chương 10 : đừng uống thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julita
[210223]

"Mắt của em không có vấn đề gì cả, yên tâm nhé"

"Em cảm ơn"

Từ sau cái ngày đi biển với Pond về, Phuwin cứ nhìn thấy cơ thể của hắn mờ mờ ảo ảo. Pond Naravit cứ chập chờn giống như chiếc bóng đèn bị hỏng, lúc thì xuất hiện rất rõ, lúc thì nhợt nhạt giống như bóng ma vậy.

Phuwin nghĩ là do mắt của em yếu nên mới nhìn không rõ. Em không muốn làm hắn lo lắng thêm về mình nữa, bởi vậy mới âm thầm tự đến phòng khám. Kết quả sau khi kiểm tra mắt cho thấy mắt của em hoàn toàn không gặp vấn đề gì.

Em trở nên bồn chồn lo lắng. Nếu vấn đề không nằm ở mắt của em vậy thì người có vấn đề là Pond Naravit ?

Em không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Người yêu của em cũng chỉ là một người bình thường.

Phuwin với tâm trạng bị đè nặng đi bộ đến tòa chung cư nơi hắn ở, em lấy điện thoại gọi cho hắn.

- Em đến rồi

- Anh xuống ngay đây

Phuwin ngồi ở băng ghế chờ dưới sảnh toà nhà, em thở dài mệt mỏi. Khoảng năm phút Pond đã có mặt dưới sảnh lớn để đón em lên nhà. Hắn hẹn em ở nhà và nói rằng có bất ngờ dành cho em. Nhìn xem hắn vui vẻ chưa kìa, em không muốn làm hỏng tâm trạng của hắn nên tốt nhất là gác lại mọi thứ đã. Vào một ngày khác không phải hôm nay em sẽ nói với hắn chuyện mà em đang gặp phải và cả hai sẽ cùng giải quyết với nhau.

Cho đến hiện tại cũng chưa có gì đặc biệt. Em và hắn cùng nhau dùng bữa tối do hắn tự tay chuẩn bị. Sau khi hoàn thành bữa tối, em cùng hắn ngồi xem ti vi ở phòng khách. Như mọi khi, em ngồi trong lòng của người lớn hơn và tận hưởng bộ phim Pond yêu thích.

23 giờ 58 phút.

" Phuwin ngồi ở đây nhé, phải nhắm mắt lại nữa " Pond nhìn đồng hồ treo tường rồi đặt Phuwin từ trong lòng sang ngồi bên cạnh, sau đó liền chạy vào bếp.

" Anh làm gì vậy ? " Phuwin không giấu nổi sự tò mò, em quay đầu nhìn về phía nhà bếp .

" Em mau mau nhắm mắt lại đi " Pond thò đầu từ bếp ra hối thúc em .

" Vâng ạ " em vui vẻ nhắm mắt, dùng hai tay che mặt lại.

Vậy ra đây là bất ngờ mà hắn nói đến.

Naravit tắt hết đèn trong nhà, hắn cẩn thận mang chiếc bánh kem từ trong bếp đến trước mặt em .

" Mở mắt ra nào " Pond khuỵ một chân xuống ngang tầm của Phuwin  để em có thể nhìn rõ chiếc bánh cũng như bạn trai của em .

"Happy birthday to you
happy birthday to you

happy birthday, happy birthday
happy birthday to you "

" Chúc mừng sinh nhật em, bảo bối " hai tay hắn bưng chiếc bánh kem.

Phuwin im lặng nhìn mọi thứ trước mặt .

" Em sao vậy ? Khó chịu chỗ nào hả ? " Pond thấy em không có phản ứng lập tức lo lắng .

Em nghẹn ngào đáp lại : " Em không sao ... em ... hức ... aa ... hức ... P'Pond "

Em đột ngột oà khóc lớn, gương mặt đỏ ửng bị nước mắt làm lem nhem .

" Ơ ... Thôi nào, lại đây với anh " Hắn đặt chiếc bánh lên bàn, vội ngồi cạnh ôm ấp em .

" Pond ... hức ... ư ... hức ... em ... em " em bất ngờ đến mức không thể nói tròn vành rõ chữ .

" Bảo bối của anh làm sao thế này ? Bình tĩnh lại đã nhé " hắn xoa xoa lưng giúp em kiềm chế cảm xúc .

