Tập 17: Trực giác Pinkie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một ngọn đồi tại Ponyville, Twilight vẫn đang tiếp tục luyện tập phép thuật của cô ấy, còn Spike thì chả hiểu sao cậu lại đeo một chiếc vòng cổ... được làm bằng lá, chống một cái gậy gỗ và đặt một hòn đá ở trên đầu của cậu, và tất nhiên Varo cũng có mặt tại đây để coi bạn mình luyện tập. À thì ra Twilight đang biến những thứ trên người của Spike thành một bộ quần áo. Sau đó thì...

*Boom!*

... một cái, cái vòng cổ bằng lá trên cổ của Spike đã biến thành một chiếc áo tuxedo, và...

*Boom!*

... thêm một cái nữa thì cái gậy gỗ mà Spike đang cầm liền trở thành một cây gậy kiểu giống như mấy cái gậy của mấy cha nội hay đem ra trình diễn.

Spike: Chị làm tốt lắm đó, chị Twilight à!

Twilight Sparkle: Tập trung đi, Spike. Chị cần phải tập trung cao độ thì chị mới có thể làm những thần chú này được.

Varo Caster: Cố lên nào, Twilight! Cậu sắp được rồi đó, chỉ còn cái nón nữa thôi là xong rồi.

Twilight chỉ cần biết hòn đá ở trên đầu Spike nữa là xong, và...

*Boom!*

... hòn đá cũng đá biến thành một chiếc nón.

???: Woo!

Spike: Huh? Argh!

Thế nhưng tự nhiên có ai đó rên lên làm Spike mất tập trung nên là chiếc nón trên đầu cậu biến trở lại thành hòn đá ban đầu mà xui sao nó lại rớt thẳng vào đầu cậu khiến cậu nằm bất tỉnh nhân sự luôn.

Varo Caster: O-Oi Spike! Em có sao không đó!?

Twilight Sparkle: Spike à, em đứng yên dùm chị cái có được không? Chị đã nói với em là thần chú mà chị đang làm phải cần tập trung cao độ mới được mà bộ em không nghe hả?

Spike: Thì tại nãy tự nhiên có ai đó kêu lên làm em hông để ý thôi chứ có phải do em đâu?

Varo Caster: Nè, 2 cậu ra đây đi!

Twilight và Spike ra nhìn thì mới biết đó là Pinkie không biết vì lí do gì mà cô ấy lại đang mang một cái ô nhỏ xíu ở trên đầu rồi trốn hết chỗ này qua chỗ nọ, từ một cái cây rồi lại trốn xuống dưới gầm nhà người ta, rồi lại trốn ở một hòn đá gần chỗ Varo và lại đi trốn tiếp.

Varo Caster: Cậu ấy đang làm cái gì vậy? Mình đâu thấy ai đi tìm cậu ấy đâu?

Twilight Sparkle: Thôi mình quan tâm làm cái gì chứ? Cậu ấy là Pinkie Pie mà, nhớ không?

Spike: Không phải Pinkie Pie bình thường đâu, mà là siêu Pinkie Pie luôn đó.

Trở lại Pinkie, trong lúc đang tìm chỗ trốn thì tự nhiên đuôi của cô ấy lại run bần bật lên.

Pinkie Pie: *nói nhỏ* Đuôi mình giật hay sao!? Vậy là sắp lại có chuyện nữa òi!

Varo Caster: Chào cậu, Pinkie Pie.

Pinkie Pie: Hở?

Sau đó thì Varo, Twilight và Spike cũng tiếp cận Pinkie Pie và hỏi cô ấy...

Twilight Sparkle: Pinkie à, từ nãy tới giờ cậu đang làm cái trò gì vậy?

Pinkie Pie: Bộ cậu hổng thấy hả, Twilight? Là cái đuôi của mình ớ! Nó cứ giật giật giật giật liên tục ấy!

Twilight Sparkle: Uh... cái đuôi của cậu giật giật như vậy thì có gì đâu mà tự nhiên cậu phải trốn hết chỗ này sang chỗ kia vậy?

