một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay là ngày đầu tiên trong tháng mới mà anh đi thăm cậu ngay sau khi cậu mất, ngồi dưới bia mộ nhìn lên cái tên thân thương cùng di ảnh, đôi mắt anh mờ hoe do ngấn lệ, nghẹn lòng mà không nói nên lời. tại sao cậu lại rời xa thế giới này chứ, tại sao lại bỏ anh?

chúng ta còn những ước mơ hoài bão, những tính toán xa vời cho tương lai mà chưa thể thực hiện cùng nhau xong. cậu bảo sẽ mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, cùng anh nhận nuôi một đứa con và chỉ mong chúng ta sẽ sống yên bình bên nhau qua ngày, thế mà cậu lại rời đi cũng chẳng nói một lí do cho lời từ biệt rõ ràng trước.

- anh hận em, hận em cả đời vì dám rời bỏ anh.

nước mắt anh lại lăn dài hai hàng mi, một hơi nấc hết chai rượu đang uống, rồi ngồi lảm nhảm miết.

em còn nhớ lúc xưa chúng ta yêu nhau như nào không?













vài năm trước

chúng ta yêu nhau vào một ngày trời xanh nắng vàng, lá cây rơi xào xạc của hạ đỏ oi bức. lúc đó em vừa thành cậu bé 17 non nớt chênh vênh, còn anh đã 22. người ta thường nói tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, trẻ trung năng động, nhưng lại là tuổi chôn giấu bao kí ức thanh xuân tươi đẹp. riêng em thì khác so với các bạn ngoài kia lắm, cứ lẳng lặng như ông cụ non thôi.

và tuổi tác nào quan trọng, em ha. ngày ấy anh chỉ là một ông chủ tiệm sách nhỏ, còn em chắc là một tên mọt sách chính hiệu. hôm nào cũng phải ghé vào đọc vài ba cuốn sách đến hết thì mới chịu về, trông em lúc đó đáng yêu lắm.

có lẽ nói em không tin nhưng em biết không, anh phải lòng em từ cái nhìn đầu tiên đấy. anh thích ngắm những lúc em bật cười nghệch ra vì cuốn sách đó hài hước, có cả hôm thì vừa đọc vừa khóc đến hai mí mắt ướt mèm, mà cụp đầu xuống trông cứ như một con mèo nhỏ vậy. và những lúc em khóc anh sẽ bước đến đưa cho em một cây kẹo, rồi ngồi xuống trò chuyện cùng em.

- sao em lại khóc?

- chắc là vì hoàn cảnh nhân vật trong sách này quá giống em chăng.

- em kể anh nghe thử nhân vật trong sách nào.

- cuốn sách nói về một chàng trai được sinh ra trong một gia đình nghiêm khắc. ba mẹ của chàng trai ấy rất khó tính, luôn muốn con mình là kẻ giỏi nhất trong trường, không ai sánh bằng. tất nhiên chính vì sự nỗ lực cố gắng bao năm qua mà cậu ta cũng có được cái gọi là thành tích nổi trội. như vậy nên đi đôi với nó cũng được đa số hầu hết giáo viên ưu ái nâng đỡ trong học tập hơn. từ đấy đâm ra mấy bạn trong lớp không ưa, thậm chí ganh ghét cậu.

- một hôm chàng trai nhận được số điểm thấp hơn so với các đợt trước nên không may tụt hạng xuống. ở trường đã bị giáo viên phê bình nhắc nhở trước lớp. vừa mới đặt chân vào nhà, cậu ta còn bị đánh đập tàn bạo thêm nữa, ba đến bốn cây roi đều gãy ra làm đôi hết. thế nhưng mẹ cậu thì vẫn cứ đứng nhìn thờ ơ mà giễu cợt, chửi mắng cậu thậm tệ với các câu quen thuộc như mọi khi.

"thứ phế vật như mày, tao thà không sinh ra thì hơn."

"đồ con hoang, học hỏi chị mày đi."

"sao mày lại sống đến nhường này vậy, sao mày còn chưa chết."

