Chương 19: Làm một người con rể tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi tới buổi chiều Phuwin và Naravit mới chào tạm biệt Pi quay trở về nhà.

Trên đường về, Phuwin không ngừng đay nghiến nhìn hắn: 

"Sớm biết tâm anh lạnh lẽo như vậy em đã không làm mấy trò đó với anh" không đợi Naravit trả lời liền nói thêm "Cái gì mà anh cảnh sát và tên tội phạm may mắn, bạn bè của anh não đều úng nước như nhau"

Naravit tập trung lái xe, bên tai vẫn còn mấy lời nói nhảm cằn nhằn của cậu, hắn vốn cũng đã quá quen với điều này, nên chọn cách im lặng không trả lời

Phuwin ồn ào một hồi, phát hiện ra những lời mình nói từ đầu tới cuối đều bị Naravit đem vứt ra sau tai, đột nhiên tức giận bật dậy mắng: "Suốt ngày đều bày cái vẻ mặt này ra với em, xem chừng đến khi anh 30 tuổi, mặt mũi đã trông như ông già 60 rồi"

"Nhìn lại em xem, tính cách có khác gì đứa trẻ năm tuổi không?"

"Nếu sự thật là như thế thì anh chính xác là một con trâu già thích gặm cỏ non, đồ biến thái"

Dự định sẽ dạy dỗ Phuwin một chút, không ngờ chưa kịp ra tay thì đã bị tiếng chuông điện thoại của cậu cắt ngang. 

Phuwin nhấc máy nhìn hắn cười đắc ý, một tay cầm điện thoại đưa sang trước mặt hắn, trên màn hình hiện tên người gọi, là mẹ của cậu.

Thật ra cuối năm vừa rồi cậu có về nhà một chuyến, sau đó canh lúc cả nhà đang vui vẻ xem tin tức mà thông báo một tin chấn động rằng mình thích con trai, không kịp đợi cho ba mẹ cậu trợn mắt khép mồm liền bồi thêm một câu: "Hiện tại con đang sống chung với cậu ấy". 

Cả gia đình đêm đó bị cậu làm cho dậy sóng, thông tin lập tức được lan truyền đi, đến sáng hôm sau cả dòng họ cậu đều biết cậu là gay.

Mặc dù gia đình cậu không phải giàu có gì mấy, nhưng từ nhỏ cậu là người được cưng nhất nhà, trên cậu còn có một người chị gái, người chị gái này ngược với cậu lại rất mạnh mẽ, lúc nhỏ thường xuyên bảo vệ cho cậu, lớn lên rồi cũng không từ bỏ được thói quen này. 

Ba mẹ cậu tuy không phải là dân ăn học cao nhưng tư duy rất thoải mái, đối với chuyện cậu thích con trai cũng đã sớm nhận ra, chỉ là không ngờ thằng con trời đánh của mình đột nhiên lại thông báo một tin chấn động như vậy ngay trên bàn cơm.

Cậu đắc ý một lát liền thấy chán, đưa tay nhấc máy: "Mẹ gọi có chuyện gì thế?"

"Phải có chuyện thì mẹ mới gọi cho mày được à thằng con bất hiếu!!" bên kia đầu dây giọng người phụ nữ cất lên

"Mẹ à, mẹ biết gì không, Naravit suốt ngày cứ ăn hiếp co..." tranh thủ mách lẻo

Còn chưa kịp nói hết câu điện thoại đã bị Naravit bắt lấy, hắn một bên nghe máy một bên trừng mắt nhìn cậu: "Alo cô à, con là Naravit đây, cô đừng nghe Winnie nói linh tinh"

"Không có, không có, con đừng để tâm đến thằng nhóc đó, lời của nó nói ra đều là nói nhảm" mẹ cậu một bên cười cười nói

Cậu ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn vào màn hình điện thoại, có chút không phục: "Dựa vào đâu mà lời nào của con nói ra đều là lời nói nhảm chứ"

"Mẹ gọi cho con để báo một việc, hiện tại mẹ đang trên đường đến thăm con đây nhóc con, chắc là khoảng sáng mai sẽ đến, con lo mà chuẩn bị tiếp đãi mẹ"

Naravit nghe đến đây đột nhiên mở to mắt nhìn cậu, cậu lại càng không khỏi bất ngờ trừng mắt nhìn hắn: "Mẹ đến đây sao không bảo con sớm"

"Bảo con sớm làm gì, không cần nói chuyện với con, mau đưa máy cho con rể của mẹ"

Phuwin khóc trong lòng, lại chuyển máy sang cho hắn, đầu dây bên kia lại nói thêm vài câu gì đó, chỉ thấy Naravit gật đầu liên tục sau đó gọi dạ bảo vâng. Cậu khinh! Vừa lúc nãy còn muốn ra tay với cậu, bây giờ trước mặt phụ huynh liền trở thành con trai ngoan của gia đình.