Phuwin xúc động như vậy là vì lâu rồi không có ai tổ chức sinh nhật cho em. Em gần như đã quên mất mình có ngày sinh nhật, lần cuối em được tổ chức sinh nhật là khi em lên năm tuổi. Em vẫn còn nhớ lúc đó mình đã hạnh phúc đến nhường nào khi ngồi trước chiếc bánh kem do chính cha mình mua tặng và với những đứa trẻ con thì thích nhất vẫn là được khui quà sinh nhật. Thời gian đã làm mờ nhạt tất cả, suốt mười ba năm nay em chưa từng đón sinh nhật của chính mình, cũng không dám mơ đến một ngày sẽ có ai ở cạnh đón sinh nhật cùng mình .

Hôm nay hẳn là ngày sinh nhật đặc biệt nhất của em. Pond đã đến bên em và yêu thương em như thế, đó chính là món quà lớn nhất mà ông trời dành tặng cho một kẻ bất hạnh như em .

...

" Đã ổn hơn chưa ? " Pond lấy khăn giấy lau nước mắt cho em, không quên hôn lên má em một cái .

" Rồi ạ " em gật đầu .

" Thổi nến thôi, chúng sắp tắt rồi " hắn đem bánh kem đến trước mặt em .

Phuwin nhắm mắt, chấp tay trước những ngọn nến lung linh. Sau khi hoàn thành ước nguyện, em thổi tắt nến .

" Chúc mừng bảo bối nhỏ của anh lớn thêm một tuổi nhé " hắn xoa đầu em .

" Cảm ơn anh " em rướn người hôn nhẹ lên môi hắn .

" Em đã ước gì thế ? "

" Em chỉ nói cho anh nghe thôi đấy nhé, hmm ... Em ước là chúng ta sẽ ở cạnh nhau thật lâu luôn " em thì thầm với hắn .

" Tất nhiên rồi, anh sẽ cùng em thực hiện điều ước "

" Anh cũng có một điều ước " Pond nhìn em cười một cái rồi lại đánh mắt sang chiếc bánh kem .

" Điều ước gì ạ ? "

" Anh nói ra rồi bé có giúp anh thực hiện không ? " 

" Nếu em có thể "

Pond không chút suy nghĩ, lập tức nói ra nguyện vọng của mình .

" Anh muốn ăn kem trên bánh kem nè "

Trong đầu Phuwin lúc này đơn giả suy nghĩ là hắn muốn ăn bánh thật. Nhưng mà Pond Naravit đâu có đơn giản như em nghĩ .

" Em đi lấy dao với dĩa nhá ? " em nhanh nhảu đứng dậy định đi vào bếp thì bị hắn níu lại .

" Không " hắn dùng tay không quẹt lớp kem phủ rồi bôi lên môi em .

" Ơ ? " em vẫn chưa kịp hiểu được chuyện gì thì hắn đã vồ lấy môi em mà mút lấy mút để rồi .

" Ưm ... Pond "

" Thêm lần nữa nhé ? Lúc nãy ít quá "

Lặp đi lặp lại như thế trên dưới chục lần, hắn cứ xài chiêu này để thả dê em. Môi của Phuwin hoàn toàn mất cảm giác rồi .

" Ưm ... P'Pond ... đủ rồi "

" Anh xin lỗi, tại ngọt quá nên ... "

" Đồ lưu manh nhà anh " Phuwin nhăn nhó đánh lên vai hắn một cái .

" Đừng giận nhé ? Anh có quà cho em đây "

Pond đứng dậy bật công tắc đèn, hắn kéo ngăn tủ và lấy ra hộp quà đã được chuẩn bị sẵn từ trước .

" Em mở ra đi " hắn đưa cho phuwin .

" Em không nhận được đâu Pond " món quà hắn tặng em là đồng hồ đeo tay, em thật sự không dám nhận vì trông nó rất đắt tiền. Lần trước, khi đi biển hắn đã tặng nhẫn cho em rồi, em không thể mặt dày nhận thêm nữa .

" Em không thích hả ? "

" Đâu có, anh tặng gì em cũng thích hết nhưng mà cái này đắt lắm, chỉ chiếc nhẫn này thôi là đủ rồi "

" Em lo lắng cái gì chứ, người yêu mua đồ tặng nhau là chuyện bình thường mà " hắn đeo đồng hồ lên tay em, vừa hay đúng kích cỡ luôn .

" Em không có thứ gì giá trị để đáp lại anh cả "

" Em khách sao quá, em không coi anh là người yêu của em có phải không " hắn trưng ra bộ mặt buồn bã .

" Không phải, ý em không phải vậy " em bối rối .

