Chương 22: Kế hoạch cầu hôn lãng mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường bảo rằng, mỗi người sinh ra trên thế giới này đều mang trong mình một sứ mệnh, sứ mệnh của Phuwin là khiến cho mọi người hạnh phúc, luôn cho rằng cuộc sống này là một màu hồng, yêu nhất là những thứ làm mình vui vẻ, ghét nhất là những kẻ xấu xa, người có nhan sắc là người tốt, người không xinh đẹp là người không có tiền, nhìn như thế nào liền nghĩ như thế đấy, cho nên cuộc sống của cậu vẫn luôn kém may mắn.

Vậy sứ mệnh của Naravit là gì?

Cũng có thể xem rằng, sứ mệnh của Naravit là đến và bảo vệ cho Phuwin, đem sự ảo tưởng về cuộc sống màu hồng của cậu, biến thành hiện thực.

Ra trường được một năm, Naravit mua một căn nhà mới rộng rãi hơn, cả hai chuyển đến cũng vừa tròn một tuần, bất quá ở bên nhau cũng đã gần năm năm, nhà cũng đã mua, xe cũng đã có, cha mẹ hai bên cũng sớm biết chuyện hai người yêu nhau, chỉ là vẫn chưa có kết hôn.

Naravit dự định đến ngày lễ tình nhân này, cho cậu một bất ngờ. Mấy tháng trước đã sớm liên hệ với bên làm nhẫn, thiết kế một chiếc nhẫn cầu hôn.

.

Cuối tuần rảnh rỗi, Phuwin ngồi một bên xem Naravit làm việc, nhìn mấy con số chạy qua chạy lại trước mặt một hồi liền thấy hoa cả mắt, không xem nữa, Phuwin gác cầm lên vai hắn, chốc lại nhìn Naravit, chốc lại thở dài

"Em thở dài cái gì, hôm nay không ra ngoài chơi sao?" vẫn tập trung vào màn hình

"Nara anh nói thử xem, có phải chúng ta bây giờ sắp trở thành vợ chồng già rồi không?"

"Em yên tâm đi, với tính cách này của em" quay đầu nhìn cậu "không già nổi đâu"

Phuwin có hơi ngừng lại suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Em có nên xem lời này của anh là một lời khen không"

"Bớt hỏi nhảm, đi chỗ khác để anh làm việc"

Ở với hắn chừng ấy thời gian, Phuwin tự khắc biết trong giờ phút này không nên tiếp tục đôi co với Naravit, chỉ là cậu muốn ở gần hắn, cũng rất lâu rồi, Naravit cả ngày đều bận rộn, so với tần suất trước kia ở cạnh nhau thì ngày một ít đi "Không nên đuổi em, em sẽ ngoan ngoãn mà, anh không cần để ý đến em, mau làm việc của anh đi"

Naravit không trả lời, cũng không đuổi cậu đi nữa, tiếp tục làm việc

Cậu cũng rất ngoan ngồi yên một chỗ, một lúc sau cảm thấy hơi chán vì không có ai nói chuyện, lại bắt đầu tay chân ngứa ngáy, nghịch nghịch tóc hắn

Thấy Naravit vẫn không có nổi cáu với mình, cậu lấy mấy sợi thun cột tóc hắn thành một nhúm nhỏ giữa đầu, ngắm đi ngắm lại một chút

Không đẹp

Đưa tay kéo sợi thun ra, vô tình kéo đi luôn mấy sợi tóc của hắn

Phuwin thấy hắn dừng động tác đánh máy, hơi nhíu mày một cái, quay đầu liếc nhìn cậu

"Không đau, không được nổi nóng, không có gì đâu, mau làm tiếp đi, mau làm tiếp đi nào" cậu nhắm mắt, làm bộ dạng như đang thôi miên mà liên tục vuốt tóc hắn lẩm bẩm

"Xàm xí" hắn phì cười

"Nara, anh nghĩ chúng ta có phải sắp rơi vào khoảng thời gian nguội lạnh của tình yêu rồi không?"

Hắn quay lại tiếp tục làm việc, nhạt nhẽo đáp: "Ừm"

"Ừm cái đít chó"

"Bớt tục tĩu lại cho anh, coi chừng anh cắt cái lưỡi của em" Naravit di chuyển chuột sang tab khác, trên màn hình là lịch sử tìm kiếm google, chồng bận rộn với công việc, vợ ở nhà làm gì "Mẹ nó, bảo em không được dùng máy tính của anh xem mấy cái nhảm nhí rồi mà"

Phuwin cười gượng, bày ra vẻ mặt đáng thương, ôm lấy hắn: "Người ta đang tìm cách giữ lửa cho tình yêu mà, anh còn mắng em"

"Cùng lắm em đi đập mặt xây lại đi, không chừng đến lúc đó anh sẽ tìm lại được hứng thú mới"

"Má, má, má, anh mơ đi" Phuwin tức giận xù lông, nhìn hắn nhẫn tâm thẳng tay xóa hết mấy cái tab trên màn hình “Pond~ chúng ta sẽ kết hôn chứ?"

Hắn cười cười: "Chưa gì đã muốn gả cho anh rồi?"

"Ai thèm, em là sợ để lâu, lỡ một ngày anh thực sự chán em thì phải làm sao?"