- sau những trận đòn khốc liệt, cậu về phòng nằm khóc lóc rất nhiều. cậu luôn tự hỏi mình rằng đã có ai hiểu mà quan tâm cậu hay không. nếu đã ghét cay ghét đắng cậu như thế thì lúc cậu mới sinh ra không bóp cổ cho chết quách luôn đi.

nhưng rồi mấy điều nhảm nhí đó thì ai muốn nghe? không một ai cả.

những vấn đề của cậu, cái nào nó cũng chỉ nhỏ như một hạt cát, nhưng nhiều hạt cát tích tụ lại nó sẽ thành bão cát lớn bay thẳng vào mắt cậu, làm cho đôi mắt cậu lại thêm ướt mi.

- ừ đúng vậy, chuyện gì sai thì không cần biết do ai gây ra, vì từ lúc chào đời thì đó đã là lỗi của cậu rồi.

có những đứa trẻ sinh ra là để dành nửa đời sau, học cách chạy khỏi cái nơi gọi là "mái ấm gia đình" đó hay tìm cho mình một mái ấm thật sự. nhưng thật sự dáng vẻ của mái ấm là gì thì cậu lại chẳng bao giờ biết được.

- cậu nhìn mấy đứa trẻ ngoài kia được ba mẹ đưa đi đón về, chăm sóc dỗ dành từng chút một mà lòng lại càng cứ chạnh thêm. con họ mới vấp té, họ đã hốt hoảng chạy đến lo lắng, vỗ về chúng vô điều kiện. còn cậu, có chết cũng không ai ngó ngàng đến. nhưng cậu có một cô chị gái, khác ngược với cậu. ba mẹ đối xử với chị ấy tốt lắm, chắc là do chị ấy làm họ nở mày nở mặt với mọi người xung quanh.

- chị ấy không kiêu căng khoe mẻ, ít nói, lại dịu dàng từng chút một với cậu. chị thương cậu lắm, có món gì ngon, quà gì đẹp mà ba mẹ mua cho chị, chị đều giấu đem tặng cho cậu hết. chị biết cậu bị bạo lực gia đình, biết ba mẹ thiên vị nhưng chị không thể làm được gì ngoài cách ôm cậu vào lòng, dỗ dành cậu như em bé mỗi lúc cậu mệt lã như muốn ngất đi nhất. cũng chính vì điều đó khiến cậu vẫn còn tồn tại đến giờ.

- ngoài ra cậu còn bị lũ bạn bè bắt nạt, xúc phạm cậu còn không bằng một con cầm thú. cậu cũng mặc kệ, bởi vì chống lại chúng nó thì cậu được cái ích gì chứ? được lại những cú đấm hay cái bạt tay từ bọn nó à. lúc đó cậu cũng có một anh người yêu, anh luôn tỏ ra yêu thương cậu, cậu cũng trân trọng anh lắm cho đến khi cậu phát hiện ra anh đã cắm sừng mình được 3 tháng và từ trước giờ cũng chỉ chơi đùa mình cho chán rồi vứt bỏ.

- lúc biết được tin sốc này cậu đã vội chạy đến nhà sách nơi mình vẫn thường lui đến lẻn trốn vào trong đống sách, hòa mình vào cùng sách mà khóc, tim cậu như co thắt lại, đau đến mức con tim dường như muốn ngừng đập.

sao cái gì cũng tìm đến cậu vậy?

hình như đời ghét cậu nhất à? đời ghét cậu khủng khiếp, dù cậu chẳng làm gì đời cả.

bên trong cậu như vụn vỡ cả rồi, ai thương cậu một chút với.










- bỗng có một chàng trai mang hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng ngồi xuống xoa đầu và ôm cậu vào lòng, được đà cậu lại càng khóc to hơn. khóc đến ướt đẫm áo anh mà anh cũng không đẩy ra hoặc than trách một tiếng, bởi anh bây giờ đang rất hiểu sâu trong thâm tâm cậu cảm thấy như nào. để im lặng cho cậu một lát lẽ là thích hợp nhất. khoảng thời gian sau cậu mới chịu ngừng lại, nhìn người con trai to lớn trước mặt mình, tự nhiên thấy có chút e dè, ngại ngùng gãi đầu mà mỉm cười với anh.

: xấu hổ quá, em lại mít ướt, và lại bị anh nhìn thấy hết rồi.

