2. hoa bồ công anh trước gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện chỉ mang yếu tố giải trí, không có thật

Người ta thường hay ước được như những người nổi tiếng bởi những hình tượng mà họ đã tự xây dựng trước công chúng. Nhưng sau bức rèm ấy, ta mới hiểu rằng nó thật sự rất đen tối và buồn thảm như thế nào khi đánh đổi trở thành một người nổi tiếng.

Phuwin Tangsakuyen là một diễn viên nổi tiếng của GMM, khi em luôn được ca ngợi và yêu quý hết mực bởi công chúng. Được họ khắc họa một hình ảnh thiên thần trong trẻo và đẹp đẽ bởi sự đa tài và xinh đẹp của em mang lại cho công chúng. Nhưng chỉ có em mới biết trên lưng mình đã có bao nhiêu vết sẹo để lại trong trái tim này.






Năm 8 tuổi em vô tình được một đạo diễn để ý, mẹ em cũng muốn em có tương lai tốt đẹp hơn nên đã chuyển nhà từ quê lên thành phố để tham gia diễn xuất cùng người đạo diễn hứa sẽ cho em sự rực rỡ. Em lúc đấy chỉ hồn nhiên và khờ dại, đôi mắt lúc đó long lên vì nghĩ rằng bản thân sẽ nhận được nhiều sự chú ý và kẹo từ mọi người. Ai ngờ rằng Tangsakuyen sẽ phải rời xa người mà em yêu quý nhất.

"P'Pond đợi em nhé, khi em trưởng thành em sẽ quay về và cưới anh làm vợ"

Lời nói hồn nhiên trên đầu môi của bản thân em thốt ra với người con trai lớn hơn em 2 tuổi. Pond sau đó ôm em vào lòng, tuy có hơi nức nở nhưng chàng trai vẫn cố gắng mạnh mẽ để cho em dựa vào. Anh đưa ngón út ra để định nên lời hứa của đôi trẻ nhỏ chỉ mới là tuổi ấu thơ

"Em nhớ phải quay về nhé"

Anh nói cười một cách nhẹ nhàng. Nụ cười của anh sao lại nhẹ nhàng và an tâm đến thế nhỉ? Phuwin còn nhớ như in cái nụ cười và ngày mà em phải ra đi để lại cả một bầu trời của em ở phía sau để đến với hào quang ấy.

Em ngó đầu ra ngoài cửa xe thì chẳng thấy anh đâu. Gương mặt có chút buồn tủi. Xe sắp phải chạy rồi nhưng anh thì chẳng thấy mặt. Chỉ vỏn vẹn người thân của Phuwin và một số bạn bè đồng trang lứa tạm biệt.

Xe khởi hành rồi.

"Chắc là Pond nó bận gì thôi, thỉnh thoảng mẹ sẽ đưa Winnie về gặp Pond nhé" Bà ôm Phuwin vào lòng nhẹ nhàng an ủi em.

Xe đã chạy được một quãng thì em nghe có tiếng gọi em. Tiếng gọi thánh thót và ấm áp em đã từng nghe qua trước đây. Giọng nói sao tha thiết ấy khiến em muốn bỏ lại tất cả chỉ để gặp được anh một lần nữa.

"Phuwinnnnnnnnnn"

"Mẹ ơi là anh Pond, mẹ kêu bác dừng xe lại chút đi được không"

Sau khi xe dừng lại em mở cửa xe ra. Ánh mắt em có chút híp lại, nụ cười tươi ấy rồi ôm anh vào lòng. Anh cũng thuận theo rồi sau đó chìa ra đưa cho em một chiếc vòng tay nhỏ xinh xắn hình mèo và cũng cho em xem một chiếc vòng hình quả cam mà bản thân anh tự làm. Đó là tấm lòng của Pond.

