khó chịu, vẫn là cùng ta ngủ hảo.

"Mỗi người một cái mền."

"Hảo."

Nửa đêm, nửa ngủ nửa tỉnh, trong ngực đột nhiên hơn một người, ta không đem người đẩy ra, lấy chăn bọc lấy hắn, giữa hương sen thơm mát dễ chịu nặng nề ngủ thiếp đi.

--------------

Chương 14

Với tình huống trước mắt đến xem, vô cùng nghiêm trọng, để giảm bớt những phiền toái không cần thiết và đánh lừa tai mắt, sau khi chúng ta thương lượng, dịch dung lên đường. Ta và Ngải Á giả dạng thư sinh văn nhược, tuy rằng ta cảm thấy ta và Ngải Á khí chất không thích hợp diễn thư sinh, nhưng dưới bàn tay kỳ diệu của tam sư huynh, giả trang giống như đúc, đại sư huynh và ngũ sư đệ giả thành hộ viện, tam sư huynh giả làm công tử phong lưu, tiểu sư đệ giả làm nữ oa, không cần phải nói, tiểu sư đệ lớn lên phấn nộn nộn, môi hồng răng trắng, còn có năm đó chưa đến 12 tuổi chưa trưởng thành, quả thật cùng một cái nữ oa không sai biệt lắm.

"Câm miệng!" Tiểu sư đệ nhe răng rống giận, xả hạ đám hoa trước trán mà tam sư huynh cài lên. Tam sư huynh mỉm cười không nói, thấy thế tiểu sư đệ càng hỏa đại, dựa vào cái gì để hắn phẫn nữ nhân a.

"Hắn so với ta hấp dẫn hơn nhiều, dựa vào cái gì không cho hắn phẫn nữ nhân." Tiểu sư đệ chỉ vào mũi Ngải Á nói.

"Ngươi gặp qua nữ nhân nào cao trên tám thước (đơn vị chiều dài của Trung Quốc, bằng 1/3 mét, ở đây ko lẽ là đến 2m6 =[]= ta cũng ko rõ lắm huhu) chưa?" Tam sư huynh phe phẩy chiết phiến, phong thái phong lưu phóng khoáng.

Ngải Á đi thẳng về phía tiểu sư đệ, bình tĩnh nhìn hắn, không bao lâu tiểu sư đệ lặng lẽ lui về phía sau, bị hắn nhìn đến sợ hãi, nén giận quát: "Nhìn cái gì vậy, lại nhìn nữa đem mắt ngươi móc xuống."

Ngải Á như trước không nói, nhìn chằm chằm vào tiểu sư đệ, đột nhiên chìa tay, nâng cằm hắn lên, "Cô nương quý danh là gì?"

"................." Tiểu sư đệ vẻ mặt ngũ nhan lục sắc.

"Haha............." Chúng ta mấy người nhìn nhau, cười haha.

"Các ngươi thật đáng ghét!"

Ta quay đầu cùng Ngải Á đối mặt, trong mắt hắn hiện lên nho nhỏ đắc ý, xem ra đúng như hắn nói, hắn là một cái lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.

Tiểu sư đệ cáu đỏ mặt, tạm thời không có cơ hội trả đũa Ngải Á, đã đem 'cừu hận' dời đi, lúc chúng ta ở một quán trà nhỏ dừng chân, tiểu sư đệ bổ nhào vào người tam sư huynh uốn éo vặn vẹo, nghẹn ngào nói: "Tướng công, ngươi không thể vứt bỏ thiếp a, thiếp sống là người của chàng, chết là quỷ của chàng, thiếp cũng đã hoài hài tử của chàng a~, chàng không thể bỏ thiếp a~,............Thiếp dù phải làm lẽ cũng không sao, chỉ cần chàng không bỏ rơi thiếp a~, ô ô..................."

Tiểu sư đệ khóc lóc kể lể, khóc rất thê thảm, chúng ta không ngờ tới hắn sẽ dùng chiêu này, đều phụt nước trà.

"Tiểu sư đệ ngươi thật đặc biệt." Ngải Á thản nhiên nói.

