Chapter 19 - 02/02/2022

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa ăn hôm qua kết thúc chẳng vui vẻ gì, nhưng đương nhiên không ai tỏ ra khó chịu một cách rõ ràng cả. Biết khó chịu vì cái gì đây? Trong khi không có lý do gì cụ thể nào. Trong khi người đáng lẽ nên tỏ ra khó chịu nhất cho phù hợp với tình huống - Phuwin - lại ngồi cười cả buổi. Thanh lịch và bình tĩnh ngay cả trước những lời mỉa mai. Giống như chuyện thi trượt nhạc viện mọi người nói vốn chẳng phải chuyện của cậu, hoặc cậu không thèm chấp với những người không đáng để bận tâm. Dunk có thể hiểu rõ. Một người biết mình có năng lực sẽ không trở nên tự ti và buồn phiền vô cớ vì những kẻ ngoại đạo không hiểu mình.

Nhưng vẫn có những điều Dunk không thể hiểu nổi. Rõ ràng trong suốt gần một năm, những biểu hiện của Phuwin thể hiện ra rằng em ấy thích Pond. Hoặc không, ít nhất thì chú ý đến Pond. Tuy nhiên, có khi nào Dunk đã nhìn nhận sai ngay từ đầu hay không? Phuwin chẳng biết gì về Pond cả. Mặc dù em ấy đã từng hăng hái lục lọi hàng đống thông tin trên mạng, nhưng sau khi sử dụng những thông tin ấy, có vẻ chẳng đọng lại gì. Có những điều rất dễ ghi nhớ, nhưng thay vì bỏ một chút ít công sức để nhớ, Phuwin cứ sẵn sàng mặc kệ, đọc, rồi quên, khi cần thì đọc lại một lần nữa, rồi tiếp tục quên ngay.

Tối qua sau khi về nhà, Dunk đã nhận được một cuộc gọi từ Aaron. Hai người vốn chẳng ưa nhau cho lắm, nên việc liên hệ riêng kiểu này vô cùng hiếm thấy. Họ chỉ gọi cho nhau trong những trường hợp không ai có thể thay thế hay truyền lời được.

"Alo, P'Dunk ạ?"

"Có chuyện gì không?"

"Em muốn hỏi... P'Pond và Phuwin có tình cảm với nhau ạ?"

Câu hỏi về hai người, nhưng thực sự Aaron chỉ cần một nửa câu trả lời. Đáp án của một nửa khác, cậu đã rõ từ ngày hôm qua.

"Việc này có liên quan gì đến cậu?"

Giọng Dunk hơi cáu gắt. Thực ra, Dunk cũng không cố ý bày tỏ sự khó chịu rõ ràng như vậy. Hai người họ đã lâu lắm không gặp nhau, cũng không liên hệ gì. Sự xa cách về không gian và thời gian không chỉ làm cho tình yêu phai nhạt, mà ngay cả sự ghét bỏ cũng phai nhạt. Dunk có thể khẳng định rằng, bây giờ gặp lại Aaron trong bất kì hoàn cảnh nào, miễn cậu ta không làm bạn cậu đau khổ thêm nữa, thì Dunk đều có thể hòa hợp được. Sự khó chịu bây giờ đến từ một chuyện khác. Nói rõ hơn, đến từ câu hỏi của Aaron. Pond và Phuwin có tình cảm với nhau hay không? Dunk cũng không biết, và sự mập mờ này khiến cậu thấy bức bối. Trước kia, theo như cậu thấy, rõ ràng là đơn phương, là Phuwin đơn phương. Dạo này Pond đã dần thay đổi cách cư xử với Phuwin trong vô thức, quan tâm và lo lắng nhiều hơn. Điều đó khiến Dunk tưởng là, một mối tình đơn phương sắp sửa chuyển thành song phương, và cả hai cùng hạnh phúc. Pond cũng bỏ qua được Aaron. Mừng cho bạn cậu, mừng cho cả hai người họ. Nhưng dường như mối quan hệ giữa Pond và Phuwin đã không thay đổi theo lối suy nghĩ của một người bình thường như thế. Nó cứ như là một mối tình đơn phương kiểu này chuyển thành một mối tình đơn phương kiểu khác, chỉ là vị trí của hai người tráo đổi cho nhau.

"A... thực ra là em sợ anh hiểu nhầm. À đâu, Phuwin hiểu nhầm. Do lúc về nước em đã gọi cho P'Pond. Lúc đấy em thiếu cẩn trọng thật, cũng không kịp suy nghĩ. Nhưng mà, P'Pond hiện nay, chắc hẳn rất thích Phuwin. Theo những gì anh ấy thể hiện ra thì..."

Trước đó, Dunk đã ngờ ngợ nhận ra tình cảm của Pond gọi tên ai. Ban đầu cứ tưởng do mình nghĩ quá lên thôi. Nhưng có vẻ, không chỉ một mình cậu thấy vậy.

