Chương 11: Điều em mãi mãi không được quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nắng gắt, Phuwin từ trường chạy về tới nhà Naravit vừa đúng 12 giờ trưa. Naravit vẫn chưa rời khỏi giường, hắn lười biếng lăn lộn qua lại, tóc tai rối bù, đến khi nghe thấy giọng hét ầm ĩ của Phuwin vang lên bên tai, mới nhăn nhó mở mắt.

"Anh!! Cái đồ con heo lười biếng, mặt trời sắp nướng anh thành con heo quay luôn rồi vẫn còn chưa chịu rời giường" cậu chống hai tay bên hông, làm ra vẻ của mấy bà mẹ già ngao ngán cằn nhằn nhìn đứa con của mình

Naravit không để cho cậu có cơ hội quấy rầy lỗ tai hắn cả ngày hôm nay, lập tức kéo chăn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, trên người hắn sau trận vật lộn hôm qua còn không thèm mặc thứ gì lại lên người, cứ thế tự nhiên đi qua đi lại trước mặt cậu. Phuwin làm ra một bộ dạng con gái nhà lành che mắt ồn ào: 

“Pond~ anh thực không biết xấu hổ, mau mặc đồ vào cho em"

"Hôm qua không phải em nhiệt tình kêu to lắm sao, giả vờ cái mẹ gì??" hắn khinh bỉ nhìn cậu

"Người ta mới không có xấu xa như anh~~"

Phuwin nhìn hắn từ nhà vệ sinh ra, trên người đã mặc một cái áo thun trắng cùng quần ngủ thoải mái đi đến phòng khách xem TV. Cậu không cam tâm, dựa vào đâu hắn có thể sung sướng nhàn rỗi như vậy, trong khi đó cậu phải quần quật ngày đêm phục vụ hắn.

"Naravit, em cảm thấy anh ngày càng tệ hại, anh định sống như thế nào nếu không có em đây hả" cậu bám theo sau đuôi hắn lầm bầm 

"Có ý gì?" mắt hắn nhìn vào TV, tay cầm điều khiển, chuyển sang một kênh khác, không mấy quan tâm đáp

Phuwin thôi không nhìn hắn nữa, xoay người đi đến mở tủ, lấy cho hắn một hộp sữa bò: "Anh còn hỏi em, anh xem thử cách sống của anh có khác gì một con gấu đang trong thời kỳ ngủ đông hay không?" 

"Anh chỉ cảm thấy mỗi lần chửi mắng anh, trình độ ngôn ngữ của em cải thiện không ít"

"Anh thừa nhận đi, tính cách anh đúng là khó chiều, anh thử nghĩ một ngày khi em mở mắt tỉnh dậy bỗng nhiên bị bệnh nặng, thì ai sẽ thay em chăm sóc cho anh đây hả!!!" 

.

.

Buổi sáng ngày hôm sau ông trời quả thực không phụ lòng cậu, Phuwin thật sự bị sốt đến không bước nổi xuống giường. 

Tối qua hai người ấp nhau đến 1 giờ khuya, lúc buông Phuwin ra, hắn cảm thấy người cậu có hơi nóng, cả người đổ đầy mồ hôi, Naravit có chút lo lắng, vỗ vỗ lên mặt cậu mấy cái:

"Phuwin...Phuwin, em sao vậy?"

Phuwin hai mắt nhắm nghiền, dụi đầu vào người Naravit, hai tay ôm lấy eo hắn mè nheo nói: 

"Em mệt quá đi~, chắc em bệnh thật rồi, không lẽ quả báo của anh đến sớm như vậy, ông trời là đang nhắc nhở em hãy để anh tự lực cánh sinh mà chăm sóc bản thân đi" 

Hắn bỏ qua lời nhảm nhí của cậu, bước xuống giường vào nhà vệ sinh lấy ra một cái khăn với một thau nước ấm: "Ai bảo lúc sáng cái miệng em ăn nói bậy bạ" 

"Em thật khổ quá, cả năm nay chăm lo cho anh, đến lúc em bệnh tật còn bị anh trách mắng" bĩu môi lắc đầu

Naravit không nhìn cậu, hai tay cầm khăn nhún vào nước ấm một lúc rồi vắt khô, lau mặt cho Phuwin, làm xong mấy lần như thế, hắn gấp khăn lại đắp lên trán cậu. 

Cái khăn quá to, che lấp gần cả nửa khuôn mặt, cậu khó chịu đưa tay vén một bên khăn đắp trên mắt phải lên, liếc mắt nhìn hắn vẫn đang loay hoay tìm thuốc hạ sốt nói: 

"Sáng mai anh có tiết học, phải tự biết dậy sớm đi nhé, đồ ăn em không thể nấu rồi, anh ra ngoài mua cái gì đó mà ăn, nước trái cây lúc chiều em có ép để sẵn trong tủ lạnh, còn nữa, anh không được nhân lúc em bệnh tật đáng thương thế này mà ra ngoài tìm người mới có nghe chưa?"

