Forelsket

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Forelsket: Niềm hạnh phúc của tình đầu.
____________

Bạn đã từng yêu một người như sinh mạng chưa?

Tình yêu của tôi là một cậu trai nhỏ, khi gặp nhau lần đầu trong vườn hoa tulip ở khu du lịch, tôi đã phải thốt lên rằng, em quá đỗi xinh đẹp.

Cậu trai nhỏ mà tôi love in the first sign ấy, sau những cuộc trò chuyện, những buổi ăn thân mật thì cậu nhỏ cũng đồng ý đến bên tôi với vai trò người yêu rồi. Trước ngày tỏ tình với em, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Xã hội vẫn còn lạc hậu lắm, nếu như có người phê phán, nói xấu em thì phải làm sao? Đúng, tôi lo cho em, tôi thì không sao cả, miệng người đời mà tôi đâu có bịch hết lại được. Với cậu trai nhỏ của tôi, em còn bé lắm, còn cả một tương lai tươi đẹp phía trước, không thể vì tôi mà đối mặt tâm tối được. Sau khi tự suy ngẫm, tôi đặt cược với bản thân tôi, tỏ tình với em, và tôi đã thắng.

Ngày em đồng ý, tôi đã khóc rất nhiều. Không phải khóc trước mặt em, lúc ấy tôi đơ cả người rồi. Khi trở về nhà, và căn phòng thân thuộc nước mắt tôi không thể khống chế mà tuôn trào một cách mãnh liệt. Tôi hạnh phúc lắm, hạnh phúc đến khóc, cậu trai nhỏ này bây giờ là của tôi rồi. Anh đống dấu rồi nhá.

Người tôi yêu cậu ấy tên đẹp lắm - Phuwin Tangsakyen, lúc em đồng ý, em chỉ mới tròn 16 tuổi xuân. Tôi đã được 18 rồi. Bắt em yêu sớm nhưng phải làm sao đây khi trái tim tôi không thể chờ đợi danh phận chính thức từ em.

Mọi người xung quanh chúng tôi cứ nghĩ, pubby love không tồn tại được bao lâu, chỉ cảm nắng nhất thời. Tôi nghe được nhưng không trả lời, thời gian đã trả lời giúp tôi. Chúng tôi yêu nhau khi tiếng ve hè về râm ran đến nay đã 12 năm. Em đã 28 nhưng mà em vẫn là em của tuổi 16 khi gặp lần đầu. Tình yêu của tôi vẫn trọn vẹn, được vun đắp đủ đầy của cả hai, tôi yêu em tha thiết.

Cậu trai nhỏ của tôi là người có chính kiến, em đã lập ra kế hoạch cho tương lai mình. Tôi là cá thể đột ngột xuất hiện, em nói em không thể để tôi một mình, em muốn ở cạnh tôi nên hồ sơ du học của em được cất lại trong đủ sách của tôi. Một con người chính kiến như thế ở lại vì tôi. Em yêu tôi lắm có đúng không.

Kỷ niệm 7 năm yêu nhau, tôi đã cầu hôn em. Người ta nói 7 năm ngứa ngáy, sau 7 năm các tế bào sẽ sinh ra hoàn toàn khác, khiến cảm xúc của chúng ta không như ngày đầu, chúng ta sẽ thay đổi. Nhưng tôi và em vẫn yêu nhau như những ngày đầu, vẹn tròn. Vì hai đứa là con trai, luận pháp vẫn chưa ra luật kết hôn của cộng đồng LGBT và hơn hết là sự phát xét của xã hội. Phuwin đã ở bên tôi rồi, tôi sợ cái gì nữa chứ, tôi chỉ sợ Phuwin rời khỏi tôi.

Tôi cầu hôn em ở nơi hai đứa gặp nhau lần đầu. Buổi cầu hôn nhẹ nhàng chỉ có 2 đứa, em nghe tôi đàn hát, những con gió lùa vào mái tóc mềm của em, mơn man làn da mịn màng như em bé nhỏ, mà cũng đúng thôi với tôi Phuwin là em bé của tôi. Tôi nhẹ nói "Anh có chuyện này muốn nói. Chúng ta yêu nhau cũng ngót ngét 7 năm, như gia đình với nhau rồi. Nhưng mà anh vẫn phải thủ tục một xíu vì người khác có thì em bé của anh cũng phải có. Phuwin, em có muốn sống bên cạnh anh với tư cách chồng nhỏ của anh không?" Tôi nhớ lúc đó tôi lấy hết cả hơi sức của mình dễ nói với em. Hôm ấy, em cười xinh lắm, mắt híp cả lại cứ như một em bé tìm được đồ thích vậy. Em nói "Anh biết rằng, em luôn đồng ý mọi chuyện tốt đẹp cho cả chúng ta. Thật ra em có chuẩn bị một tục lễ nhỏ xíu cho chúng ra ở lịch trình tiếp theo của chúng ta là chùa. Em muốn kết tóc với anh, thề nguyện với anh, trời cao chứng giám". Xác nhận cuộc đời này của tôi không thoát nổi em rồi. Tôi từ nhỏ đã ít khóc to, nhưng vì em mà khóc 2 lần, nếu hạnh phúc thế này thì tôi khóc bao nhiêu lần tôi cũng tình nguyện. Lúc đó tôi 25, em 23.

Tóc của chúng tôi được cắt ra, cột lại bằng sợi tơ hồng trong chùa. Chúng được giữ trong túi lá bùa bình an em luôn giữ bên mình. Em nói "em mong chúng mình bình an, tình chúng ta không cần lo nghĩ".

