Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Olivia bật đèn học ở trên bàn, nương nhờ vào chút ánh sáng để tiến tới ngăn kéo tủ, lấy ra từ bên trong chiếc hộp sắt cũ kĩ mang về từ Houston. Con người thi thoảng sẽ có những phút giây ngơ nghễnh trong vô định, là khi mà cơ thể thức giấc nhưng tâm trí thì chưa. Olivia từng tự hỏi rằng liệu vào những lúc não bộ chẳng suy nghĩ được gì như thế thì cơ thể nó sẽ làm gì ?

Bây giờ thì rõ rồi, cơ thể này muốn đánh thức tâm trí nó bằng hình ảnh của Jasper Whitlock Hale

Tay nó khẽ chạm và và vuốt ve bức ảnh trân quý ấy, ánh mắt không nhịn được bày ra tất cả sự yêu thương trong lòng. Trên gương mặt thờ ơ thường ngày lại hiện lên những dòng tâm trạng buồn đến khó đoán. Đúng là khi màn đêm ôm trọn cả khoảng trời, cảm xúc của con người ta sẽ được phơi bày một cách thành thật nhất, bóng tối chạm đến những nơi khuất sáng trong tim, dung hoà với toàn bộ tâm trí

Nhìn ngắm một lúc lâu, Olivia đành thở dài rồi cất gọn bức ảnh và chiếc hộp vào chỗ cũ. Cả quyển sổ nhỏ ngày trước cũng gói ghém cất ở bên trong. Nhớ cái lúc nó chứng kiến những cảnh lãng mạn trong mơ, tưởng như là chứng kiến một cuộc đời nào khác, càng không thể ngờ được đó lại là số phận của chính mình

Olivia không tiếc nuối quãng thời gian chờ đợi mòn mỏi trong quá khứ cùng với ngàn đêm trăng cầu nguyện cho chàng thiếu tá trẻ, vì đó là khoảng thời gian mà nó được yêu, được thấy những đợt sóng dào dạt cảm xúc trong tâm hồn đã mai một.

Nếu không phải vì tình yêu, linh hồn của nó cũng chẳng kiên cường được đến vậy. Nếu không phải vì tình yêu, có lẽ nó đã chết từ khi chàng thiếu tá ấy rời nó để dâng mình lên chiến trường rồi

Ánh đèn lập loè trong phòng rồi cũng bị dập tắt, bóng tối lại vây đến trong căn phòng của Olivia. Có vẻ nhờ bức ảnh ấy mà giấc ngủ vừa kết thúc lại bắt đầu đến với nó một cách dễ dàng hơn

Khung cảnh phía tron tấm kính cửa sổ vừa xảy ra khoảng vài phút ấy đã được ánh mắt lấp loáng sau tán cây lặng lẽ ghi lại. Người ấy tò mò về Olivia, tò mò về suy nghĩ của nó, tò mò về chiếc hộp cũ kĩ như được mang tời từ hai thế kỉ trước, tò mò về cái thứ bên trong chiếc hộp đã khiến Olivia có biểu cảm thê lương đến vậy

Dù cho có là ma cà rồng thì bản tính bên trong vẫn không bao giờ thay đổi là như vậy, Edward lần nữa mở cửa và bước chân vào vùng lãnh thổ đáng lẽ bản thân không nên xuất hiện. Anh tiến đến cái ngăn kéo, sự hồi hộp hiện rõ bên trong ánh mắt. Dù cho gương mặt có lạnh lẽo và thiếu sức sống thế nào thì đôi mắt vẫn là thứ duy nhất sẽ không bao giờ mất đi giá trị ban đầu, là cửa sổ tâm hồn dẫn tới trái tim trong mỗi con người

Thú thật thì ban đầu Edward chắc chắn có ý định đào sâu vào sự riêng tư này của Olivia nhưng tự tay làm điều đó thì quả không dễ dàng chút nào. Phải chần chừ một lúc, anh chàng mới dám khẽ khẽ mở ngăn kéo và nhẹ nhàng lấy chiếc hộp ra khỏi cái hộc tủ tối tăm. Dưới ánh sáng nhá nhem của vầng trăng bị mây mờ che khuất, những hoa văn chạm khắc trên chiếc hộp sắt trong tay Edward lại càng làm rõ hơn sự cũ kĩ của mình.