"Có vẻ Phuwin không thích em, và giận Pond, nên hôm qua cậu ấy mới như vậy. Em nói gì với hai người đó, đều không phù hợp. Nên nếu có thể, anh giải thích giúp em thử..."

Dunk ậm ờ với lời nhờ vả của Aaron. Hôm qua cậu cũng đã nghĩ như vậy. Rằng Phuwin giận Pond, nên mới cố tình gắp mấy món đó. Nhưng khi nhìn vào mắt của Phuwin, em ấy thật sự lộ ra sự ngỡ ngàng, như không nhớ thật, hoặc thậm chí không biết thật. Nếu là những thứ mà Pond cố tình giấu mọi người thì không nói làm gì. Đằng này, có vẻ ai cũng biết, chỉ trừ em ấy, người giống như là đang thích Pond nhất, lại không biết. Nhưng dù sao, có những chuyện tận mắt nhìn thấy cũng không phải sự thật. Cảm xúc của con người là thứ vô định và khó hiểu nhất. Có lẽ, Dunk nên nói chuyện với hai người họ thử, trước khi mọi thứ trở nên không ổn hơn lúc này.

Dunk gặp Phuwin ở công ty trước. Em ấy vẫn vậy, vẫn đi đứng, nói cười, cư xử giống hệt như những ngày đầu quen biết. Nhưng dường như che giấu càng ngày càng giỏi, đôi khi, ngay cả lúc nhìn thẳng vào mắt, vẫn không hiểu Phuwin đang có cảm xúc gì, cũng không thể đoán được em ấy sẽ định làm gì tiếp theo.

"Phuwin à, về chuyện hôm qua..."

"Chuyện gì cơ ạ?"

"Pond với Aaron..."

"À, ra là thế. Công ty có cách giải quyết rồi ạ."

Phuwin vừa nói vừa chú ý vào tập giấy tờ trước mặt. Cậu bình tĩnh như chẳng hề để tâm tới chuyện Dunk vừa nói. Không có một chút xao động nào. Dunk không thể lý giải nổi. Đó không phải phản ứng nên có khi nhìn thấy người mình thích ở bên người khác. Tất nhiên là có những người sẽ cố gắng che giấu nỗi buồn, nhưng theo cậu thấy, Phuwin hoàn toàn không buồn. Tất cả những muộn phiền của cậu trong đêm hai người uống rượu cùng nhau dường như chưa từng tồn tại. Chẳng lẽ, Phuwin đã từ bỏ rồi? Từ bỏ tình cảm của mình, ngay trong lúc người kia bắt đầu quay đầu lại? Chỉ có không thích nữa, hoặc cố gắng không thích nữa mới có thể tĩnh lặng đến như vậy. Dù đã đoán được phần nào nhưng Dunk vẫn muốn cố thử tìm xem có cảm xúc nào khác của Phuwin hay không.

"Pond với Aaron không như em nghĩ đâu. Thực ra là Pond cũng không còn tình cảm với Aaron nữa rồi, chỉ là nó nhận ra điều này hơi lâu thôi..."

"Vậy bây giờ anh ấy thích người nào khác rồi ạ?"

Phuwin bỗng hơi gấp gáp. Dunk cảm thấy có hy vọng.

"Nếu anh nói là thích em, em nghĩ sao?"

"Haha, không có chuyện đấy đâu ạ. Không có chuyện đấy đâu. Anh đừng có đùa như thế chứ. Sao có thể như thế được. Aaron đã trở về rồi. Mọi chuyện đang tốt đẹp, cũng sắp quay trở về như cũ... Sao lại..."

Giọng Phuwin càng ngày càng nhỏ, gần như là chỉ lẩm bẩm cho một mình mình nghe.

"Phuwin à, nếu anh nói với em, chắc chắn điều này là sự thật, tiếp theo em định sẽ như thế nào? Em thích Pond, hoặc đã từng thích Pond chứ?"

Đã từng thì còn có thể vớt vát lại được, chỉ sợ là chưa bao giờ. Phuwin không hề trả lời thẳng vào câu hỏi của Dunk. Cậu không thể bình tĩnh nữa. Cậu đang rất sốt ruột, nhưng không phải sốt ruột vì muốn biết Pond thích ai, mà sốt ruột vì sợ Pond thích mình. Sợ rằng những gì Joong từng nói với cậu sẽ thành sự thật. Hai người thực sự rất giống nhau. Khi mà không có được tình cảm từ người khác, họ vẫn bình tĩnh, chỉ buồn thôi. Nhưng trong hoàn cảnh mình không thể dành tình cảm cho người khác, họ sẽ rất áy náy.