Varo Caster: Nè nè Pinkie à, cậu nói là đuôi của cậu tự nhiên nó cứ giật lên giật xuống hay sao?

Pinkie Pie: Ò, đúng òi!

Varo Caster: O-Oi oi, cậu đừng có nói với mình là trực giác Pinkie của cậu lại hoạt động nha?

Pinkie Pie: Chứ sao nữa, đồ ngốc!?

Twilight Sparkle: Varo à, cậu vừa mới nói... trực giác gì cơ?

Pinkie Pie: Cái đuôi mình tự nhiên nó rung lên có nghĩa là trực giác Pinkie đang nói với mình rằng là sắp có cái gì đó rơi xuống đó! Vậy nên là mấy cậu nên đi kiếm chỗ nấp đi!

Twilight Sparkle: *cười nhẹ* Pinkie ơi là Pinkie à, chằng phải hôm nay trời rất là đẹp hay sao? Đó, cậu thử nhìn lên đi? Có cái gì đâu mà-- Ugh!

Twilight chưa kịp nói hết câu thì tự nhiên đâu ra một con ếch bay thẳng vào mặt cô, Varo nhìn lên thì mới biết đó là Fluttershy đang chở bị nhiều ếch đi đâu đó.

Fluttershy: Ôi trời! Mình... mình xin lỗi cậu nha, Twilight. Tại vì bấy ếch đang bắt đầu sinh sôi nên là chúng cứ liên tục nhảy như vậy đó. Bây giờ mình đang mang chúng đến đầm Froggy Bottom đây nè.

Twilight Sparkle: *thở dài* Sao lại có con ếch trúng ngay mặt mình là sao ta?

Varo Caster: Chắc tại hên xui thôi.

Fluttershy: Thôi mình đi đây. Tạm biệt mấy cậu nha!

Fluttershy sau đó cũng đem lũ ếch rời đi.

Pinkie Pie: Twilight à, cậu có con ếch dính trên mặt cậu kìa.

Twilight Sparkle: Gì? Trực giác của cậu nói vậy sao?

Pinkie Pie: Có đâu? Nó rõ rành rành kia mà. Mình đi đêi! ♫ Lalalalala...

Vừa dứt lời thì Pinkie vừa hát vừa rời đi, còn Twilight thì cũng đành mặc kệ Pinkie và đi luyện tập tiếp.

Twilight Sparkle: Varo, Spike, tụi mình đi tập tiếp thôi!

Spike liền nhảy lên lưng của Twilight và Varo thì đi theo kế bên cô ấy.

Spike: Chị hổng thấy tuyệt hay sao, chị Twilight!? Trực giác của chị Pinkie coi bộ cũng phải nhạy bén lắm đó nha, chị ấy nói có cái gì đó rơi là đúng 3 giây sau là có con ếch rơi trúng ngay mặt chị luôn đó!

Twilight Sparkle: Thôi đi, Spike à. Cái đó cũng chỉ là trùng hợp thôi mà. Đâu có ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau đó đâu?

Pinkie Pie: Twilight ơi! Varo ơi! Có chuyện òi!

Chưa đi được bao xa thì Pinkie đã phóng tốc độ trở lại đến chỗ Twilight ngay lập tức.

Varo Caster: Gì nữa vậy hả, Pinkie? Chả nhẽ là... trực giác của cậu lại phát hiện ra cái gì nữa hay sao!?

Pinkie Pie: Đúng òi đó! Mình có linh cảm là... Twilight sắp ngã xuống một cái hố ớ!

Twilight Sparkle: Gì chứ, Pinkie? Mình đi nãy giờ có bị ngã xuống cái hố nào đâu-- Woaaaah!

Đúng như Pinkie nói thì Twilight đã ngã xuống một cái hố, nhưng cũng may nó cũng chỉ là một cái hố nhỏ mà thôi.

Spike: Chị Twilight! Chị có sao hông dợ!?

Varo Caster: Bình tĩnh đi, Spike. Cái hố đó có sâu đâu mà em lo?