: không sao, anh luôn ở đây. em mít ướt với anh cả đời cũng được.

------

đến đây thì phuwin gấp cuốn sách trong sự ngỡ ngàng của pond mà quay sang nhìn anh, anh từ lâu đã đông cứng cổ họng, chẳng thế nào mở miệng nói nên lời.

- câu chuyện về cuộc đời của cậu ta nghe bất hạnh quá anh ha, em cũng không muốn đọc nữa, nào anh thấy chán thì có thể lấy ra đọc nhé.

- hmm, câu chuyện về cuộc đời của cậu ta ở đây là em sao hả? quá đau khổ, tàn nhẫn với một cậu nhóc rồi.

- ừ có lẽ vậy, nhưng em không sao đâu, em quen rồi ạ.

- à mà p'pond ơi, em có chuyện muốn nói.

- anh nghe, em nói đi.

- em thích anh lâu rồi, làm bạn trai em nhé. những lời em nói em thích, em yêu anh đều là lời thật lòng, không phải sự cảm nắng hay mến mộ gì cả. với lại anh nhìn em khóc nhiều như vậy, đều thấy hết mặt xấu của em rồi, thế anh có muốn chịu trách nhiệm với em không?

nói rồi cậu chợt hôn nhẹ vào má anh, khiến anh có chút giật mình, nhưng vài giây sau anh đã kéo cậu vào lòng rồi hôn lên vài giọt nước đang còn đọng lại trên khóe mắt xinh của cậu.

- anh đồng ý, anh đã sẵn sàng để chịu trách nhiệm với em suốt kiếp này rồi đây, bé mèo nhỏ ơi. anh yêu em.

xin lỗi em, dù anh thích em đầu tiên, nhưng vẫn phải để em ngỏ lời yêu trước.

và cuối cùng cậu cũng vì quá xúc động, lại là người bật khóc tiếp, cậu đã khóc không ngừng được. trong suốt 3 tiếng đồng hồ, cậu đếm, đếm xem người cậu rốt cuộc là chịu được bao nhiêu tổn thương nữa thì mới đến cực hạn. đếm để xem đây có phải là lần dài hơi nhất, và liệu đời cậu ở điểm này có phải là thấp nhất chưa.

nức nở, thút thít, vỡ òa. cậu khóc theo đủ loại kiểu. cậu ước gì mình có thể gom hết thương tổn của quá khứ, hiện tại và cả tương lai ra để khóc hết một lượt, rồi rời đi, tránh càng xa càng tốt khỏi hiện thực đau lòng này.

cậu chán ghét cái cảnh mình khi nào cũng phải tỏ ra là ổn, luôn phải cười tươi trước mặt bao khuôn mặt giả dối.

mọi sự tiêu cực xung quanh luôn tìm đến cậu thì phải, lúc nào cũng bao trùm lên thân hình nhỏ bé, mà dần xé nát con người cậu ra thành từng mảnh. xây dựng cậu theo một khuôn dáng, tính cách hoàn toàn khác. nhưng cậu muốn nói với họ rằng cậu cũng chỉ là cậu bé mới lớn, cần tình cảm vun đắp để tạo nên một cá thể của một người tích cực, vui vẻ chứ không phải là một cậu bé luôn cố gắng rằng mình hiểu chuyện cho người khác hài lòng.

cậu kinh tởm chính bản thân mình vì mình quá nhu nhược, quá yếu đuối. cậu không làm được việc nào ngoài khóc lóc, nhưng không phải là khóc vì không làm được mà không làm được rồi mới òa khóc như vậy.

họ hay nói những đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo ăn, thật vậy nhỉ.

em không có cục kẹo nào hết, và cũng không có một ai thương em.

- em ơi, xin em hãy để anh xoa dịu vết thương đấy, anh nghĩ thời gian rồi sẽ chữa lành mọi thứ thôi.

- nghe hay thật nhỉ, nhưng không hiểu vì như nào mà những vết thương chằng chịt em đang có, chẳng biết sao nó vẫn đang rỉ máu qua từng ngày, có những cái còn như vết sẹo dài bị khoét sâu, mặc dù chúng đã ở trên người em từ rất lâu rồi.

hết chương một

21.12.2023 - Meoiee


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net