Chúng tôi yêu nhau đến năm thứ 12, gia đình hai bên đã thân nhau rất nhiều. Chúng tôi như đã kết hôn với nhau, sơ đồ gia tộc cũng đã đề tên. Tôi mở lời muốn nhận con nuôi, mọi người ủng hộ, nhưng riêng em...

1 tháng trước sinh nhật tôi, em và tôi đã đón sinh nhật cùng nhau 12 năm. Em ấy dính tôi một cách bất thường nhưng mà tôi thích lắm nên không để ý. Em nói em xin phép nghĩ ở nhà thoải mái nghĩ ngơi, tôi không nghĩ gì nhiều có lẽ em mệt thật. Sáng sớm em sẽ dậy trước tôi, làm đồ ăn sáng rồi gọi tôi dậy bằng những nụ hôn, quần áo đã chọn và ủi thẳng. Em đưa đón tôi đi làm, đêm đến ôm tôi thật chặt.

Tôi nhớ hôm ấy, sau khi đón sinh nhật tôi xong em ấy chủ động ghì chặt đầu tôi để trao nụ hôn cháy đợm tình. Đêm hôm ấy tôi hạnh phúc lắm, cậu trai nhỏ của tôi. Tôi cứ tưởng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi đến khi cuộc đời này kết thúc, kiếp sau tôi lại gặp em. Nhưng rồi, sáng khi tỉnh dậy em mỉm cười nói lời chia tay, tôi hỏi lí do, em chỉ nói "chúng ta yêu nhau xong rồi".

Thế nào là "xong rồi"? Em nói xong rồi thì tại sao còn hôn và yêu tôi?

Em cười nhẹ nhàng hôn tôi nhưng trái tim tôi đã vỡ ra từng mảnh lớn nhỏ. Tôi đau lòng đến bình tĩnh. Tôi không thể níu kéo em được, vì khi yêu nhau chúng tôi đã hứa với nhau "khi một trong hai chúng ta nói lời chia tay, thì hai chúng ta yêu nhau xong rồi. Không được níu kéo, hãy chia tay trong yên bình".

Tôi buông tay, em rời đi chỉ với một balo nhỏ. Em để lại hết những đồ thuộc về em, để lại trái tim mà tôi dành cho em.

Tôi không khóc, không nháo, không rượu chè, gái gú. Tôi vẫn làm việc hằng ngày rồi trở về nhà chỉ là nhà thiếu một chủ nhân.

Gia đình hai bên rất sốc, mẹ em nói rằng em không nói gì với cả nhà, em không quay về nhà, bặt vô âm tín. Tôi lo chuyện gì sẽ ra, tôi đã tìm em, chỉ là nhìn em bình an là được. Tôi cùng hai gia đình tìm kiếm ròng rã mấy tháng trời, nhưng kết quả là số 0 tròn trĩnh. Tôi còn sống, tôi còn tìm em nhưng mà em trốn kỹ quá, đến khi tôi nhắm mắt cũng chưa tìm được cậu trai nhỏ tôi yêu cả đời này.

Khi tôi 40 tuổi, tròn 12 năm tôi tìm em. Tôi có ghé một cô nhi viện nhỏ và gặp được con chúng ta. Phải, tôi nhận nuôi một đứa trẻ nhỏ. Tôi nghĩ, ông trời ban cho tôi đứa trẻ này. Đứa nhỏ giống em, giống như đúc. Khi tôi nhận nuôi, đứa trẻ chỉ mới 7 tháng tuổi.

Đứa nhỏ lớn lên rất giống em, ngoại hình lẫn tính cách. Khi đứa nhỏ lên 10, tôi đã gửi cho ông bà nuôi giữ còn tôi, về hưu và tìm kiếm đưa em về nhà.

22 năm tìm kiếm với hy vọng nhỏ nhoi, cái đất Thái Lan này quá rộng cho hai cá thể yêu nhau.

Khi tôi dừng chân lại Chiang Mai, tự nhiên trong đầu tôi lại hiện lên tên làng Dao, làng ưu tiên. Tôi chưa từng tới đây, tại sao lại muốn đến đấy? Tôi nghĩ chắc đây là ông trời muốn tôi đi tìm em. Nhưng mà tôi không còn cơ hội lên đồi rồi, mưa lũ, sạt lỡ, báo động đỏ, cấm người không thân phận.

Tôi sắp không chống lại sức khoẻ của mình rồi. Tôi cảm thấy tôi sắp chịu không nổi rồi, đến cuối cuộc đời, tôi còn yêu em. Nếu như tôi có may mắn, tôi hi vọng gặp lại em, yêu em một lần nữa.

Người yêu em đến hết đời - Pond Naravit Lertratkosum.

----------

Đây là quyển nhật ký tôi đã được chỉ dẫn đến đây. Tôi không nhớ kiếp trước, tôi theo bản năng chỉ dẫn, tôi là người viết quyển nhật ký này, là kiếp sau của Pond Naravit Lertratkosum.

Tôi là Fourth Nattawat, 18 tuổi. Quê tôi ở Chiang Mai, tôi có thể học tại quê nhà nhưng mà sâu trong tôi, tôi muốn đến Bangkok, đến tìm cậu trai nhỏ trong quyển nhật ký để lại.

Tôi đã trúng tuyển trường Đại học Chulalongkorn ngành Luật kinh tế.

Tôi mong sẽ gặp lại.

_____________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net