"Khụ khụ...........đúng thật đặc biệt." Nhìn tiểu sư đệ một phen nước mắt nước mũi, thật dọa người,  thật muốn nói cho nhóm quần chúng xung quanh, ta không quen biết hắn.

Tam sư huynh dở khóc dở cười nhìn tiểu sư đệ khóc nháo trên người mình, quán trà không đơn giản chỉ có nhóm người chúng ta, tiểu sư đệ vừa rồi hồ nháo như vậy, mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn tam sư huynh, tam sư huynh chỉ có thể cười gượng.

"Ngoan! Tại hạ sẽ không bỏ rơi cô nương, về nhà ta liền thú ngươi." Tam sư huynh cũng không phải dễ chọc, vòng vo đảo hai tròng mắt, nâng cằm tiểu sư đệ lên, cúi đầu ở trên môi hắn hôn một cái, tiểu sư đệ trừng lớn mắt, trong nháy mắt hóa đá.

Ngải Á lại nói: "Tam sư huynh ngươi càng cường hãn."

"Haha.............Phải."

Lần đầu tiên phát hiện, người bên cạnh ta đều là ngưu nhân.

Dọc theo đường đi, tiểu sư đệ và tam sư huynh đóng vai tình nhân đóng đến nghiện, cố tình khiến đối phương phải buồn nôn, thời gian dài càng độc hại, chúng ta đã có thể luyện đến năng lực hai tai không nghe thấy, mắt nhìn không chớp.

Bởi vì đã dịch dung, những hắc y nhân kia nhiều lần cùng chúng ta gặp thoáng qua, biết thế lực xấu ngay tại phụ cận, chúng ta hành sự trò chuyện càng thêm cẩn trọng.

Đi tới bên trong phạm vi của Chương Châu, chúng ta trú đêm tại một toàn hoang trạch. Hoang trạch hàng năm không người sửa sang, có dại mọc thành bụi, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến bố cục tọa lạc của hào trạch này, không khí vẫn như trước lịch sự tao nhã, đi vào giữa viện, chỉ thấy Ngải Á đứng trên giả sơn, đầu hơi ngửa lên, đắm mình dưới ánh trăng sáng, ánh trăng màu trắng bạc bao phủ trên người hắn, mông lung mà mê hoặc, cực kỳ giống trích tiên (tiên giáng trần) sắp bay về trời.

Ta nhún người bay đến bên cạnh hắn, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Hắn nháy mắt mấy cái, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Nơi này gió lớn, xuống đi."

"Nga." Hai người bọn ta hướng nhĩ phòng đi đến.

"Tay ngươi sao lạnh thế này, á!" Hắn đột nhiên vói tay vào trong ngực ta, ta nhất thời chưa chuẩn bị, thoáng cái bị đông lạnh. "Ngươi................"

"Làm sao vậy?" Ngải Á hai tay vòng trên lưng ta, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt vô tội.

Thật là, rất không chịu nổi loại ánh mắt vô tội này của hắn, "Không có gì..........Ngươi là xác định muốn ăn ta sao?"

"Thế nào, không được sao?" Hắn diện vô biểu tình nhìn chằm chằm phần dưới của ta từ trong ổ chăn lăn ra, từ từ tiến vào ổ chăn của ta.

".......................Được rồi, ngủ đi."

Hắn hừ một tiếng, đem bàn tay lạnh lẽo đặt trước ngực ta, chân lạnh lui trên đùi ta, hắn, đây là đem ta làm noãn lô (lò sưởi ấm) sao?

. . . . . .

Mỗi lần đi đến một chỗ, chúng ta đều phải thu gom mân côi hoa lộ, bằng không Ngải Á sẽ chết khát.

Chương Châu hoa đều theo các quốc gia phương Tây, nơi này có đủ loại hoa, hoa hồng xem như là cực kỳ phổ biến, cơ hồ mọi nhà đều có, ta từ trước đến nay luôn dậy sớm, luyện xong quyền cước, đi đến nhà nông gia trồng đi dạo loanh quanh.

"Lưu bá, tối qua đã nói, hôm nay ta muốn tại nơi này của ngươi thu thập hoa lộ."

"Hiểu, hiểu, ngươi cẩn thận một chút không nên đem hoa làm gãy, hết thảy đều tùy ý."