Tắt máy rồi, Naravit vẫn còn trầm ngâm một hồi, sau đó một tay lái xe một tay vò tóc, một bộ dạng lo lắng hiếm khi nào cậu bắt gặp được

Phuwin vô cùng thỏa mãn nhìn Naravit lúc này: "Cuối cùng em cũng chờ được tới ngày này, ha ha ha" nói xong liền cười man rợn một tràng trông như mấy nhân vật phản diện trong phim truyền hình dài tập.

"Cút xuống xe cho anh"

"..." lập tức im bặt

.

Buổi sáng hôm sau lúc cậu vừa thức dậy, trong phòng đã không còn ai, bên ngoài vang lên tiếng bát đũa.

Hôm nay là cuối tuần, bình thường vào những dịp như thế này Naravit sẽ tranh thủ đánh một giấc tới trưa, đến khi cậu nấu cơm nước xong mới chịu mò dậy mà ăn, bây giờ nhìn lại bên cạnh không có ai cậu có chút khó mà tin được.

Mở cửa phòng đi ra bên ngoài, cậu đưa mắt tìm kiếm Naravit, đến khi xác định được bóng dáng quen thuộc đang đứng rửa chén trong bếp, Phuwin lập tức bị dọa cho giật mình:

"Ngươi là ai? Pond Naravit của ta đang ở đâu?" cậu nép vào tường hoảng sợ nói

Hắn mặc kệ cậu, một bên chuyên tâm rửa bát: "Đừng có làm phiền anh"

"Nara, hôm nay anh phát bệnh cái gì thế, ở trong nhà anh mặc áo sơ mi quần tây làm cái méo gì??" mồm mở to hết sức ngạc nhiên 

Chưa kịp nói thêm đã bị tiếng chuông cửa bên ngoài cắt ngang, Naravit lau lau tay vào khăn ở cạnh bếp, sau đó nhanh nhẹn ra ngoài mở cửa, được một lúc thì giọng nói quen thuộc đã vang lên, mẹ cậu và Naravit đang nhiệt tình trò chuyện đến vui vẻ. 

Đệch! Sao cậu có thể quên mất hôm nay là ngày mẹ cậu đến thăm chứ, hèn gì hôm nay Naravit lại giở chứng chăm chỉ như thế, đúng là giả dối, cậu khinh khinh khinh!!! Nhấn mạnh ba lần cho biết mặt.

"Ôi trời ơi!! Thằng nhóc này bên ngoài còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, sao con có thể chấp nhận quen thằng con trai mất nết như con của cô chứ, thật quá uổng phí" mẹ cậu vừa nhìn thấy hắn liền vô cùng khoa trương xoa vai vuốt tay, sau đó lại đem ánh mắt chán ghét phóng về phía cậu.

Mắt Phuwin giựt giựt mấy cái, ngay lập tức cảm giác như bản thân bị tàn hình trong căn nhà này

Naravit hôm nay trông ngoan ngoãn hẳn ra, bộ dạng khép nép e thẹn làm cậu muốn nhìn cũng không nhìn nổi

Hắn cười cười đáp: "Nhìn cô bên ngoài còn tưởng là chị của Phuwin đó chứ, vả lại Winnie ở cạnh con ngoan lắm, không hề uổng phí chút nào"

Mẹ Phuwin nghe đến đây liền thích thú đến mức không nhịn được cười lớn: "Con đúng là có mắt nhìn người, không như thằng Phuwin suốt ngày chỉ biết chê mẹ già quá tuổi" nói xong liền đen mặt quay sang nhìn cậu

"Hai người đừng có kẻ tung người hứng nữa, con nghe những lời này phát ra từ miệng của hắn vô cùng buồn nôn" không nhìn nổi nữa, cậu quay về phía sofa ở phòng khách nằm xuống xem TV, động tác vô cùng tự nhiên bắt chéo chân ăn snack.

