6. Cái sự ghét cay ghét đắng truyền thông của Green

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc mà Green nhìn thấy hình ảnh cô em gái nuôi kiêm bạn thân mình vật ngã tên con trai tấn công em ấy live trên mạng xã hội, anh cảm thấy dường như có ai đang bóp nghẹn trái tim mình vậy.

Trong lúc tâm trí anh đóng băng trước việc lại một người nữa thân thiết với anh bị đăng hình lên cho cả thế giới soi mói, Blue đã lao ngay ra ngoài cánh rừng, phóng như bay về phía sân nhà Yellow, nơi chiếc xe máy đang đứng chờ. Blue vọt đi trước cả khi người kịp ngồi xuống thân xe, hoàn toàn vứt hết tác phong bình tĩnh và luật an toàn giao thông ra ngoài cửa sổ.

Làm như Green sẽ không làm giống cô ấy nếu người đang bị hàng chục ánh đèn camera chiếu vào kia là Red vậy.

Đến lúc anh mãi mới móc được cái điện thoại ra với bàn tay chả hiểu sao lại run cầm cập của mình và nhấn số Blue, thì đầu anh đã tưởng tượng ra được bao nhiêu viễn cảnh kinh khủng sẽ xảy đến với Yellow. Em ấy có thể sẽ bị chai rượu làm cho bị thương (vô lí, Yellow tự vệ giỏi hơn lũ kia cả bậc), em ấy có thể sẽ bị cái chứng bệnh ngu ngốc của mình tấn công giữa chừng (vô lí, Yellow chưa từng ngủ khi phải trải qua các hoạt động kích thích adrenaline lần nào), em ấy có thể sẽ hoảng loạn và sợ hãi và không thể thở nổi khi bị chiếu vào mặt hàng tá đèn flash bởi đám người đứng xem vô lương tâm giống y như là Red bị nửa năm trước và Blue sẽ không đến kịp và—

"Green?"

Hơi ấm áp lên da mặt khiến Green bừng tỉnh, còn không để ý việc Blue đã cúp máy từ khi nào, những âm thanh cô ấy nói hoàn toàn chẳng đọng lại chút nào trong đầu anh hết. Nhưng mà, Red đang ở đó, đôi mắt đỏ rực của cậu ấy mở hé, quan tâm và mơ màng và yêu thương, không phải nước mắt, hay đau khổ, hay nỗi sợ được in hằn vào xương tuỷ bởi những ánh đèn camera và microphone.

Red vẫn đang ở đây, an toàn trong vòng tay của Green.

Green ép mình điều chỉnh lại hô hấp, cảm thấy rõ mồn một mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm đằng lưng, "Tớ đây."

Vì đấy là Red, cho nên tất nhiên mọi nỗ lực che dấu của Green đều là vô ích. Giờ cậu ấy trông tỉnh hẳn, cả hai tay đặt hai bên thái dương Green, kéo mặt hai người lại gần nhau, ánh mắt cậu ấy như nhìn thấu tâm can anh. Trán chạm trán, Green cảm thấy được vết sẹo chạy dọc làn da chỗ đó của bạn trai mình, mặc cho người khác còn chẳng thể nhìn ra là Red từng phải chịu một vết thương ở đó.

Một bí mật khác chỉ của riêng họ mà thôi. Một trong số những bí mật quý giá và riêng tư mà Green và Red đã bằng một cách nào đó che giấu, bảo vệ được khỏi nhìn ánh nhìn soi mói và bàn tay đào bới của cánh truyền thông và phần còn lại của thế giới. Một trong số những kho báu mà chỉ có hai bọn họ biết mà thôi.

Green tập trung vào cảm giác là lạ và sền sệt từ chỗ vết sẹo áp lên da mình, tay đang giữ Red trên đùi mình từ đó tới giờ siết chặt hơn, tay còn lại thì đưa lên, đan vào những lọn tóc đen óng ánh của người yêu. Red thở ra một tiếng thích thú; cậu ấy lúc nào cũng thích hành động vuốt ve như thế này của Green.

Người ta không biết những điều đó. Họ không biết rằng Red thích được Green chải tóc mình bằng những ngón tay thô ráp vì tập kendo, Red thích được Green ôm trọn trong vòng tay, Red thích thơm lên trán, lên tóc, lên má, lên những nơi mà những người yêu nhau khác đang quá bận cháo lưỡi đến nỗi quên đi sự thân mật đến từ những hành động giản đơn như thế. Họ không biết rằng Green thích chạm trán mình vào trán Red theo cách dịu dàng nhất có thể, Green thích cài tay mình vào tóc Red cho đến khi cậu ấy chìm vào giấc ngủ bình yên, Green thích nằm ở gần Red, dưới một đống lớp chăn bông bất kể bốn mùa xuân hạ thu đông, chỉ có hai người ở bên nhau, không có ai có thể phá hoại hạnh phúc của họ nữa.