Pinkie Pie: Oh? Đuôi mình hết rung òi! Mình đi nha! ♫ Lalalalala...

Lần này Pinkie bỏ đi thiệt, mà cũng không quên bỏ chiếc ô trên đầu của cô ấy ra luôn. Sau đó Spike liền háo hức chạy lại chỗ Twilight.

Spike: Trực giác của chị Pinkie hay thiệt á nha! Chị thấy có đúng hông dợ, chị Twilight?

Twilight Sparkle: Ugh, em nói sao cũng được...

???: Uh... cậu đang làm gì dưới đó dợ, Twilight?

Twilight và Varo nhìn thì mới biết đó là Applejack.

Varo Caster: À, là bởi vì cậu ấy không chịu nghe lời Pinkie nói đó, AJ à.

Spike: Nãy giác quan của chị Pinkie bảo là chị Twilight sẽ rớt xuống cái hố này nhưng mà chị ấy có chịu nghe đâu?

Twilight Sparkle: 2 người có thôi nói cái chuyện trực giác trực giếc đi có được không? Mặc dù mình cũng thấy khá là ngạc nhiên, nhưng đối với mình thì nó vẫn chỉ là trùng hợp thôi mà. Chứ đâu có pony nào mà tự nhiên cái đuôi của họ rung rung lên nhiều lần là đã biết được tương lai đâu?

Applejack: Khoan! Mấy dừa mới nói... trực giác của Pinkie sao!? Vậy là hông ổn rồi đó! Mình phải đi trốn lẹ đây!

Applejack tưởng rằng sẽ lại có chuyện nữa nên cô ấy liền trốn dưới gầm một chiếc xe kéo.

Varo Caster: Nè Applejack à, cậu cứ ra đi, có gì đâu mà lo? Hồi nãy Twilight rớt xuống cái hố kia là bị rồi nên là cũng hết rồi.

Applejack: Ủa vậy hả? Vậy thì may quá.

Twilight Sparkle: Ủa gì nữa vậy hả, Applejack? Cậu cũng tin vào mấy cái chuyện trực giác vớ vẩn đó hay sao?

Applejack: Nó hông có vớ vẩn như cậu nói đâu, Twilight à. Mình nói thiệt đó, cả làng mình ai cũng đều tin vào trực giác của Pinkie Pie hết đó.

Varo Caster: Heh, với lại cậu biết không, Twilight? Mình đã từng bị dính chường một lần rồi đó.

Spike: Anh nói dậy là sao?

Varo Caster: Bữa đó thì anh cũng kiểu giống như chị của em đây nè, anh không có tin vào trực giác của Pinkie Pie. Để rồi cuối cùng thì cái đậu xanh nhà nó, anh đã phải hối hận sau ngày hôm đó luôn đó, anh đã không nghe theo lời của Pinkie Pie nên là anh đã... lỡ đi thẳng vào trong một cái hang chồn, kết quả là cả người anh đã hôi đến tối luôn.

Applejack: Varo nói thiệt ớ, Spike à. Lúc đó thì cả người cậu ấy giống như mấy cái quả táo thối luôn.

Spike: Ghê quá à!

Varo Caster: AJ à, đừng có nói lại cái chuyện đó nữa. Mình vẫn còn ám ảnh cái ngày đó đây nè.

Twilight Sparkle: Hahahaha...!

Varo Caster: .... *thở dài* Mình biết nghe nó cũng mắc cười lắm, Twilight. Nhưng mà cậu có cần phải cười to như vậy không hả?

Twilight Sparkle: Không đâu, Varo à. Mình cười là bởi vì mình cũng không thể nào ngờ được là đến cả Varo đây cũng phải tin vào mấy cái chuyện nhảm nhí như vậy đó.

Pinkie Pie: CÁC CẬU ƠI! LẠI SẮP CÓ CHUYỆN NỮA ÒI!

Đột nhiên Pinkie lại hoảng hốt quay trở lại.

Pinkie Pie: Hai cái tai của mình, tự nhiên nó lại giật lên giật xuống nữa nè!

Spike: Ah! L-Lại có chuyện gì nữa dợ, chị Pinkie Pie!?

Pinkie Pie: Twilight à, để lát nữa mình tắm cho cậu cho!

Twilight Sparkle: Huh?

Cả đám từ từ lùi lại để giữ an toàn cho bản thân, còn Twilight vẫn cứ đứng đó.

Twilight Sparkle: *cười thầm* Cậu lại nói cái gì nữa vậy hả, Pinkie? Mình đâu có cần tắm gì đâu? Mình đang rất là-- Ah!

Nhưng đúng là Twilight phải cần đi tắm ngay thiệt, tại vì ở đâu ra có một pony kéo một chiếc xe qua và chạy qua một vũng bùn và lỡ làm văng bùn vào người của Twilight.

Varo Caster: Heh, nói rồi không nghe.

Twilight Sparkle: Ugh...





Vì chuyện hồi nãy nên Pinkie liền đưa Twilight về Tiệm Bánh Đường Ngọt của cô ấy để tắm cho Twilight, còn Varo thì đang đứng ở ngoài chờ Twilight tắm xong.

Varo Caster: Haizzz... mình chỉ hy vọng là đừng có chuyện gì xảy ra ở trong đó nữa là được rồi.

Twilight Sparkle: AH!

Varo Caster: Huh!? Gì nữa vậy trời!?


Sau vài phút tắm thì Twilight và Pinkie Pie cũng bước ra ngoài.

Varo Caster: Oi Twilight, nãy cậu làm cái gì trong đó mà la dữ vậy hả?

Twilight Sparkle: Ugh, đang yên đang lành cái tự nhiên có con cá sấu xuất hiện ở ngay trong bồn tắm của mình! Mình chả hiểu sao nữa!

Varo Caster: "Cá sấu" hở? À, ý cậu là cái con Gummy của Pinkie hay sao?

Twilight Sparkle: Cậu biết con cá sấu đó sao?

Varo Caster: Ờ, mình đã từng chơi trò "ai chớp mắt là thua" với nó rồi. Heh, nhìn Gummy như vậy thôi mà công nhận anh chàng cá sấu nhỏ xíu đó cũng mắc cười lắm.

(Hôm qua)

Varo đang ở tiệm bánh của Pinkie và đang chơi trò "ai chớp mắt là thua" với lại con cá sấu Gummy của Pinkie Pie.

(Gummy)

Varo Caster: Để coi coi là nhóc Gummy của cậu có thể mở mắt ra được bao lâu, Pinkie à.

Gummy có lẽ mệt quá rồi nên là nó cũng chớp mắt luôn cho nó lẹ.

Varo Caster: Okê, mình thắng rồi đó nha!

Pinkie Pie: Và người chiến thắng trong cuộc thi "ai chớp mắt là thua" ngày hôm nay... đó chính là... Varo!

Gummy: *chớp mắt*

Varo Caster: Heh, nhóc cá sấu này cũng được đó.

(Trở lại hôm nay)

Twilight Sparkle: Thôi cậu dẹp cái con cá sấu đó sang một bên dùm mình cái đi! Mình vẫn không thể nào mà tin được trên đời này lại có mấy cái gọi là "siêu năng lực" hay gì đâu.

Pinkie Pie: Twilight à, cậu phải tin mình đi! Với lại cậu chẳng phải cũng có một cái "siêu năng lực" là phép thuật đó hay sao?

Twilight Sparkle: Nhưng mà nó khác! Được chưa?

Twilight bước lên trên một cái thùng gỗ ở gần đó và đứng trên đó nói...

Twilight Sparkle: Phép thuật là thứ mà những kỳ lân như mình cũng như những kỳ mã giống như Varo đều phải tự học tập và rèn luyện nó, và nếu như cậu muốn phép thuật xuất hiện thì nó sẽ ra ngay lập tức, và nó sẽ cho cậu một cái gì đó nếu như cậu muốn nó xảy ra mà thôi. Chứ còn mấy cái... trực giác gì gì đó của cậu thì mình thấy nó chả có cái gì là hợp lý cả!