" Được rồi, em muốn đáp lại chứ gì. Hôn anh mười cái đi " hắn chỉ tay lên môi .

" Cái này ... " Phuwin lưỡng lự .

" Anh chỉ cần thế thôi không cần gì nữa đâu, em không thể làm vì anh hả "

" Em làm, em làm mà " em hăng hái hôn chụt chụt lên môi hắn .

Lại bị dụ rồi.

...

" Phuwin này !"

Phuwin nghe có người gọi tên mình trong bóng tối. Em đi theo hướng nơi âm thanh phát ra và phát hiện có một cái gương lớn. Phuwin bước đến đứng trước gương, bất ngờ một gương mặt thò ra doạ em đứng không vững.

"Không phải sợ, cậu và tôi như nhau cả thôi" Cậu ta mỉm cười.

Trước mặt em lúc này là ảnh phản chiếu trong gương của mình, nhưng người ở trong đó cứ như là một cá thể khác chứ không phải ảnh ảo được hình thành bởi sự phản chiếu trong chiếc gương bình thường. Hình ảnh phản chiếu kia lấy ra trong túi quần một bịch thuốc và đưa đến trước mặt em.

"Quen không ?" Cậu ta hỏi.

"Là thuốc điều trị của tôi"

"Vứt chúng đi" Cậu ta quăng mạnh thứ thuốc kia vào khoảng đen phía sau lưng.

"Tại sao ? Đó là thuốc của tôi mà"

"Người yêu của cậu, Pond Naravit đang dần mờ đi đúng chứ ?"

" Sao cậu biết chuyện đó ?" Em khó hiểu nhìn "bản thân" đang ở đối diện.

"Cậu không cần biết. Điều duy nhất cậu cần biết là vứt bỏ thứ thuốc vô dụng ấy đi, chúng ta không cần đến nó"

"Nhưng nó giúp tôi khoẻ hơn, P'Pond cũng yên tâm nữa"

"Nếu muốn tiếp tục nhìn thấy anh ấy thì bỏ thuốc đi, đừng uống chúng nữa"

Phuwin im lặng. Em không tin lời của thằng nhóc này lắm, thuốc điều trị của em thì liên quan gì đến chuyện Pond bị mờ đi.

"Hứa với tôi đi Phuwin, cậu sẽ không uống thuốc nữa"

"T-tôi ... không biết nữa"

"Tôi là muốn tốt cho cậu. Quyết định là ở cậu, đừng làm tôi và P'Pond thất vọng"

Nói rồi hình phản chiếu trên gương biến mất và mặt kiếng bị nứt một đường lớn.

Một không gian lạnh lẽo khác xuất hiện, những cơn gió lạnh rét căm căm cứ liên tục thổi vù vù. Trong cơn giá rét ấy, bầu trời âm u nơi thủ đô Bangkok xinh đẹp bắt đầu thả những tinh thể băng lơ lửng trong bầu khí quyển .

Tuyết rơi rồi .

"Bangkok có tuyết à ?" Phuwin đưa tay hứng lấy bông hoa tuyết nhỏ bé.

Phuwin nhìn qua bên kìa đường, em thấy Pond đứng nhìn chằm chằm vào mình. Em muốn chạy đến chỗ của Pond nhưng em không nhấc chân được, cơ thể hắn ở phía bên kia nhoè dần trong cơn mưa tuyết trắng xoá. Đến khi Phuwin có thể chạy sang bên kia đường thì chẳng còn thấy hắn nữa. Pond Naravit biến mất rồi.

"Anh ơi ! Pond Naravit ! Anh đâu rồi" Em gọi lớn tên hắn nhưng không một lời hồi đáp.

Pond biến mất rồi, người yêu em tan biến ngay trước mặt em.

Phuwin khuỵu xuống nền tuyết lạnh buốt, em ôm lấy ngực trái nhói lên từng đợt.

"Đừng bỏ em, đừng bỏ em mà" Phuwin khóc lóc thảm thiết.

"Cho em theo với, anh ơi đưa em đi cùng với"

"Đừng uống thuốc nữa rồi anh ấy sẽ trở về bên cậu"

Đó là câu nói cuối mà Phuwin nghe được trước khi em được Pond đánh thức.

"Không sao, anh đây" Pond âu yếm Phuwin trong vòng tay.

"Anh ơi đừng bỏ em" em ôm chặt lấy người hắn.

"Anh ở đây, không đi đâu cả" hắn hôn lên tóc em như một cách an ủi.

Please wait for the next episode ...

*
*
Để lại mụt bình luận nha moazzz 🫶


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net