Chương 9: Hôm nay Naravit không có ở nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tranh thủ những ngày Naravit về nhà thăm gia đình ở thành phố B, cậu bỗng trong chốc lát biến thành chủ nhân của cả căn nhà này. 

Tự cảm thấy bản thân mình đã gánh vác trên vai trách nhiệm dọn dẹp nhà cửa phục vụ cho Naravit suốt thời gian qua, cậu nhận ra đã đến lúc hắn nên đền đáp cho mình một chút. Thôi thì những lúc như thế này, cậu sẽ bạo gan rủ anh em chí cốt về nhà ăn uống một bữa, cũng xem như cậu nhân từ cho hắn cơ hội xóa đi khoản nợ hắn nợ công cậu chăm nôm cái nhà này suốt thời gian qua.

Suy nghĩ vừa dập tắt cũng là lúc điện thoại cậu reo lên, là Naravit.

"Đang làm gì?" không đầu không đuôi buông một câu

"Em đang nghĩ xem bao giờ anh mới chịu gọi cho em" 

Bên đầu dây im lặng một lúc, lại có tiếng phát ra, lần này hơi dịu dàng hơn: "Cả ngày nay không cầm điện thoại, có việc bận"

"Em biết mà, em biết mà, anh không thể không nhớ đến em, chỉ là anh bận công việc quá, em là người sống có lý trí, em nhất định hiểu cho anh, anh không cần phải giải thích nhiều với em" cậu không kìm nổi cảm xúc, bắt đầu nhập vai nữ chính, bi ai hiểu chuyện đến phát ngốc.

"Em suy nghĩ nhiều rồi, anh đây cả ngày nay bận đánh game" hắn nói ra sự thật tàn nhẫn 

"Đánh game xong anh vẫn nhớ đến em, thật tốt quá!" vẫn mặt dày níu kéo kịch bản truyền hình dài tập này

"Chẳng qua là tin nhắn rác tới, làm anh chợt nhớ đến bản mặt phiền phức của em"

"Chứng tỏ rằng anh nhìn bất cứ thứ gì trong mắt đều là hình bóng của em" cố chấp 

Naravit chọn phương án giữ im lặng đối với trường hợp này. Cả hai giữ điện thoại như thế một lúc, rốt cuộc Phuwin không chịu nổi sự im lặng này, nói tiếp: "Bao giờ anh về thế? Pond~ Anh chỉ đi mới có mấy ngày mà em thật sự đã nhớ anh quá nhiều"

"Nhớ anh thì ngoan ngoãn ở nhà, đừng có quậy phá, nếu để anh biết được em làm chuyện không tốt với căn hộ của anh thì tháng sau đừng mơ anh cho em tiền tiêu vặt" hắn buông lời đe dọa

"Thật oan cho em quá, nhà của anh bây giờ cũng xem như là nhà của người ta~, anh đi rồi, em tất nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc cho tổ ấm của chúng ta" miệng lại không biết ngượng ngùng phân bua, cậu cảnh giác nhìn xung quanh căn phòng, cảm giác có hơi ớn lạnh, không phải chứ! Đầu cậu chỉ mới chớm nở lên suy nghĩ dẫn bạn bè về nhà thôi mà, còn chưa kịp nói ra đã bị hắn bắt bài kiểu này, có phải hắn ngồi trong đầu cậu để theo dõi suy nghĩ của cậu không thế? Không đúng! hắn thật ra là ngồi trong tim của cậu mới phải.

"Đừng tưởng anh không biết ý đồ của em"

"Nào có, em làm sao dám" 

Nói thì nói thế, nhưng vào đúng buổi tối ngày hôm đó, đám tụi thằng Gemini đã có mặt tại căn hộ này rồi. Nghĩ đem vài câu hăm dọa ra sẽ làm cậu sợ sao? Hắn cũng quá hiểu cậu rồi! Sợ thì có sợ thật, nhưng còn lâu hắn mới biết được cậu có gan làm ra mấy chuyện này.

.

Phuwin bắt đầu cảm thấy hơi sai lầm khi dẫn đám bạn này về nhà, vốn chỉ định rủ nhau ăn uống tám chuyện một chút, cậu làm sao có thể quên mất cái đám này không phải loại người bình thường. Vừa mở cửa ra, cả đám không một tí khách sáo nào, ào vào nhà cậu, tay chân không chậm một khắc, liên tục sờ này vuốt kia, Fourth khoa trương cảm thán: “Winnie, mày thật sự đã lấy được chồng giàu rồi"

Gemini chấm nước mắt nhìn cậu xúc động. Làm như cậu không thấy cái tay nó đang hốt liên tục vài đĩa game hàng hiếm của Naravit cho vào túi vậy, Gemini vừa ra vẻ đau khổ vừa nói:

"Sau này nếu tao thất nghiệp không chốn nương thân mày phải nhớ rằng, bên cạnh mày luôn có một người bạn tốt như tao"

"..." cậu còn sợ rằng sau hôm nay, người không có chốn nương thân phải là cậu mới đúng

Prim hai mắt phát sáng nhìn chầm chầm bộ karaoke xịn xò ngay phòng. Nói đến nhan sắc người con gái này, không có từ nào để chê, nhưng có một điểm hạn chế rằng, giọng hát của cô lại khiến cho cả thanh xuân của cậu phải ám ảnh. Còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, từ trong phòng khách đã vang lên tiếng nhạc bass đập đùng đùng.