Mạch suy nghĩ ấy là thứ Green luôn vô thức tìm đến sau mỗi lần hoảng loạn vì có chuyện khiến anh nhớ lại vụ xảy ra với Red nửa năm về trước, để lôi anh về lại thực tại, thoát khỏi bóng hình tê cứng và gương mặt trắng bệch vì nỗi sợ của người anh thương nhất đứng trước ống kính và truyền thông. Anh cần phải nhớ lại những điều tốt đẹp, những việc khiến anh cảm thấy an toàn và ấm áp, thế thì Green mới thoát ra khỏi cơn hoảng loạn được.

Green không nhắm mắt lại, mặc dù anh biết điều đó sẽ giúp anh nhớ lại những thứ tốt đẹp dễ dàng hơn. Anh cứ để bản thân bị hút vào trong màu đỏ rực rỡ tràn đầy sức sống của Red, đắm chìm trong sắc màu của người anh yêu.

Lúc Green bắt đầu nhận thức lại được thế giới xung quanh là khoảnh khắc tai anh bắt được âm thanh xe phóng quen thuộc của Blue. Cùng một lúc, cả anh và Red không hẹn mà quay về phía sân nhà Yellow, nơi mà đôi nữ uyên ương đang ôm nhau hết sức nồng thắm. Chả trách, trước khi vụ Red với cánh truyền thông xảy ra, Yellow lúc nào cũng là người ái ngại giới báo chí và mạng xã hội nhất trong số bọn họ, mặc dù em ấy trớ trêu thay lại rơi vào lưới tình với bà hoàng tuổi teen của Kanto. Tính Yellow vốn hướng nội, thích ở bên động vật và cây cỏ hơn con người, bạn bè đếm chưa hết hai bàn tay, tất nhiên là em ấy sẽ chẳng thấy thoải mái gì khi bản thân bị lôi ra cho công chúng vạch lá tìm sâu rồi.

Dường như cùng tần sóng não với hai người bạn thân của họ, Red cũng vòng tay qua cổ Green, rướn lên đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ. Làn da chỗ đó của Green nóng rực lên, giống như là bị chiếu thẳng vào bởi ánh mặt trời, khiến đầu anh quay cuồng trước tiếng hỏi của Red, "Cậu thấy bình tĩnh hơn chưa?"

Vẫn hơi ngơ ngác, y như lần đầu mà Red đặt lên má anh một cái thơm nhẹ đầy tự nhiên ngay giữa phố, Green vô thức gật đầu. Những suy nghĩ rối bời và hình ảnh méo mó biến dáng ban nãy hoàn toàn biến mất khỏi đầu anh, như tan ra thành mây khói trước nhiệt độ cơ thể cứ ngày một cao lên do ở bên bạn trai. Mặc dù thế, Green chẳng cảm thấy khó chịu vì người mình cứ nóng lên tí nào, mà anh có cảm giác như mình đang ở trên tận chín tầng mây ấy.

Nhận thấy có lẽ hai người kia còn lâu mới ngừng ôm nhau ngay nơi bàn dân thiên hạ, Red lăn mình ra khỏi đùi Green, gương mặt rạng rỡ hơn hẳn vẻ ưu sầu phiền muộn đêm hôm trước. Cậu ấy làm một cú nhào lộn phô trương, hình như là học được từ đủ các loại trò Gold làm với cái ván trượt của thằng bé, rồi đưa cả hai tay ra trước mặt Green.

Green cảm thấy hơi choáng trước sự thay đổi cảm xúc đột ngột, vừa từ rối loạn lo âu lại chuyển ngay sang hạnh phúc tột độ, cứ như thể đầu óc anh là một cái công tắc cho người yêu thoả sức tắt bật vậy. Thế nhưng mà, anh có thể trách ai là người trao cho cậu ấy quyền xoay anh như chong chóng đó ngoài chính bản thân anh đây?

Bởi thế, Green cũng đưa cả hai tay mình ra, để Red kéo anh dậy, hơi nheo mắt lại vì không còn bóng râm mát lạnh che đi vầng thái dương chói chang hè tháng bảy nữa. Đã thế, Red còn cười tươi hơn cả hoa mặt trời, làm Green không biết là mình nên hôn cậu ấy hay bịt miệng cậu ấy lại, để cậu trai mắt đỏ khỏi làm thị lực vốn đã có dấu hiệu lão hoá của anh còn tệ đi thêm nữa.

Đắn đo còn chưa đến một giây, Green đã quyết định là, thôi, hi sinh thị giác để nhìn thấy biểu cảm rạng ngời của Red vẫn tương đối hời. Mắt thì anh có thể đeo kính hay phẫu thuật, nhưng nụ cười của Red thì mỗi lần thấy là một lần khác, không thể bỏ lỡ lần nào được.

Red kéo anh về phía cặp chim cu vẫn đang thì thầm với nhau đủ loại tâm tình ý niệm kia, ngón tay hai người đan vào nhau. Ngón tay của Red thì mảnh hơn, nhưng của Green thì lại dài hơn. Đầu ngón tay của Red vừa mới được Blue tút tát lại cho sáng nay xong nên gọn chán, còn móng tay của Green thì lại có dấu hiệu dài ra rồi. Tay của cả hai đều rõ đặc tính của nam giới, và Green chưa bao giờ thích điều đó hơn lúc này.

Thiệt chứ, kệ xác mả cha đám truyền thông khốn nạn đi. Việc bọn họ sống thế nào là việc của bọn họ chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net