Chương 12: Tình yêu sẽ có lúc khiến chúng ta khổ sở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ học buổi chiều, Naravit ở lại sân thể thao đấu bóng rổ cùng bạn, lúc cậu đi ngang qua sân bóng, đã thấy một đám người tụ tập cùng nhau cổ vũ la hét.

Cố gắng len lỏi qua đám đông, cậu thấy Naravit hai tay đang giữ bóng trước ngực, chạy hai bước thực hiện một cú bật lên, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ.

Cả sân đồng thời vang lên tiếng hò hét của một nhóm lớn nữ sinh, ngay cả những đàn chị lớp trên cũng kéo nhau ra đây để cổ vũ, cũng phải thôi, ngay từ năm nhất đại học Naravit đã rất nổi bật, một người đẹp trai như hắn chẳng bao lâu danh tiếng đã lan rộng khắp trường.

Naravit đấu xong trận đầu tiên, hắn bước ra sân tìm chỗ nghỉ ngơi, mái tóc  đã bị mồ hôi làm cho ướt đi che qua cả mắt, Naravit một bên đưa tay vuốt tóc một bên cười cười nói nói với bạn bè của hắn.

Đám nữ sinh thấy trai đẹp trở ra sân liền nhốn nháo đẩy nhau, mục đích là muốn ra chỗ Naravit bắt chuyện, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một bộ mặt vô tình của hắn dọa cho sợ mất.

Phuwin suy nghĩ một lát liền quay người chạy đi lúc quay về trên tay cậu cầm theo một chai nước suối, đám người ngày càng đông đúc chen lấn nhau ngay cửa lớn phòng nghỉ, cậu nép người cố gắng đi vào bên trong, nhưng bởi vì quá đông đi mãi mà chẳng nhích người được tí nào, Phuwin bất lực nhìn Naravit ngồi ở bên trong đang tựa lên sofa nhắm mắt.

Giờ phút này Phuwin cảm thấy có chút tự ti trong lòng, Naravit như ngôi sao đặc biệt lấp lánh trên bầu trời, còn cậu chỉ là một kẻ đứng trên mặt đất ngước mắt nhìn hắn, với tay cách mấy cũng không thể nào chạm tới.

Naravit mở mắt ra cũng là lúc hắn thấy bóng dáng nhỏ bé của cậu đang chen lấn giữa một đám đông. Cả người cậu đứng yên không cử động nổi, hắn bước đến phía cửa một tay không nhanh không chậm đưa đến bắt lấy cánh tay cậu kéo về phía mình, cả nhóm nữ sinh tò mò nhìn hai người, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng hỏi cậu một câu:

"Đi đâu đấy, lúc nãy không đến xem anh thi đấu à??" hắn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cậu

"Em đến được một lúc rồi, đến sạc pin cho anh!!" cậu vừa nói vừa cười, thoáng chốc đã quên đi suy nghĩ vừa rồi, đưa tay đang cầm nước suối lên trước mặt Naravit, ý muốn nói nước của hắn đang ở đây.

Đám đông thấy Naravit đi đến không quan tâm ai chỉ nhẹ giọng trò chuyện cùng một cậu trai nào đó thì không khỏi tò mò bàn luận, đến khi bị ánh mắt sắc lạnh của Naravit phóng tới, một bên mày hắn nhướng lên tỏ vẻ không thoải mái bọn họ mới dần im lặng rồi bỏ đi.

.

.

.

Có đôi khi Phuwin thường hay suy nghĩ vu vơ về Naravit. Chẳng hạn như lúc này, cậu tựa lưng nghiêng đầu một bên chậm rãi nhìn ngắm hắn, Naravit ngồi trước màn hình máy tính tập trung chơi game, thỉnh thoảng đôi chân mày hắn nhíu lại thì thầm vào mic trò chuyện cùng bạn bè, gương mặt góc cạnh lạnh lùng đẹp đến mức khiến nhiều người si mê, tựa như ông trời đã đem hết tất cả vẻ đẹp hoàn mỹ nhất dành tặng cho hắn.

Naravit đẹp trai học lực lại tốt, gia đình khá giả, hắn đi đến bất cứ đâu đều có thể trở thành tâm điểm chú ý của đám đông.

Rất nhiều cô gái xinh đẹp thích hắn, không chỉ riêng gì nữ sinh, thậm chí đến cả những nam sinh đáng yêu trong trường đều đã từng chạy đến theo đuổi hắn.

Phuwin bất chợt nghĩ đến, vì sao hắn lại yêu cậu? Từ trước đến nay, cậu chưa từng nghĩ nhiều về vấn đề này, việc mỗi sáng mở mắt thức dậy được nằm trong vòng tay của hắn, ngày ngày học cách nấu cơm cho hắn ăn, nhìn thấy hắn không nhịn được mỉm cười mỗi khi cậu bày trò, những thứ hạnh phúc thân thuộc này ngày qua ngày đã khiến cho cậu không khỏi quên mất rằng, hắn là một người mà bao người đang mong ước có được, còn cậu là gì? Cậu chỉ là một người bình thường ở bên cạnh hắn.

.

Phuwin đứng ở siêu thị lựa nguyên liệu để chuẩn bị bữa tối. Lúc quay về mở cửa đã không thấy bóng dáng của Naravit ở nhà, cậu nghĩ hắn đã ra ngoài đi dạo liền vào bếp nấu bữa tối, ba giờ đồng hồ trôi qua, đồ ăn đã được đem ra bàn.