Dunk đã rời đi. Phuwin nghĩ, có lẽ, bản thân cần phải đưa ra quyết định nhanh thôi. Cậu xếp lại xấp giấy tờ trong tay. Đó lại là một tập hồ sơ khác, nộp vào một nhạc viện khác. Nực cười thật đấy, quanh đi quẩn lại, vẫn quay về như cũ. Không hiểu mình đã lằng nhằng một năm để làm gì. Rốt cục thì Pond vẫn không phải người ấy. Cũng rốt cuộc là, không thể ở bên nhau được. Việc chuẩn bị hồ sơ lần này, Phuwin cũng không nói cho ai. Cảm giác như đang lén lút chạy trốn khỏi hoàn cảnh do chính mình gây ra. Nhưng Phuwin vẫn tự an ủi mình - có lẽ Dunk cũng chỉ đoán thế thôi, chứ Pond chắc gì đã thích cậu được? Hơn nữa, họ đã giao kèo rồi mà? Nếu anh ấy thích, vấn đề thuộc phạm vị trách nhiệm của anh ấy. Cậu sẽ không chịu trách nhiệm đâu, không muốn, cũng không đủ khả năng. Phuwin thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, khẽ lẩm bẩm, giống như một lời nhắn đến Pond, cũng giống như tự nhắc nhở bản thân về lựa chọn của mình:

"Aaron đã từng rời đi vì ước mơ của cậu ấy, lúc đó em đã ở lại. Nhưng bây giờ, đã đến lúc em rời đi rồi."

Trong lúc suy nghĩ trong lòng của mỗi người đều nổi sóng, Pond vẫn không hay biết gì. Anh chỉ biết là, bản thân vừa xác định được lại tình cảm của mình, công việc tạm thời không có gì xáo trộn. Cứ như vậy, anh có thể tiếp tục sống những ngày tháng thư thả, làm việc mình thích, ở bên cạnh người mình thích. Còn việc bộc lộ cứ để từ từ. Dù sao thì họ cũng đã trải qua một quãng thời gian dài với lời hứa sẽ không rung động với nhau, Phuwin có thể vẫn đang nghĩ rằng Pond thích người khác, thì việc xồng xộc xông tới bày tỏ tình cảm của mình thật là ấu trĩ. Pond đã nghĩ thế, và mơ về một tương lai đồng hành với nhau, tìm hiểu nhau, gắn bó với nhau nhiều hơn. Khoảng thời gian trước, khi anh bắt đầu cảm thấy bản thân thích Aaron, với sự nông nổi và bồng bột của tuổi trẻ, Pond đã trực tiếp bày tỏ, không có bất cứ suy nghĩ e dè nào. Nhưng thất bại. Lần rung động này, không thể thất bại nữa. Có thể từ tốn hơn, nhưng kết quả cuối cùng phải thật tốt đẹp. Pond không biết rằng, có những lúc, thời gian và cảm xúc không dành chỗ cho sự từ tốn.

Dunk gặp Pond vào tối ngày hôm đấy. Gặp rồi mới thấy, bạn của cậu có vẻ lạc quan quá thể. Phuwin thì còn đang buồn vui thất thường, có thể đùng một phát, làm ra một chuyện bất ngờ gì đấy, bất cứ lúc nào.

"Này..."

"Cái gì?"

Pond đáp. Vẫn dán mắt vào điện thoại. Ngày trước cũng hay thế, là để check các tài khoản mạng xã hội của Aaron. Bây giờ, là Phuwin.

"Mày chuyển sang thích Phuwin rồi hả?"

"Chuyển cái gì mà chuyển. Tình cảm không có chuyển được, nó luôn là một sự bắt đầu mới."

Lại triết lý đi. Nhưng mà cũng hơi bất ngờ, chẳng thèm giả vờ phủ nhận, ngược lại rất thẳng thắn. Hồi thích Aaron cũng chẳng đến nỗi thế. Lúc đấy, nếu người quen trêu đùa gán ghép, sẽ gạt đi ngay - nói không muốn làm phiền tới Aaron. Bây giờ lại muốn làm phiền Phuwin rồi nhỉ?

"Đã nói chưa?"

"Nói gì?"

"Với Phuwin? Còn nói gì?"

"Haha. Chưa. Cứ bình tĩnh đã. Bồi đắp tình cảm đã."

"Thôi làm gì nhanh nhanh lên đi. Có vẻ là sắp không kịp rồi đấy. Tao mệt với mày quá."

—---------------------------------

mypalette3: Hnay định 2, nma hnay tác giả lại vui hơn bình thường một tí ý. Nên viết đoạn buồn nó cứ bị gượng gượng ý=)))))) Thực ra chap này cũng chưa hẳn là như ý muốn của tui, đoạn sau tui định cho chia tay chia chân luôn. Nhưng mà không chia nổi vì t không tích đủ sự đau khổ để viết cảnh chia tay cho được^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC