Chương 20: Thiếu gia xã hội đen và cậu bé ngốc nghếch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường bảo thời gian trôi qua không chờ một ai, đúng thật là ở bên cạnh Naravit chưa được bao lâu mà thoáng chốc đã bốn năm.

Sau nhiều ngày tháng đâm đầu vào làm đề án tốt nghiệp cuối cùng bọn họ cũng đã chính thức ra trường. 

Buổi chiều sau khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp quay trở về, Naravit đã đứng trước cửa nhà lạnh mặt chờ cậu

"Naravit, Naravit, nói anh nghe một tin tốt" vừa thấy hắn đã ồn ào

"Thế nào?"

"Đề án của em được khen đó nha, từ nay anh phải đối xử với em như là một người thiên tài của đại học Z" vô cùng đắc ý 

"Em dám làm không tốt xem anh có cho em bước chân vào nhà nửa bước không" hắn khẽ cười đưa tay bóp nhẹ hai bên má cậu

"Anh đừng có động tay động chân với em" xoay đầu đi hướng khác né tránh "Em làm tốt như vậy, anh có thưởng cho em hay không?"

Naravit thở phào trong lòng một hơi, cảm thấy nỗi lo lắng cũng đã vơi đi không ít. Những ngày qua nhìn Phuwin chuẩn bị đồ án tốt nghiệp, làm hắn cũng căng thẳng muốn chết, cứ sợ tên nhóc này không khéo lại yêu thương trường thêm vài năm nữa.

Đại học Z nhiều năm qua cũng được xem là một trường có danh tiếng, đầu ra cũng có chút khó khăn, Naravit chưa kịp già đã phải làm một người bố trông lo cho đứa con nhỏ của mình, mấy tháng cuối đại học tóc cũng bạc đi không ít

Nhìn ánh mắt lấp lánh chờ đợi của cậu, hắn cũng không nỡ buông lời cay đắng: "Em muốn được thưởng cái gì?"

"Hmm...vài ngày trước có xem một bộ phim, nam chính hôn nữ chính dưới tuyết" suy nghĩ một lúc, Phuwin nhìn hắn chần chừ nói

Naravit nghe đến đây liền hiểu cậu đang ám chỉ điều gì, bất quá ở nơi này muốn có tuyết rơi cũng rất khó: "Em cứ về nhà ngủ mà mơ đi, muốn có tuyết thì tuyết sẽ rơi xuống cho em sao, anh cũng không phải thần tiên"

"Em bảo thế thôi, dù sao được hôn anh thì ở nơi nào cũng đều như nhau" Phuwin có chút hụt hẫng, cứ tưởng hắn sẽ nói mấy câu kiểu như 'đợi sau này sẽ đưa em ra nước ngoài, chúng ta cùng nhau ngắm tuyết' hay 'không cần phải đợi có tuyết, anh vẫn có thể hôn em'. Rất tiếc, Naravit lại là kiểu người có giết chết hắn cũng không nói ra những lời sến sẩm này đâu

.

Buổi tối hôm đó lúc chuẩn bị đi ngủ, Naravit báo cho cậu một tin rằng ngày mai sẽ dẫn cậu về nhà gặp ba hắn, kết quả đêm đó làm cậu trằn trọc suốt. Mãi đến khi giữa khuya mới có thể vào giấc, ngủ được một lúc bỗng nhiên cậu chìm vào cơn mơ lúc nào không hay

Trong mơ, Naravit chở cậu về nhà của ba hắn, cổng chính được sơn màu đen, dọc đường đi vào lót gạch đá, tiến thêm một chút còn có cả hồ bơi rất to, đây đích thực là biệt thự của nam chính trong phim truyền hình dài tập

Cả hai cùng nhau nắm tay vô cùng thân mật tiến vào bên trong, chưa kịp mở cửa đã có một người vệ sĩ cao to đứng chặn phía trước, gọi Naravit hai tiếng 'cậu chủ'.

Naravit khẽ gật đầu ôm lấy bả vai cậu, lại tiếp tục đi vào phòng khách, cậu trong lòng có chút sợ hãi, hơn hai mươi người đàn ông mặc đồ đen đang đứng khoanh tay nhìn chằm chằm vào cậu. Trời ơi! Không lẽ thân phận thật sự của Naravit lại là con trai của trùm xã hội đen hay sao?

Một loạt những hình ảnh cậu la mắng, chửi rủa hắn trong bốn năm qua bỗng nhiên hiện lên trong đầu cậu, không khỏi khiến cho người cậu rét run.