"Đa tạ."

Đi đến thái dương cao chiếu phía trước, ta góp nhặt một đại bình lộ thủy, này đủ Ngải Á uống được vài ngày.

Ta trở lại hoang trạch, đại sư huynh từ đối diện đi tới, hắn còn buồn ngủ nói: "Sư đệ, hôm nay sớm như vậy?"

"Ân, bánh bao, ăn đi."

"Cảm tạ. Y phục của ngươi đều bị sương sớm làm ướt, nhanh đi thay, bằng không sẽ bị thương hàn."

"Đã biết."

"Sư đệ........................" Đại ca muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?"

"Ngươi đối với Ngải Á kia có phải hay không quá tốt?"

"Hộ tiêu mà thôi."

Hắng dừng một chút nói: "....................Ngươi biết mình đang làm cái gì là được, đi thay quần áo."

"Ân."

Đổi y phục hảo, đem lộ thủy đưa cho Ngải Á, Ngải Á khí sắc có chút âm trầm.

Ta sờ sờ trán hắn, hắn né tránh, tay của ta có chút không biết nên hướng chỗ nào phóng, "Ngươi khí sắc bất hảo, thân thể không thoải mái?"

"Ngươi rời đi lúc nào? Đi làm cái gì?"

"Giờ mẹo, hôm qua cùng Lưu bá nói muốn sang hoa viên nhà hắn thu thập lộ thủy. Khát sao, có muốn uống chút không?"

Ngải Á nhìn thoáng qua bình gốm trên tay ta, sắc mặt dần dần chuyển tỉnh, "...............Giúp ta rót một chén, cảm tạ."

"Hảo uống." Ngải Á híp mắt, vẻ mặt say mê như đang uống rượu ngon.

Ta buồn cười nói: "Lộ thủy mà thôi, cũng không phải đều giống nhau sao."

"Không giống." Nói xong ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn ta, tựa như bầu trời đêm thâm thúy, ta buông mắt né tránh.

"Hiện tại mới giờ Thìn, giờ Tỵ xuất phát, ngươi có thể ngủ tiếp một chút."

"Không ngủ." Ngải Á xuống giường mặc quần áo sơ tẩy.

"Tóc ngươi rối loạn, ta giúp ngươi buộc lại."

Ta ngắm nhìn tấm gương, bên trái tóc không biết bị vật gì mắc vào rơi ra hai sợi, "Không cần phiền toái, ta tự mình làm."

"Ngồi xuống." Hắn diện vô biểu tình đem ta ấn ngồi trên ghế, ngón tay linh hoạt đan vào tóc ta. Nói thật ra được hắn buộc tóc, là một loại hưởng thụ, nhưng cũng là một loại giày vò.

"Buộc tốt lắm, ngươi đi trước."

Nhận được xá lệnh, ta bước nhanh rời đi.

. . . . . .

Lăng Phong sau khi rời khỏi, Ngải Á cầm đoạn tóc trên lược lấy ra, đặt vào giữa một cái hà bao có chút cũ, nâng niu bỏ vào trong ngực.

. . . . . .

Giữa trưa, tiến vào Chương Châu thành, nơi kế tiếp chúng ta muốn đi là huyện Hoàng Hải, cách nơi này rất xa, là một nơi rất cằn cỗi, cho nên chúng ta phải sớm chuẩn bị lương thực đầy đủ, do đó lưu lại trong Chương Châu thành một ngày.

____________________________________

Chương 15

Ngải Á  hư thoát (mất nước) kéo dài, yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt xanh trắng như quỷ.

Ta đem thủ lô (lò sưởi nhỏ có thể cầm trên tay) đặt trên bụng hắn, "Sẽ ấm áp hơn."

Ngải Á tiêu chảy kịch liệt, thế nhưng hắn thể chất đặc thù, đại phu căn bản xem không ra, ta lo lắng nói: "Ngươi ngoại trừ ăn linh chi và uống mân côi lộ thủy ra, còn nếm qua cái khác không?"

"Không."

Tiểu sư đệ: "Tứ sư ca, ngươi lấy sương sớm từ chỗ nào?"

"Vườn hoa của Lưu bá ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#superfan