Chỉ thấy Dunk đang nghiêm túc chỉnh nhạc, Gemini gào rú cầm cái thùng vỗ vỗ mấy cái, Fourth một bên nhiệt tình thổi kèn đến nổi xanh cả mặt, ở vị trí giữa phòng khách, Prim xinh đẹp cầm trên tay micro tằng hắng mấy tiếng thử mic, tóc cô xõa bay bay trong gió, mặc cho không có một nhịp điệu nào, bộ đôi kèn trống Gemini và Fourth vẫn nhiệt tình đánh trống thổi kèn loạn cả lên.

Đợi cho Prim vẫy tay ra hiệu một cái, Dunk liền kéo mức âm thanh đến hết cỡ, Prim không biết lấy bao nhiêu tự tin nháy mắt với cậu một cái, một âm thanh kinh dị cất lên, bình thường giọng nói của cô tỷ lệ thuận với nhan sắc này nhưng khi cất giọng hát lên lại giống như hổ gầm vang vách núi. 

Tạp âm quỷ dị trầm khàn đến âm tì địa ngục, kèm theo tiếng hỗn tạp của kèn trống. Cậu không nhịn nổi xoa xoa thái dương: “Mày mau câm miệng ngay lập tức!!!"

Prim hăng say trình diễn tựa như mình là một nữ tân binh idol đang hết mình vì đam mê. Đáp trả Phuwin bằng một câu hát:

"Tao chưa nghe thấy mày nói gì~~~"

"Tao vẫn chưa nghe thấy mày nói gì~~"

"Người bạn đáng thương tội nghiệp bị chồng lạnh nhạt của tao, hãy để hôm nay mày được khóc thật lớnn~~~"

"..."

.

Trên đường trở về nhà, điện thoại hắn nhận được một tin nhắn, không hiểu cậu lại làm ra chuyện động trời gì, tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ:

Em sai rồi

Em sai rồi 

Em đầu thú với anh!!! 

Hắn khó hiểu nhìn mấy chữ không đầu không đuôi trên màn hình, kể từ khi ở bên cạnh Phuwin, Naravit nhận ra, có những chuyện cậu làm khiến hắn vô cùng khó hiểu, mà những lúc như thế này, tốt nhất không nên cố hiểu làm gì. 

Trên đường trở về nhà, Naravit ngồi trên xe moto, trời chuyển mây đen, gió bỗng thổi lớn, lá cây khô xào xạc trên đường, cuốn theo cả lớp bụi bay vào người hắn. 

Naravit nheo mắt mấy cái, lớp bụi đã làm mắt hắn đỏ hoe, hiện tại hắn chỉ muốn lập tức về nhà rửa mặt một cái sau đó ấp trong chăn đi ngủ. Đến khi về đến nhà, Naravit không tin nổi nhìn vào căn nhà của mình, lùi về sau mấy bước, xác định chắc chắn không đi nhầm, hắn nheo mắt mấy cái, đột nhiên hiểu ra nội dung tin nhắn lúc nãy. Phuwin! Em thật con mẹ nó giỏi.

Cậu gửi xong tin nhắn liền khổ sở chờ đợi hắn về nhà nổi cơn bão. Nếu biết trước có sự tình thế này, cậu mãi mãi không bao giờ dám làm trái ý Naravit. 

"Cạch" 

Tiếng mở chốt cửa vang lên, nương theo bóng đen trên vách tường, Phuwin thấy hắn đứng yên tựa lên cửa nhà nhìn cậu trừng trừng, Naravit không lên tiếng, mặt hắn trầm ngâm nhìn cậu, Phuwin có tật giật mình, còn thiếu chút nữa chạy tới dưới chân Naravit quỳ xuống van xin. Tiếng hò hét hòa cùng với tạp âm kinh dị chết người của Prim, cậu thấy hắn bước đến gần mình, gằn giọng gọi một tiếng 

"Phuwin"

Phuwin đưa mắt quan sát Naravit, đầu tóc có hơi rối, cậu nhìn Naravit đến ngây ngốc, người yêu của cậu thật sự quá đẹp trai, nhìn mắt hắn ửng đỏ, khóe mắt cay cay, hai tay hắn dụi mắt mấy cái. Cậu cho rằng Naravit đã bị cảnh tượng trong nhà hù dọa đến phát khóc. 

Một bộ dạng đáng yêu ngoan ngoãn này của Naravit, làm cho trái tim nhỏ bé của người mẹ trong cậu nổi dậy. Quên hẳn tội lỗi của mình bây giờ, cậu bỗng nhiên chạy tới phía hắn, nhún một cái đã bám lên lưng của Naravit, cả người áp lên hắn không khác gì một con gấu con nói :

"Ôi ngoan ngoan, đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ thương thương bé nhá~"

"Cút xuống! Tránh xa anh ra, cẩn thận cái miệng của em" Naravit vẫn đang dụi mắt, nhăn nhó bất lực nhìn cậu lại sắp phát bệnh lên tiếng

"Naravit~ thật sự nhớ anh muốn chết" không biết ngại ngùng la lớn

"Chỉ mới xa anh chưa tới một tuần em đã trở nên tệ hại đến như nào rồi, cũng chỉ có anh là người hiếm hoi chịu được sự ngu ngốc của em" nghe xong mấy lời này, mặt hắn dần đỏ lên ngại ngùng quay sang hướng khác lảng tránh nói

"Vì vậy dù có mơ anh cũng đừng mong em buông tay anh ra!!"

.

Đến khi không khí trong căn nhà trở về sự yên tĩnh như lúc đầu thì cậu và đám bạn đã bị hắn tống cổ hết ra đường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net