Mẹ cậu bước tới, đá vài cái vào chân cậu nói: "Cũng đã trưa rồi con mau phụ mẹ vào bếp làm thức ăn"

Naravit không đợi cậu kịp trả lời đã nhanh nhẹn đáp: "Không cần đâu cô, thức ăn con đã nấu sẵn, chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được rồi" nói xong thì quay lưng vào bếp

Sau đó cậu cũng bị mẹ đẩy vào trong với lý do là phụ Naravit làm cơm

.

Phuwin nhìn Naravit không cảm xúc lấy phần cơm từ trong hộp đổ ra. Mẹ nó! Còn tưởng hắn thực sự có thể vào bếp nấu một bữa

"Anh có cần phải làm tới mức này không hả, mau tháo lớp mặt nạ của anh ra đi" tay cậu nhao nhao nhéo mặt hắn

Naravit không cho Phuwin cơ hội để nháo loạn liền đưa tay đánh vào mông tròn cậu một cái, thì thầm nói: "Em ngoan ngoãn phối hợp với anh một chút, để anh làm một người con rể tốt trong mắt mẹ em"

"Tại sao em phải giúp anh?" bĩu môi

Naravit nghĩ gì đó một lát, sau đó tắt bếp quay sang nhìn cậu: "Không phải hôm trước em quyết tâm thu phục anh à, nếu như em chịu thỏa hiệp với anh thì sau này anh sẽ hạn chế la mắng em"

"Hạn chế cái rắm, nghĩa vụ của anh là không được la mắng em"

"Dù sao lời anh nói ra cũng không phải là để hỏi ý kiến em, em dám nói bừa trước mặt mẹ thì đừng có trách anh"

.

Chơi một lúc đã đến tối.

Để chuẩn bị tạm biệt mẹ của Phuwin, buổi tối hôm đó cậu được phân công đi siêu thị mua thức ăn, Naravit bảo rằng sẽ lấy xe chở cậu đi, nhưng mẹ Phuwin ngăn cản, nói là muốn cùng hắn trò chuyện một chút.

Hai người ở nhà đợi Phuwin đến hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy trở về có chút lo lắng, hắn tìm điện thoại gọi một cuộc đến cho cậu, bên đầu dây vang lên tiếng chuông một hồi sau cuối cùng cũng có người nhấc máy:

"Anh gọi em làm gì, thiếu hơi em một chút liền thấy rạo rực rồi đúng không hả?" Phuwin hai tay xách hai túi đồ, điện thoại được cậu áp trên vai

"Em lại ghé đâu đó săn hàng giảm giá nữa đó hả, mau về nhà đi, hmm...mẹ đang lo cho em"

Có chắc là mỗi mình mẹ lo cho em không đó, nghĩ như thế nhưng cậu lại không nói ra.

"Em đang trên đường về đây" cậu vừa nói vừa chầm chậm đi về phía trước, sau đó đột nhiên hét lên một tiếng: "Á..."

Bên kia Naravit nghe thấy có chút sốt ruột, gấp gáp hỏi: "Phuwin, em bị làm sao đấy??"

"Má nó! Em giẫm phải shit chó"

Hắn thở phào một hơi: "Còn tưởng sắp phải đi mở cửa mã cho em"

"Im đi, cái mỏ xui xẻo của anh"

.

Naravit lắc đầu tắt điện thoại, được một lúc thì mẹ của Phuwin từ trong phòng bước ra tìm hắn, giọng của bà có chút ngập ngừng: "Naravit, cô có chút chuyện muốn nói với con"

"Sao thế cô"

"Thật ra thì thằng Phuwin nhà cô nó vẫn còn trẻ con lắm, bình thường ở nhà mọi người đều trêu chọc nó nhưng thật ra nó là con trai cưng của cả gia đình cô, lúc nó nói với cô rằng nó thích con trai trong lòng người làm cha mẹ như cô cũng rất lo lắng, sợ rằng với tính cách của nó ra ngoài sẽ bị người ta ức hiếp, tình yêu của tụi con vốn không được nhiều người chấp nhận, để có thể cùng nhau ở bên cạnh đến giờ này quả thật là rất tốt, cô chỉ mong con có thể thật tâm lo lắng bảo vệ cho đứa nhỏ này của cô"

Naravit nhìn người phụ nữ trước mắt, từ nhỏ mẹ của hắn đã mất, bên cạnh hắn chỉ có ba và anh trai, nhưng hắn hiểu nỗi lo lắng của bà, chạm vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, hắn cười đáp:

"Cô à, không cần phải lo lắng, vốn dĩ Phuwin ở bên cạnh con thì không ai có khả năng ức hiếp em ấy, vậy sau này con trai của cô, cứ giao cho con chăm sóc đi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net