Naravit vẫn chưa trở về, trong lòng cậu không khỏi bất an, mọi khi ra ngoài hắn đều nhắn tin báo cho cậu biết, hôm nay lại không thấy một tin nhắn nào liền đột nhiên biến mất, cậu cầm điện thoại gọi cho hắn mấy cuộc, vẫn không liên lạc được.

Phuwin mặc áo khoác muốn ra ngoài tìm Naravit, chạy đến cửa đã bắt gặp hình ảnh hắn tựa lưng lên tường hút thuốc từ bao giờ.

Một tay hắn bỏ vào túi quần một tay cầm điếu thuốc vẫn còn đang hút dang dở, nét mặt hắn âm trầm, ánh mắt buông thõng.

Phuwin không nhớ nổi đã bao lâu rồi không nhìn thấy hình ảnh Naravit hút thuốc. Lúc mới quen nhau, cậu vốn không ngửi được mùi thuốc lá, Naravit thấy cậu che miệng ho đến mức đôi mắt đỏ hoe, từ đấy cậu không bao giờ nhìn thấy hắn hút thuốc nữa.

Naravit nghe tiếng động vội quay sang nhìn cậu dập thuốc. Hắn bị bộ dáng gấp gáp của Phuwin làm cho khẩn trương, cậu ôm lấy hắn thật chặt, vùi đầu vào vai hắn không nói một lời, tiết trời buổi tối se se lạnh, không gian yên ắng một lúc lâu, chỉ có thể nghe tiếng thở nhẹ nhàng của hai người. Naravit đưa tay xoa nhẹ phần tóc phía sau gáy cậu, giọng hắn cho chút khàn:

"Sao thế? Anh rời đi một lát đã không chịu được rồi"

"Anh làm sao thế? Đi đâu cũng không nói, gọi điện còn không thèm nghe máy, làm em lo lắng muốn chết"

"Không có gì! Anh ra ngoài đi dạo, điện thoại không bật âm báo, đừng lo lắng"

Nói xong Naravit bước vào nhà cởi áo khoác, cậu lặng lẽ bám theo sau hắn như một cái đuôi nhỏ đưa tay nhận lấy áo khoác móc lên sào.

Phuwin đi vào bếp muốn hâm nóng thức ăn cho hắn, chưa kịp bước đi cánh tay đã bị Naravit nắm lấy, giọng hắn có vẻ mệt mỏi:

"Không cần đâu, anh đã ăn ở bên ngoài rồi, đi ngủ thôi"

Cậu ngơ ngác khó hiểu, hôm nay Naravit trông rất kỳ lạ, từ khi ra ngoài trở về nét mặt hắn từ lúc nào đã trở nên nặng nề hơn.

.

Mấy ngày sau thỉnh thoảng cậu vẫn thấy hắn trầm ngâm suy nghĩ gì đó đôi lúc lại rất mệt mỏi. Đến một buổi chiều khi vừa tan học ở trường, Phuwin nhận được một cuộc gọi từ số lạ, cậu không khỏi hoài nghi nhận máy, ở đầu dây bên kia một giọng nữ vang lên:

"Xin chào"

"Xin hỏi cô là ai thế?" cậu hỏi

"Tôi là Anne, chị họ của Naravit, cậu đã từng gặp tôi một lần, còn nhớ chứ?"

Phuwin có chút bất ngờ, trước khi quen Naravit cậu từng hiểu lầm cô và Naravit là người yêu của nhau, kể từ lần đó cậu không nghe Naravit nhắc đến cô một lần nào nữa, sau dần cũng mém quên mất người này.

"Tại sao cô lại biết số điện thoại của tôi?" cậu đáp

"Chuyện này cũng không quá khó đối với tôi" cô cười khẽ

"Thế cô tìm tôi có việc gì?" cậu lo lắng, có chút bất an, kể từ đêm Naravit ra ngoài trở về, nỗi bất an này vẫn luôn tồn tại trong lòng cậu.

"Cậu đã quyết định rời xa Naravit chưa? Ba nó muốn nó ra nước ngoài du học, nó đã chấp nhận rồi, có thể sau này sẽ theo ba nó định cư ở nước ngoài luôn"

Lời còn chưa nghe xong cậu đã vội vàng tắt máy, trong lòng chua xót trái tim như có ai đó bóp chặt, Phuwin chạy thật nhanh ra bên ngoài không biết nên chạy đến đâu, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Naravit mấy ngày qua kỳ lạ khó hiểu, cùng với lời nói của Anne lúc nãy còn vang lên bên tai.

Thì ra buổi tối hôm đó, Naravit nói dối cậu, hắn không hề ra ngoài đi dạo, hắn đến gặp ba hắn. Cảm xúc cậu rối bời, vừa tức giận hắn tại sao không nói rõ với cậu khiến cậu lo lắng vừa đau lòng sợ hãi hắn sẽ bỏ cậu mà đi mất.

Phuwin nghĩ đến nghĩ lui một hồi, chỉ cảm thấy bản thân thật vô dụng, một người hoàn hảo như Naravit sao lại có thể ở bên cạnh cậu, cậu chỉ là một vật cản trở bước chân của hắn, nếu như cả hai người không yêu nhau, Naravit sẽ có thể có một tương lai tốt hơn.

Nhiều người nói rất đúng, yêu một người con trai như cậu, sẽ chẳng có gì tốt đẹp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net