"Anh sẽ đeo thứ này suốt, em nhớ phải đeo để ta còn nhận diện nhau được chứ"

"Được chứ, em hứa"

Nói rồi Phuwin cười thật tươi, ánh mắt em lại có một vài giọt nước mắt trào ra trên gương mặt xinh đẹp, ôm nhau lần cuối sau đó Pond cũng để cho Phuwin đi mất. Pond vẫy tay chào em rồi nở 1 nụ cười niềm nở và phải thật mạnh mẽ để lần sau đón em quay trở về.





Phuwin giờ đã 20 tuổi, em sau một chuyến đi fan meeting mệt mỏi quay trở về nhà liền mệt mỏi mà thả mình xuống chiếc ghế sofa mềm mại và thoang thoảng mùi bạc hà thơm mát để nghỉ ngơi. Em tự thưởng cho mình một tách trà nóng và một bộ phim bất kì mà em thường hay coi sau một ngày công việc đầy ấp.

Bên trong căn phòng tối ấy bản thân em lại nhớ đến người con trai mà em luôn mong mỏi.

12 năm vẫn một mối tính sâu nặng với anh chàng kia. Em chỉ luôn overthinking rằng không biết anh ấy có nhớ đến em không, có muốn được gặp em không hay đã quên đi câu hứa xưa rồi cưới vợ sinh con như cái cách mà người ta thường làm.

Dòng suy nghĩ ấy nảy ra trong đầu của em. Phuwin đưa tay lên để xem chiếc vòng tay năm ấy nay đã dần mòn và bạc màu theo năm tháng nhưng đối với em thì nó lại mới chính là một thức quà quý giá mà bản thân em nhận được từ chính người mà bản thân yêu.

Đang mân mê chiếc vòng tay thì bất chợt em lại nghĩ đến một ý tưởng táo bạo.

Quay trở về.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, em liền lấy điện thoại của bản thân xong gọi nhanh đến cho người quản lý của em.

Earth Pirapat

"Alo anh" Phuwin với chất giọng hơi mệt mỏi lên tiếng.

"Sao vậy nhóc" Pirapat thắc mắc

"Ngày mai có lịch trình gì không anh"

"Không, ngày mai nhóc có nói với anh là livestream giao lưu với fan thôi"

"À vậy anh dời lại nó qua ngày hôm khác nhé, ngày mai em về quê"

"À ừ nhưng nhớ đừng để người ta bắt gặp" Earth nhắc nhở em rồi nhanh chóng cúp máy.

Em quăng chiếc điện thoại của mình qua 1 bên rồi lại thở dài ngao ngán. Không biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra với bản thân khi quay về quê đột ngột như vậy nhỉ.

Thôi kệ, cứ ngủ trước đã.





Đặt chân xuống tại quê nhà này, lòng em có chút xáo trộn, đưa gương mặt xinh đẹp nhìn quanh khắp cả một thị trấn nhỏ nơi em đã từng sinh sống 8 năm, cảnh vật thay đổi rất nhiều, không biết người ấy bây giờ đã ra sao và như thế nào.

Quay trở về căn nhà cũ ở chốn quê hương, hiện tại là ông bà ngoại của Phuwin vẫn ở đây. Hên rằng em vẫn còn nhớ đường dẫn đến căn nhà ấy.

"Phuwin, cháu ngoại yêu của bà"

Bà của em đi đến ôm em vào lòng, theo sau là bóng lưng của ông ngoại em. Lâu rồi em mới cảm nhận được hơi ấm gia đình ở chốn quê hương này. Em ôm lấy bà sau đó cũng mỉm cười nhè nhẹ.

"Cháu để đồ ở đây đi, lên chỗ cánh đồng hồi đó cháu hay chơi ấy nhớ không?"

"Có ạ sao vậy bà"

"Có người muốn gặp cháu đấy"

Bà mỉm cười đôn hậu sau đó đẩy người cháu thân yêu của mình tiến về phía cánh đồng bồ công anh mà em vẫn hay chơi đùa năm xưa. Nhưng em tự hỏi rằng, ai lại muốn gặp em tại nơi đó nhỉ? Thắc mắc nhưng lý trí vẫn bảo em nghe thử theo lời của bà.