Ở thời đại này muốn tìm những món đồ như thế cũng không khó quá, nhưng từ trước tới giờ, Olivia dường như không đưer tâm đến những thứ như thế. Huống hồ gì cái hộp sắt này còn bị gỉ, trông thật mất thẩm mĩ. Nhưng cốt cũng là để che đậy đi cái ở bên trong, che đậy thứ giá trị duy nhất

Edward nuốt một ngụm nước bọt, tay cạy mở nắp hộp lên một cách yên lặng. Để mà nói thì nếu Edward hay những ma cà rồng khác muốn làm trộm cướp gì đó thì quả thực quá dễ dàng đối với họ. Nếu không phải loài vật sở hữu thính giác hay trực giác siêu nhạy bén thì có khi họ ở ngay sau lưng bạn cũng chẳng thể nhận ra

Nhưng vào lúc gay cấn nhất, Olivia lại cựa mình khó chịu khiến Edward giật mình bỏ tất cả lại như cũ một cách nhanh chóng rồi chuồn ra khỏi phòng ngay lập tức. May mắn cho anh chàng, Olivia sau đó cùng tỉnh dậy lần nữa

Bốn giờ mười hai phút sáng, trời vẫn nhuộm đen một màu u tối, Olivia mở cửa phòng và xuống bếp. Việc mất ngủ vào ban đêm rất hiếm thấy ở nó từngor tới lớn, nhưng mỗi lần mất ngủ là một lần muốn ăn đêm lót dạ

- Cacao, sữa và ngũ cốc....quá tuyệt

Loay hoay một hồi, Olivia cũng có thể cầm trên tay một ly sữa cacao kèm cùng ngũ cốc ở trên. Chỉ cần một ly nhỏ vậy là đủ rồi, nó sẽ ăn sáng sau. Từng thìa ngũ cốc đưa vào khoang miệng, kêu rột roạt trong không gian yên tĩnh khiến Olivia cảm thấy có chút sợ

- Ăn mảnh là không tốt đâu Olivia

Tiếng thì thầm nóng hổi thổi vào bên tai khiến Olivia đang ngậm thìa ngũ cốc cũng phải giật mình, co rúm người lại. Nếu không phải đang ở cùng Edward, nó sẽ nghĩ là mình gặp ma mất....ma cà rồng

- Vì cậu làm tớ giật mình nên phần của cậu chỉ có chỗ này thôi Edward

Olivia tỏ ra giận dỗi, múc một thìa nhỏ ngũ cốc lên rồi cẩn thận đưa nó tới trước miệng Edward. Chàng ma cà rồng không nhìn thìa ngũ cốc mà lại nhìn nó, với ánh nhìn mềm mại không chớp mắt. Cái nhìn này trong phút chốc khiến Olivia lơ đãng, đến lúc tỉnh trở lại thì thìa ngũ cốc ấy đã nằm yên trong miệng người kia rồi

Edward mặc dù rất không thích những thứ đồ ăn của con người, đồ ăn mà Olivia làm cũng ghét luôn, không hề có ngoại lệ. Nhưng khi nãy, chiếc thìa ấy được Olivia chạm vào bằng môi, nó nghiễm nhiên trở thành ngoại lệ trong giây lát, trong một khắc duy nhất

- Cacao nóng và ngũ cốc, ngon lắm đúng chứ ?

- Cũng được

Đấy là nói dối, "dở ẹc" mới là thật lòng

Olivia nhanh chóng ăn hết chỗ ngũ cốc còn lại rồi ngâm ly vào bồn rửa bát. Giờ ấm bụng rồi, nhưng nó vẫn không thấy buồn ngủ

- Edward, cậu có buồn ngủ không ?

Câu hỏi này là thật lòng, nó không biết ma cà rồng liệu có thể ngủ hay không

- Hiện tại thì không, cả tuần này tớ đã ngủ quá nhiều rồi

-....Lên phòng tớ đi, chúng ta có thể kiếm gì đó có thể...giải trí ?

Olivia mở lời đề nghị, mặc dù không biết sẽ chơi gì cả nhưng cứ mời đi. Nó không muốn làm bạn với sự chóng vánh ấy một mình đâu

- Tớ rất sẵn lòng

Với Olivia, lời mời ấy có chút không hợp hoàn cảnh cho lắm và nó rất muốn rút lại. Nhưng với Edward, lời mời gọi ấy chính là một cơ hội, để gần Olivia, để hiểu Olivia và để...thực hiện ý đồ của mình

Edward mỉm cười ra dấu bảo nó lên phòng trước, sau đó liền nhớ lại lời nói của Alice vào khoảng 7-8 tháng trước...chắc là hôm nay rồi

- Chúng ta có thể chơi mấy trò đố vui về...văn học chẳng hạn ? Tớ khá thích văn học, chỉ là giáo viên dạy môn văn học cổ điển quá nhàm chán

- Cũng không tồi đâu, không khí lúc này rất thích hợp. Vậy chúng ta chơi thế nào đây ?

