năm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

pond naravit lertratkosum - người đã định sẵn sẽ là ý trung nhân của em trong kiếp này cả nhiều kiếp sau nữa. một người con trai mà em luôn dành hết tình cảm, người luôn khiến con tim em đập loạn xạ, thổn thức cho dù ngày hay đêm. luôn cho em một cảm giác an toàn khi ở cạnh và cũng là người cuối cùng khiến em đặt cả trọn lòng tin của mình vào nơi ấy.

riêng em, sẽ không làm một cậu bé hiểu chuyện nữa, nó mệt lắm. em cũng chỉ là một bản thể mang trong mình trái tim buốt giá cùng mạch máu vẫn đang chảy ngầm, nhưng em nghĩ nó sắp đóng băng mất rồi. còn cả hơi thở mệt mỏi và cả đống cảm xúc hỗn loạn đang giằng co với nhau ấy. em đã làm gì đối xử nhẫn tâm với ai đâu, em chỉ muốn xoa dịu họ một chút nhưng rồi họ lại xé nát trái tim em ra thành từng mảnh nát tan, đau lòng quá đi mất.

và em nên biết rằng một thằng vô dụng, sẽ không ai cần đâu.

__

nhưng hôm nay cậu thấy trong người không khỏe lắm nên có đi đến bệnh viện một mình, bác sĩ nói rằng.

- bệnh của cậu bây giờ là ung thư giai đoạn cuối rồi, còn 2 tháng nữa để sống trong kiếp này nữa thôi. chia buồn cùng cậu nhé, mong cậu hãy luôn vui tươi từ giờ đến khi ra đi.

rồi cậu chợt bật cười, cười đến mức như phát dại, khiến bác sĩ thì chỉ biết lắc đầu thở dài. mọi người nơi đó đều hoang mang thấy rõ, ai nấy xung quanh đều đứng bàn tán cậu. họ thắc mắc rằng tại sao cậu đi khám mà lại cười rồ lên khi biết tin về bệnh tật của mình như vậy. cậu vui lắm hay sao mà không phải là suy sụp rồi bật khóc ngay giữa bệnh viện như bao người khác cơ chứ? điều đó thật phi thường.

cũng chỉ là ung thư nhỉ, ai rồi chẳng phải chết, quan trọng là sớm hay muộn thôi.

đời này còn chuyện gì làm cậu sốc hơn nữa đâu, nó ghét cậu nên cái gì xấu cậu cũng nhận được hết mà.

vừa ra cổng bệnh viện, trời lại đổ cơn mưa. một cơn mưa tầm tã giữa một đời rả rích. giờ không còn ai muốn cầm ô che mưa cho cậu nữa. cả ông trời đây còn muốn xóa cậu trôi dần ra khỏi cõi trần tục này. cậu bước đi từng bước thật chậm rãi, đôi mắt vẫn không chút rơi lệ.

từ sau hôm ấy cậu lạnh nhạt với tất cả, ừ thì trước giờ vẫn luôn như vậy . cậu cũng không còn ở nhà, không đến tiệm sách mà trốn đi một nơi khác tránh mặt mọi người. cậu trốn đến nhà dunk ở, kể cho dunk nghe về tình hình hiện tại của cậu và dunk đã hứa sẽ không kể bất kì ai khác.

dunk càng ngày càng thương cậu em nhỏ này quá đi mất.

ngày nào cũng như ngày đấy, cậu cứ ngẩn ngơ ngồi ở góc phòng gấp từng con hạt giấy cho đến khi nó đủ một nghìn, cậu sẽ có một điều ước nho nhỏ. cậu biết anh đang rất lo vì không gặp được cậu nên cậu đã bảo dunk nhắn anh không cần lo cho mình, nào cậu ổn sẽ tìm đến anh.




.




998,999 rồi con hạt thứ 1000 và cậu đã òa khóc như một đứa trẻ lúc nó ra đời, khóc nấc lên.