"Anh thấy ngày đó cũng sắp tới rồi đó"

"Đệt mẹ" suy nghĩ thấy có điều gì đó không đúng, cậu nhìn Naravit giọng điệu gấp gáp "Không xong rồi, anh mau cầu hôn em đi, em thấy có điềm không lành sắp xảy ra"

"Đừng có nói nhiều, tránh xa anh ra" lạnh lùng

"Không muốn, thời gian sống thử của chúng ta đã quá lâu, còn chưa cưới thì em sẽ bị người ta đánh giá"

"Em là đàn ông thì sợ bị đánh giá cái gì!!"

.

Kể từ ngày hôm ấy, Phuwin gặp hắn ở đâu liền mè nheo ở đó, mỗi sáng thức dậy sẽ bám theo sau Naravit, bảo rằng ngón áp út quá trống trải, muốn được đeo nhẫn. Đến tối sau khi Naravit tan làm trở về đã bị con cún dính người bám trên lưng, nói muốn có tên trong sổ hộ khẩu nhà hắn. Sĩ diện con mẹ nó mất hết sạch.

Phuwin từ nhà vệ sinh bước ra, vẻ mặt thẫn thờ vô hồn, hai mắt đỏ hoe, chậm rãi đi về phía Naravit, có chút không tiếp nhận nổi sự thật: "Nara, anh sắp được làm cha rồi"

Naravit một bên thong thả xem phim, khẽ nhướng mày: "Có ý gì?"

"Em có thai rồi"

Hắn nghe đến đây, vẻ mặt đầy bất ngờ quay sang nhìn cậu, vô cùng khoa trương nói: "Thật sao? Em đang mang thai con của anh thật sao, em yên tâm, anh sẽ cho em một danh phận, anh sẽ cưới em" vẻ mặt giả dối lập tức dập tắt "Em cho rằng anh sẽ nói như vậy chắc? Đi chỗ khác chơi"

"Sao anh có thể đối xử với đứa con của mình như vậy? Thật khổ quá! Em biết phải làm sao với cái thai này bây giờ, đồ khốn"

"Phá thai đi" nhẫn tâm đáp

"Anh phải cưới em, phải cưới, phải cưới, nếu không em sẽ tìm tới nhà anh, đòi ba anh chịu trách nhiệm"

"Cái mỏ em lại bắt đầu hỗn rồi đấy! Xem em nói ra lời nhảm nhí gì?"

Phuwin bỏ qua lời đe dọa của hắn, ôm bụng đau đớn nói: "A~ không xong rồi, em bị anh tổn thương đến động thai mất rồi, cứu em, cứu con của anh đi, hai cha con em cần anh"

"Mẹ nó! Em là đực rựa thì có thai cái rắm, bớt xem mình là nữ chính của tiểu thuyết ngôn tình ba xu đi"

.

Mỗi ngày đều bày trò khiến cho Naravit cầu hôn mình, đến một ngày nào đó cũng sẽ cảm thấy chán. 

Phuwin sau vài tuần liên tiếp bám theo hắn thì quyết tâm chọn cách hờn dỗi, thấy mặt hắn liền tránh, cơm nấu xong cũng không thèm kêu hắn ăn, rất chăm ngoan dọn dẹp nhà cửa nhưng duy nhất phòng làm việc của hắn thì nhất định không chạm vào, buổi tối thì xách chăn qua phòng kế bên, để lại Naravit một mặt đầy khó hiểu

Cậu nằm sấp trên sofa xem điện thoại, xem tới đoạn cầu hôn bất ngờ của nhân vật nam dành cho bạn gái, liền cố ý bật to âm lượng

Naravit nhìn qua cậu, không khỏi bị sự trẻ con này chọc cho cười, bất đắc dĩ thấy không thể tiếp tục chờ đợi nữa, Naravit bước vào phòng làm việc, mở hộc tủ, lấy ra cái hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn được trạm khắc tinh xảo, hắn bước về phía Phuwin, động tác vô cùng tự nhiên cầm lấy tay cậu đeo nhẫn vào, không nói một lời.

Phuwin đơ mặt nhìn hắn, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nhìn xuống ngón áp út của mình: "Anh có ý gì, anh đừng hòng đem chiếc nhẫn mua ngoài chợ này ra để dỗ ngọt em"

Naravit đen mặt: "Không muốn thì trả lại cho anh"

Cậu giấu hai tay ra sau lưng, có chút xúc động sờ sờ chiếc nhẫn: "Ai nói không muốn~ Anh xem anh cầu hôn em khô khan, cục súc đến cỡ nào??"

"Đệt mẹ, còn dự định lễ tình nhân sẽ cùng em ngồi trực thăng ngắm thành phố, sau đó làm một màn cầu hôn em, kết quả là bị sự mè nheo của em mấy ngày qua phá hỏng hết"

"Cái gì??" không tin vào tai mình hét lên

"Đừng trách anh vô tình, dù sao cầu hôn kiểu đánh nhanh thắng nhanh này vẫn là hợp với anh nhất, cảm ơn em" nói xong lại làm như chưa có sự việc cầu hôn nào vừa diễn ra, y hệt như ngày thường nằm dài trên ghế sofa, gác chân xem TV

"Vậy là xem như đã cầu hôn rồi đó hả??" Phuwin áp mặt trên ngực Naravit, không cam tâm lắc qua lắc lại trên người hắn "Không muốn, không muốn đâu, hay là bây giờ anh xem như em chưa biết gì, sau đó đợi đến lễ tình nhân cầu hôn em lại lần nữa?"

"Mơ đẹp đi nhóc con!"

Kết quả là chính cậu tự tay phá hỏng đi màn cầu hôn ngọt ngào trong mơ của mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net