Edward ngồi trên giường bên cạnh Olivia, cả hai cùng chôn vùi phần thân dưới vào chiếc chăn lông dày dặn, cảm giác ấm cúng như thể gió lạnh bên ngoài chẳng là gì với họ

- Đơn giản thôi, chúng ta có thể nói đến những câu trích dẫn nổi tiếng trong các tác phẩm hay đặt ra những câu hỏi. Nghe có vẻ giống một toạ đàm nhỉ ? Có vẻ hơi nhàm chán nhưng mà tớ cảm thấy nó sẽ rất thú vị

Olivia vừa mỉm cười vừa giải thích trò chơi mà bản thân mới nghĩ ra. Nó rủ Edward chơi trò này vì cậu ta có vẻ học khá tất cả các môn, kể cả những môn nó ghét nhất và tệ nhất. Điều đó khiến Olivia rất ấn tượng và muốn thử thách một chút

- Được, tớ sẽ nhường cậu chơi trước, Olivia....bắt đầu đi

- Nên bắt đầu thế nào nhỉ, tớ từng nghe đến câu chuyện về một người phụ nữ có một số phận không mấy tốt đẹp, nghĩ tới cô ấy là tớ nhớ đến câu văn này của Victor Hugo..."Nghịch lý rằng những kẻ đáng ra được hạnh phúc lại phải kết thúc trong bi thương"

-....Có vẻ cậu có ấn tuognjw rất sâu sắc về người phụ nữ trong câu chuyện cậu được nghe....một cuộc đời bi đát

- Tớ không biết nữa, nhưng tớ cảm thấy thương cho cô ấy...còn cậu thì ấn tượng với tác phẩm nào thế Edward ?

Edward ngẫn ra một lúc, trí nhớ siêu phàm liên tục tìm kiếm thông tin trong những cuốn sách mà bản thân từng đọc qua. Một câu văn bỗng hiện lên thoáng qua khiến chàng ma cà rồng phải liếc ngay đến người bên cạnh

- Để xem nào, cũng là của Victor Hugo...."Tiếng cười là ánh nắng, nó xua tan đi mùa đông lạnh lẽo trên gương mặt con người"

Hay chính là muốn nói, ánh nắng từ người ấy đã khiến cái lạnh trên cơ thể đối với Edward mà nói đang dần trở nên ấm áp hơn. Dù chỉ là trong suy nghĩ

Olivia mỉm cười, Victor Hugo có rất nhiều câu nói hay nhỉ ? Hay nên nói là giọng văn của ông rất đa thanh và lãng mạn đi

- Rất tuyệt, còn tớ lại nhớ đến Nikolai Ostrovsky với câu nói này "Đời người chỉ sống một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những tháng năm đã sống hoài sống phí"

Edward nghiêng đầu qua, nhanh nhảu cười với Olivia một cái

- Câu nói này có gì đặc biệt với cậu sao ?

- Đúng thế, rõ ràng đó là một chân lí đúng....nhưng với tớ, cả hai vế đều trái ngược hoàn toàn...tớ đã hoài phí nhiều điều nhưng chẳng hiểu sao lại không hề thấy hối hận...

Edward thở dài, người khẽ nghiêng rồi đặt nhẹ đầu lên vai người con gái bên cạnh, cất giọng trầm ấm nhẹ nhàng với nó

- Olivia, triết lí suy cho cùng cũng chỉ là triết lí....mục đích sống của cậu khác so với họ thì không lí nào cậu phải làm theo họ chỉ vì họ là đa số cả. Thế nên cậu không cần hối hận vì ngày hôm qua, chỉ cần cố gắng vì ngày mai là được, vì những giây phút được sống

Olivia cảm nhận sự mát lạnh trên vai trái của mình, sự tỉnh táo được nâng tới cực điểm. Còn Edward cũng vì một giây phút ham muốn của bản thân mà quên đi rằng cơ thể của chính mình "khắc nghiệt" như thế nào so với người bên cạnh

__________________
• Ở chương 21-22 là t định thêm chi tiết Olivia đi viếng mộ Darlene rồi để Edward gặp nhỏ nữa đó nhma thôi 🤡 k tạo thêm cơ hội cho ét quớt nữa

• Định cho hai b trẻ chơi truth or dare nhma trò này nhàm quá, k lãng mạn bằng nên bỏ 😓 cơ mà thấy t tạo chemistry cho hai khứa này thì cũng đừng hỏi là t nối thuyền cho chúng nó hay không nhe 🥰🫰🏻 cứ nghĩ thôi chứ đừng hỏi vì t không spoil đâu 🌹🔥thêm cái là đừng hỏi t ai nam chính nữa k tiết lộ đâu 🤡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net