đã gấp đủ rồi, cậu muốn ước.

ước mình sẽ không chết sớm như vậy, đây lần đầu tiên mà cậu còn một chút lưu luyến với thế gian này. cậu chưa muốn rời xa anh đâu, chúng ta mới được hạnh phúc mà.

phải chăng?

tình đẹp là tình dang dở

toàn làm người ta ngỡ

ngỡ không chia rời

ngỡ đâu cả đời.

liệu những ngày vui bao giờ cũng ngắn ngủi?

cậu không thể kìm chế nỗi nữa, mấy ngày qua đã vượt quá sức chịu đựng của cậu rồi. cậu vừa rơi từng hàng nước mắt, tay vừa nặn ra ghi từng chữ cho anh, ghi đến đâu, nước rỉ đến đấy khiến mực bút lem luốc cả ra giấy. cậu mang hết những món đồ mình yêu thích mà chọn lựa cho anh bỏ chung vào một hộp quà lớn rồi rải từng con hạt giấy kèm các ngôi sao lên, phía đáy hộp cậu còn đặt một lá thư dài ở trỏng.

đến hộp quà của chị gái, cậu bỏ một chiếc váy dài mà cậu đã học may vá từ năm ngoái đến giờ vào, gói thật kĩ rồi cũng nhét một bức thư vào.

vài tuần sau, cậu trở về nhà. mới đi đến cửa cậu đã nghe thấy cuộc cãi nhau giữa mẹ và chị gái. đây có thể là lần đầu tiên mà cậu thấy mẹ khóc, chị cũng khóc. thấy vậy cậu mới đứng núp sau cánh cửa để nghe trộm.

"nó muốn đi đâu thì cứ mặc kệ nó, con lo cho nó làm cái gì, nó có phải em ruột của con đâu mà con phải lo."

"mẹ nói cái gì cơ, tại sao em ấy không phải em ruột của con hả?"

mẹ cậu im lặng một lát rồi mới trả lời.

"đúng như mẹ đã nói, nó không phải là em ruột của con. nó là kết quả của việc một lần lầm lỡ của mẹ và tên đàn ông cũ. lúc đó ba con biết đã làm ầm ầm lên cho cả dòng họ nhưng vì quá thương mẹ nên đắn đo mãi mới cho giữ nó lại...mẹ hận nó, mẹ ghét nó lắm. từ khi nó được sinh ra đến giờ cái nhà này toàn gặp chuyện xui rủi gì đâu không thôi. con không phải thương thằng con hoang như nó nhé, từ lâu trong lòng mẹ cũng chẳng còn nó nữa rồi. mẹ chỉ có một mình con là con của mẹ thôi"

lời của mẹ dứt thì hai người liền bật khóc tiếp.

"nhưng con thương em ấy lắm mẹ ơi, em ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn mẹ tưởng đấy."

"con đừng nói nhiều, một là mẹ, hai là nó con chọn đi."

"mẹ đừng làm khó con như thế mà."

cậu bị lời nói lúc nãy của mẹ làm cho bất động, cơ thể như tê cứng đi mà ngơ ra chẳng thể động đậy hay nhúch nhích được nữa. đúng vậy ha, chỉ là con hoang mà cũng đòi tình yêu thương từ họ, chỉ là sao chổi xấu xí mà cũng tồn tại trên cõi đời này làm gì ? bấy lâu qua bị họ đối xử như vậy lẽ ra cậu nên nhận ra điều này sớm hơn cơ chứ.