"Em nói ít một chút cho anh, không chừng ngày mai đến cái miệng em còn không nhấc lên nổi" hắn nhìn cậu nói khẽ

.

Lúc Naravit từ trường về trên tay cầm hai túi thức ăn, hắn nhìn xung quanh nhà một lượt, phát hiện Phuwin đang ngồi ở sofa xem phim. 

Phuwin vừa thấy hắn trở về, liền giở thói làm nũng: "Nara~ anh về rồi à, em cả ngày nay buồn chán sắp chết rồi"

"Bình thường không phải anh cũng ra ngoài giờ này mới về sao?" Hắn cầm hai túi thức ăn vào bếp đổ ra bát

"Nhưng mà hôm nay em nhớ anh một cách kỳ lạ luôn, chết rồi...không phải anh thích em đến mức bỏ bùa em rồi chứ!! Làm sao em có thể thích một người khô khan, bá đạo như anh"

"Anh thấy cuộc đời để em mở miệng đến ngày hôm nay quả thật là quá ưu ái cho em" Naravit đặt hai bát ra bàn ăn, cậu ngồi xuống tự giác cầm đũa kéo một hơi

"Anh...anh, em thấy có vị hơi nhạt, bỏ thêm nước tương cho em đi~~"

Hắn nhìn Phuwin lại sắp bày trò, thế nhưng cuối cùng vẫn đứng lên cầm lấy chai nước tương đưa cho cậu.

"Anh...anh, lấy nước cam cho em đi~~"

Tiếp tục lấy nước cam đặt trên bàn

"Anh...anh, lấy quả chanh cho em đi~~"

"..."

"Anh...anh em ăn xong rồi~~"

"Ăn xong rồi còn báo cáo với anh làm cái mẹ gì??"

.

Đến buổi chiều, trời bắt đầu mát mẻ, Phuwin dựa đầu vào vai hắn ngồi ở ban công rảnh rỗi lướt điện thoại, Naravit một bên chuyên tâm đọc sách.

"Dấu hiệu của một người đàn ông khi bắt đầu chán bạn" Cậu liếc nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục đọc to.

"Anh ta thường xuyên sai vặt bạn, không quan tâm đến việc bạn có thích hay không"

"..."

"Nóng tính, thường xuyên mắng mỏ bạn"

"..."

"Lúc nào cũng cho rằng mình đúng"

"..."

"Hay chê bai bạn ngu ngốc"

"..."

Cậu đọc một câu lại liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt dò xét, lắc đầu mấy cái, tỏ vẻ như đã nhìn thấu hết con người xấu xa của Naravit.

"Anh nghe xem có đặc điểm nào khác anh hiện tại không hả, hả, hả!!!"

"Anh tưởng em thừa biết chuyện đó rồi chứ" hắn nhìn cậu không nhịn được nhếch miệng cười một cái

Không gian yên lặng một lát, Naravit thấy có hơi bất thường, nhìn sang cậu, đã thấy Phuwin bày ra một bộ dạng mèo nhỏ đáng thương vô cùng.

"Có đôi lúc lời nói của anh thật sự làm em tổn thương, em đã tự hỏi bản thân rằng, anh có đang thực sự yêu em hay không" cậu nhìn Naravit, ánh mắt buồn bã, bất lực thở dài một hơi, gương mặt cúi xuống né tránh ánh mắt của hắn.

Naravit nhìn cậu một hồi, hắn gấp sách lại thôi không đọc nữa. Thời gian yên lặng cứ thế trôi qua, Naravit đưa tay xoa mái tóc cậu, một tay nắm lấy gáy Phuwin kéo tới, hôn nhẹ lên môi cậu một cái, nhẹ nhàng nói:

"Sao anh có thể không yêu em, em nghĩ lại xem, anh đâu phải là chưa từng đối tốt với em, có đúng không?" 

Phuwin ngẩn mặt nhìn hắn, người đàn ông trước mặt luôn nói những lời khó nghe với cậu, trách mắng cậu, chê cậu ngốc nghếch, lúc nào cũng trêu chọc cậu, nhưng mà người đàn ông này, cũng từng là người nghiêng ô che mưa cho cậu, là người vào ngày sinh nhật tặng cho cậu một đóa hoa hồng, hát cho cậu nghe một bản tình ca, người ghen tuông vì cậu, người nửa đêm chăm sóc cậu mỗi khi cậu bệnh. 

Phuwin nghĩ đi nghĩ lại, lại tự trách bản thân mình, sao cậu có thể nói ra những đau lòng ấy, khẽ nhướng người vòng hai tay ôm lấy cổ Naravit, thút thít nói: “Pond, thật xin lỗi, sau này sẽ không bao giờ nói những lời như thế với anh nữa, là do em ngu ngốc, không trách anh" nói xong còn khóc lớn hơn

Naravit đưa tay xoa xoa hai má cậu, hôn lên mi mắt ngập nước, khẽ nhẹ giọng nói:

"Phuwin! Anh yêu em, em sau này nhất định mãi mãi không được quên điều này"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net