Naravit vậy mà lại là thiếu gia, con trai của trùm buôn lậu vũ khí chất cấm, mang trong mình tâm tư được sống như những đứa trẻ bình thường, muốn tự lập từ bé, sau đó trong một lần buông thả bản thân lại lọt vào lưới tình của cậu - một người con trai nhà nghèo với tâm hồn ngây thơ, ngốc nghếch

Naravit giữ chặt tay cậu, hắn đứng trước mặt ba của mình, ánh mắt không dao động lên tiếng: "Ba, đây là người con yêu, cho dù có chết con cũng không buông tay em ấy"

Sau đó lại quay đầu nhìn Phuwin, giọng nói hắn trầm ấm trấn an cậu: "Em không cần sợ, đã có anh đây rồi"

Ba của Naravit lạnh lùng phóng ánh mắt sắc lạnh về phía cậu, phất tay ném một sấp tiền vào người Phuwin: "Cầm tiền và rời khỏi con trai tôi"

Vừa dứt câu một nhóm người mặc đồ đen lúc nãy lao vào tách cậu và Naravit ra

Naravit cố níu lấy tay cậu, mắt hướng về phía ba hắn thét lên: "Nếu ba dám động tay vào em ấy, con sẽ tuyệt thực cho ba xem"

Phuwin nhìn hắn ngày càng bị kéo đi xa rồi khuất dần, sau đó cậu bị đẩy ra khỏi cổng chính, cả thân hình bị ném đi, té lăn xuống đất, thê thảm đến đáng thương

.

Lúc Naravit bị cậu làm cho tỉnh dậy đã là ba giờ sáng

Phuwin cả người đầy mồ hôi, hai hàng chân mày nhíu lại trông vô cùng thống khổ: "Nara, không...đừng mà, đừng làm như thế..."

"Phuwin, em bị gì đấy, mau tỉnh dậy" vỗ vỗ má cậu mấy cái, hắn nói

Cậu mơ màng mở mắt ra nhìn hắn, phát hiện ra người vẫn còn bên cạnh mới thở nhẹ một hơi, sau đó chưa đến một phút liền thấy không đúng, cậu mở to mắt nhìn hắn: “Pond, anh nói thật cho em biết, anh có phải là thiếu gia xã hội đen không?"

"Đêm hôm em lại phát bệnh gì đấy?" hắn rời giường đi vào phòng tắm, lát sau đem ra một cái khăn ướt ném lên mặt cậu

Phuwin đưa tay bắt lấy, lau lau mặt mấy cái rồi lại ném trở lại người Naravit: "Em vừa mơ thấy đó thôi, ba anh thật ra là ông trùm buôn bán vũ khí, doanh nhân gì đó chỉ là lớp mặt nạ bên ngoài mà thôi, ông ấy còn cho em tiền, bảo là cầm lấy rồi rời khỏi anh đi"

"Thế em có lấy không?" hắn lười biếng trả lời

"Em cũng định nhận rồi đó chứ, nhưng chưa gì anh đã đòi sống đòi chết chứ không chịu rời khỏi em một bước"

"Em mơ cái kiểu gì thế, làm lệch đi hết hình tượng của ông đây, đã bảo em đừng có xem tiểu thuyết nhiều quá rồi còn gì" Naravit quay lại giường kéo chăn muốn tiếp tục ngủ

Phuwin lại nhất định không để yên cho hắn say giấc, đưa tay kéo chăn trên mặt Naravit xuống: "Em cảm thấy đây là điềm báo, nhất định trước khi gặp em anh là thiếu gia ăn chơi sa đọa, em là người đã cảm hóa anh đúng không hả?"

"..."

"Anh trả lời em đi, có phải nhà anh ba đời làm xã hội đen hay không? Đúng rồi, Mork anh trai của anh cũng đáng sợ quá trời, chắc chắn là kẻ máu lạnh giết người không gớm tay"

Naravit nhịn không nổi nữa, hắn nghe đến lùng bùng cả lỗ tai, tìm một cái cớ khiến cậu im miệng: "Có một sự thật trong gia tộc rằng"

"Cái gì?"

"Những kẻ lắm lời đều phải chết"

"Mẹ nó! Anh nghĩ em sợ chắc" nói xong liền ngoan ngoãn chui vào chăn ôm lấy hắn

Sự thật là qua ngày hôm sau đến nhà Naravit mọi thứ đều diễn ra bình thường, ba của hắn vô cùng tốt bụng, còn tặng cho cậu mấy cái đồng hồ hàng hiệu. Nhà của ba hắn cổng màu vàng không phải màu đen, hồ bơi cũng không hề có, thay vào đó là một hồ cá Koi siêu to, ngoại trừ bác làm vườn và cô giúp việc thì không có hai mươi vệ sĩ mặc đồ đen nào. Chỉ có kết quả là cậu bị Naravit giáo huấn cho một trận vì nói quá nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net