đến đây thì em không muốn sống nữa, em muốn được chết ngay lập tức, chết luôn trước mặt họ, để cho họ thấy.

kiếp này đã quá đau khổ thế nên kiếp sau em sẽ không lại đến thế gian thêm lần nào đâu.

cậu đặt hộp quà vào phòng của chị, lặng lẽ rời đi mà không một lời từ biệt. cậu đến tiệm sách của anh, tuy không còn mở nữa nhưng cậu vẫn đi vào. nhìn anh ngủ gục ở cạnh bàn thì liền gọi anh dậy. anh vừa tỉnh thì có chút giật mình, không nghĩ là cậu đã quay lại, liền chạy đến ôm trọn cậu vào lòng. anh đổ gục vào vai cậu mà chẳng nói tiếng nào. cậu thấy vậy mới xoa đầu anh thì thầm.

- anh ơi, muốn đi biển với em không?

- dạ, anh cũng đang rảnh, anh đặt vé mai chúng ta đi luôn nhé. 3 ngày 2 đêm đi nhở?

- vâng, tối nay em ngủ tạm lại nhà anh nha.

- tất nhiên rồi, cái gì của anh cũng sẽ thuộc về em.

___

sáng hôm sau, cả hai thức dậy sớm. họ cùng nhau sửa soạn, ăn sáng rồi bắt đầu lên máy bay. vào chỗ cậu cũng hơi buồn ngủ nên tựa đầu mình vào anh. anh thấy vậy thì cứ để yên không dám ngó nguậy nhiều sợ cậu tỉnh giấc, tối hôm qua anh để ý cậu có lẽ buồn phiền thứ gì mà cứ trằn trọc mãi không ngủ được, trong khi bản thân mình đã rất đau mỏi đôi vai.

ánh nắng ngoài khe cửa chiếu thẳng vào mặt em, tỏa sáng lắp lánh như những ngôi sao trên trời cao vào đêm xuống kia. thiên thần nhỏ xinh đẹp đến rung động lòng người, và thiên thần là có thật. nắng đẹp nhưng anh đã lấy cánh tay mình che khuất đi tia nắng ấy, sợ cậu sẽ bị chói mắt mà lại tỉnh mất.

tình yêu là thứ gì? từ khi nào anh lại không thể dứt ra được mà chết chìm sâu trong đấy đến thế hả người, dấu yêu ơi.

dù biết anh không phải là người đầu tiên mà được em yêu, nhưng anh hứa sẽ tử tế, yêu em hơn mọi thằng khác, sẽ không làm em khóc, không làm em tổn thương và đau lòng dù chỉ một chút, em nhé.

anh ước, mình có thể đi nhặt từng tổn thương của em gom lại từng đống từng đống rồi giữ làm của riêng, không cho em buồn nữa.

em chưa từng hỏi anh thích gì, nhưng anh đoán có lẽ em cũng biết.

anh thích em nhất. sau đó là thích một phuwin tangsakyuen khi mỉm cười, trông yêu chết.

hãy luôn bên cạnh anh như cách anh bên em nhé, darling.

gần tối khi máy bay chuẩn bị đáp đến sân, anh lay cậu dậy sau một giấc ngủ dài. có lẽ đã từ lâu cậu không được ngủ ngon đến thế, tựa vào vai anh có cảm giác ấm áp lạ lùng và yên bình thật. mấy tiếng sau khi cất đồ vào khách sạn, anh cùng cậu có đi mua ít bánh rồi ghé vào một bãi đất trống cạnh đó, cả hai cùng ngồi xuống, ghé đầu mình sát lại gần nhau. gió trời thổi khiến da thịt em trở nên cóng lạnh hơn, anh lo lắng sợ cậu ốm ra nên được lát thì hai người cũng đi về để lại ngủ tiếp.

- mấy nay em không ngủ được hả winnie? trông em sáng nào dậy cũng uể oải quá.

- không biết nữa, giấc ngủ với em bây giờ cảm thấy hơi khó khăn, nhưng không sao đâu em có mang thuốc ngủ rồi, anh đừng lo lắng quá nhé.

- đừng lạm dụng đấy, nó không tốt cho em đâu.

- em biết rồi.

hết chương năm

09.03.2024 - Meoiee


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net