Nhanh chân, em cất bước đến con đường mòn dẫn đến cánh đồng. Đôi mắt em nhìn vào từng nơi bản thân em từng trải qua ở đây. Cánh đồng ngô của ông ngoại, chỗ thả diều cùng đám bạn, con suối nhỏ chảy róc rách. Mọi kỷ niệm trong đầu em ùa về.

Kí ức ngày một rõ rệt hơn, ánh mắt một lần nữa long lên





"Pond anh dẫn em đi đâu vậy ạ"

Em nhỏ Phuwin bị Pond dắt tay đi băng qua cánh rừng nhỏ nơi con đường mòn, ánh mắt em nhìn Pond sau đó lại dời đi khắp nơi ngó nghiêng nơi rừng cây này. Em có chút khó hiểu nhưng Pond vẫn cứ khăng khăng dẫn em đi.

"Nơi này đẹp lắm ấy mà anh chỉ cho mỗi Phu biết thôi đó nha"

"Em nhắm mắt lại đi"

Phuwin nghe lời anh, nhắm chặt đôi mắt nhỏ lại. Sau đó em nghe tiếng xào xạc của lá cây, rồi tiếp đến lại là tiếng nước chảy và cuối cùng là tiếng gió hòa chung với tiếng sóng biển đang ào ạt đánh vào bờ. Em cảm thấy thật dễ chịu.

"Em mở mắt ra đi"





Mở mắt ra, đôi mắt em nhìn thấy người ấy. Thân ảnh cao lớn cùng với một nụ cười nhẹ nhàng đi cùng với chiếc vòng tay kỉ niệm ấy. Nước mắt của em lại trào dâng một lần nữa, mọi tình cảm em đặt vào bên trong hiện đang tuôn ra ngoài như vũ bão.

Đây là hình ảnh của em h ở cánh đồng bồ công anh của chúng ta. Bầu trời xanh ngát và hiện tại anh đang ở đây trước mắt tem.

"Pond...Pond"

Anh chẳng nói gì, chỉ gật đầu sau đó tiến đến ôm em vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu của em sau đó dùng tay xoa xoa nhẹ nó. Phuwin òa khóc, em chẳng ngờ được rằng sau 12 năm mà người ấy vẫn chờ em, vẫn đợi em và mong mỏi em từng ngày.

Em gục vào vai anh mà khóc thút thít.

"Đừng khóc nữa, anh cũng nhớ em lắm" Pond trầm giọng an ủi em

"Cảm ơn...vì đã dành 12 năm thanh xuân đợi em"

"Anh vẫn sẽ mãi đợi em, dù có 40 tuổi hay 60 tuổi hoặc đến khi 90 tuổi rồi anh vẫn sẽ mãi đợi em" Pond khẳng định.

Phuwin đưa mắt lên nhìn anh, gương mặt anh bây giờ em đã nhìn rõ. Tuy đã lớn hơn nhưng ánh mắt khi anh nhìn em vẫn chẳng thế nào lẫn đi được. Cái ánh mắt chỉ anh mới có dành cho em.

Em rướn người, đưa môi của mình để chạm đến môi của anh, anh cũng nương theo em mà hôn lấy môi em. Cả hai trao cho nhau những tình cảm chân thành và bất diệt nhất của bản thân.

Trên cánh đồng hoa bồ công anh hòa cùng tiếng sóng biển, trái tim, vòng tay, tuổi xuân, tất cả đã hòa huyện lại làm một tạo nên một tình yêu bất diệt giữa Pond Naravit và Phuwin Tangsakyuen










Tui không có ngờ là viết oneshot nó mệt như vậy, viết xong muốn nằm tại chỗ dậy á.

End hoa bồ công anh trước gió 3.8.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net