Chương 8: Đã đến lúc Naravit cần phải trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin rất không hài lòng nhìn Naravit vẫn còn lăn lộn trên giường. Hôm nay là chủ nhật, mặc dù không phải là ngày cần phải đi học, nhưng bây giờ cũng đã gần 11 giờ trưa rồi. Cậu dậy từ lúc 8 giờ, dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa sáng sẵn sàng cho hắn, gọi hắn đến bây giờ cũng là lần thứ mười rồi vẫn chưa thấy động thái muốn thức dậy nào. Tặc lưỡi một tiếng, Phuwin thấy cậu thật đúng là số khổ, thức khuya dậy sớm chăm lo cho hắn, còn cái người này vô cùng không biết coi trọng cậu. Nếu như một ngày cậu không có ở cạnh hắn, không chừng hắn sẽ để bụng đói đến chết.

"Nếu như không có em xem anh có đói đến chết đi không" lời còn chưa nghĩ xong, cái miệng đã vội phun ra

"Anh sẽ dùng tiền thuê một bé hầu trai vào đây để thay thế em" 

"Anh dám!!" 

"Ai nấu cơm cho anh mỗi ngày, ai phục vụ anh mỗi đêm, ai ủi quần áo anh mỗi sáng, anh còn nhớ hay đã quên, em cảm thấy đã đến lúc anh cần phải trưởng thành rồi" tiếp tục cằn nhằn

"Em câm miệng cho anh, đừng làm phiền giấc ngủ của ông đây" hừm hừm đáp

"Thật muốn cho mọi người biết bộ mặt lười biếng này của anh, mấy cô gái ngoài kia đã bị vẻ ngoài này của anh đánh lừa" 

"Không phải em cũng vì nhan sắc này của anh lừa về đây à?" hắn không chịu nổi sự phiền phức này của Phuwin, lập tức bật dậy đi vào nhà vệ sinh.

"Vậy nên em hiện tại đang cực kỳ hối hận"

"Đồ ăn em cất công dậy sớm nấu, anh cũng không thèm ăn, quần áo anh mỗi lần mặc xong đều vứt trên sàn, sáng nào gọi anh cũng mất mấy tiếng đồng hồ, anh thật sự là một đứa trẻ hư hỏng...hỏng rồi...hỏng thật rồi" Phuwin ồn ào bám theo hắn vào nhà vệ sinh, tựa lên cửa nhìn hắn đang ngậm bàn chải đứng trước gương, tiếp tục cằn nhằn.

"Phuwin" hắn nhìn cậu nghiêm túc gọi một tiếng

"Cái gì??"

"Bà dì của em lại đến tìm đấy à?" 

"Tổ sư nhà anh!!! Ông đây không phải phụ nữ nhé" 

"Thế em nói nhiều như vậy làm gì?" tiếp tục tập trung rửa mặt

"Mỗi khi anh muốn nhờ vả em nấu cơm cho anh, anh đều dùng cái giọng điệu khó nghe của anh ra lệnh cho em" hắn mặc kệ cậu, đi đến ghế sofa ngồi xuống chơi điện thoại, cậu lại bám theo, không từ bỏ ồn ào.

"Có sao? Sao anh không nhớ nhỉ" giả ngơ

“Đệch! Nói cho anh biết, từ nay trở đi, nếu như anh không nhờ vả em một cách thành tâm nhất, thì đừng mơ em phục vụ anh"

.

.

.

Hắn vô cùng đau đầu nhìn Phuwin đang nằm trên ghế lười đọc tạp chí. Bây giờ đã là 7 giờ tối rồi, nhưng cậu vẫn nhất quyết không có ý định chuẩn bị cơm cho hắn, Naravit vốn dĩ nghĩ rằng cậu chỉ nói bừa cho vui, nhưng ai ngờ đâu Phuwin thật sự không quan tâm đến hắn một chút nào, thậm chí cả ngày hôm nay còn không thèm liếc nhìn hắn một cái. Quần áo trong nhà đã chất đống thành một giỏ cao đầy, đến nay vẫn không có dấu hiệu được đem đi giặt. Naravit suy tư một lát, quyết định mở miệng lên tiếng trước: 

"Em không định ăn tối à? Đi làm cơm đi"

"..."

"Anh cho em phí nấu cơm"

Cậu liếc hắn một cái, lại xoay đầu về chỗ cũ, nhất quyết nói: "Anh xin em đi. Chỉ cần xin em một tiếng, em sẽ nấu cơm cho anh"

Cuối cùng buổi tối của hắn là đặt đồ ăn ngoài. 

.

Đến tối khi Naravit tắm xong đã thấy Phuwin quấn chăn nhắm mắt ngủ từ lúc nào. Hắn đi đến ngồi xuống giường, tay mở hộc tủ lấy ra chai gel bôi trơn cùng với mấy cái bao cao su. Hắn lay người cậu mấy cái: "Phuwin, dậy đi...dậy làm công chuyện thôi"

Cậu mơ màng mở mắt, thấy gương mặt hắn đang áp sát trên hõm cổ mình, có chút giật mình, đẩy đầu hắn ra đáp: "Công chuyện con mẹ anh. Mau xin em đi! Em đáp ứng anh"

Cuối cùng buổi tối hôm đó hắn vào nhà vệ sinh ngâm nước lạnh

.

Câu chuyện cứ như vậy kéo dài gần một tuần, cuối cùng đến lúc hắn không nhịn được sắp phát điên đến nơi, liền thấy Phuwin nhìn hắn cười đắc ý.

Hôm nay Phuwin có hẹn đi họp mặt với đám bạn thân. Khi trở về đến nhà cả người đều nồng mùi bia, say sỉn la hét không khác gì mấy ông hàng xóm bợm nhậu. Mắt cậu đỏ hoe chớp mắt vài cái nhìn hắn, một hồi sau lại mở miệng nói: "Anh! Cái tên khốn khiếp, chưa bao giờ thấy anh xin em điều gì. Thật không ngoan tí nào"

Nhìn bộ dạng của người trước mặt, Naravit không nhịn được muốn trêu chọc: "Gọi anh là ba của em đi. Anh sẽ suy nghĩ lại"

"..."

.

Đến sáng khi tỉnh táo lại, cậu mơ mơ màng màng lập tức chạy thẳng ra khỏi phòng tìm hắn. Naravit ngồi trên ghế phòng bếp chậm rãi ăn sáng, nghe thấy tiếng bước chân, hắn dừng động tác cầm đũa, chờ đợi ngước nhìn cậu. Phuwin không biết xấu hổ, hô to một tiếng, gọi: "Ba"

"Ba đây!!" nhàn nhạt đáp

"Tối qua anh bảo nếu em gọi anh là ba thì anh sẽ xin em mà...mau...mau xin đi. Nói một lần đi nào" mè nheo

"Anh có nói vậy hả? Lúc nào vậy nhỉ?" lại tiếp tục ăn sáng

"Naravit! Anh đích thị là ma quỷ" 

Hắn nhìn cậu la hét trong tuyệt vọng. Thôi được! nếu như hôm nay hắn không nói ra, với tính cách của Phuwin, nhất định còn tiếp tục câu chuyện dằn vặt hắn từng ngày, Naravit khổ sở miễn cưỡng thì thầm một câu:

"Xin em đó, nấu cơm cho anh đi. Được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net