Pinkie Pie: Cậu nói chả đúng một tííííí nào hết trơn luôn ớ, Twilight à! Có nhiều lúc tự nhiên trên người mình xảy ra nhiều tín hiệu ngẫu nhiên lắm, nhất là mấy cái lúc mà sắp có chuyện xấu xảy ra ớ! Mình gọi nó là một chuỗi combo liên tiếp luôn!

Twilight Sparkle: *bước xuống* Cái gì mà combo chứ?

Pinkie Pie: Đúng òi ớ! Có nghĩa là nhiều cái xảy ra trên người mình cũng một lúc luôn, dí dụ như là lắc tai nè *lắc tai*, rồi tới co gối nè *co gối*, rồi mắt mình chớp chớp liên tục nữa nè *chớp mắt liên tục*, nó có nghĩa là trên trời sẽ xuất hiện một cái cầu vồng đẹp ơi là đẹp luôn á!

Twilight Sparkle: Ờ ờ, cậu nói sao cũng được. Mà thôi, mình tới nhà của mình rồi nè.

Twilight cũng để ý cô cũng đã về đến thư viện của cô. Thế nhưng chưa kịp bước vào thư viện thì...

Pinkie Pie: Huh? Sao tự nhiên mình cảm thấy.... Hông xong rồi, tai mình bị co giật, mắt mình chớp liên tục, đầu gối của mình cứ lắc lư!

Varo Caster: O-Oi Twilight! Đợi đã!

Twilight vừa bước đến cửa thì Varo liền chặn cô ấy lại.

Twilight Sparkle: Varo à, cậu lại đang làm cái gì nữa vậy?

Varo Caster: Cậu khoan vô đã, để mình test thử cái.

Varo quay mặt về phía cửa và định mở nó ra nhưng...

*SẦM!*

Varo Caster: ARGH!

Varo chưa kịp mở cửa thì tự nhiên cái cửa mở sầm ra và đập ngay vào mặt của Varo khiến cậu ấy biến thành bánh kếp, còn người mở cửa hồi nãy chính là Spike, cậu ấy đang mang sách đi đâu đó.

Varo Caster: O-Ow... tại sao mình lại mở cửa chứ?

Twilight Sparkle: Varo à! Cậu có ổn không vậy!?

Varo Caster: Hở? À không sao đâu, chỉ là bị cửa đập vào mặt thôi mà.

Twilight Sparkle: Pinkie à, chẳng phải hồi nãy cậu nói cái combo đó của cậu có nghĩa là cầu vồng sẽ xuất hiện hay sao?

Pinkie Pie: Đâu có đâu? Nó phải theo thứ tự mới đúng, Twilight à. Khi nào mà tai mình co giật trước, rồi đến đầu gối lắc lư và cuối cùng là chớp mắt thì cầu vồng mới xuất hiện được.

Twilight Sparkle: Mình vẫn nhất quyết không tin vào chuyện này đâu.

Pinkie Pie: Cậu hong mình tin á hả? Thì tại cậu đâu có hiểu đâu mà cậu tin?

Varo Caster: Với lại đây cũng là lần đầu cậu thấy đặc điểm này của Pinkie mà, Twilight. Nên cậu không tin cậu ấy cũng là điều dĩ nhiên thôi, nhưng mà tốt nhất mình khuyên cậu là cậu nên nghe lời của Pinkie đi.

Twilight Sparkle: Hmmm....






Vẫn chưa tin vào trực giác Pinkie của Pinkie nên Twilight quyết định đưa Pinkie vào thư viện của cô để thí nghiệm các kiểu con đà điểu. Twilight đặt lên đầu Pinkie một chiếc mũ kết nối với lại một cái máy in ra nhiều tờ giấy như kiểu mấy cái máy đo nhịp tim trong bệnh viện. Còn Varo thì đang đứng nhìn.

Varo Caster: *nói nhỏ* Mình không thể nào tin được là cậu ấy lại đem Pinkie Pie vô đây để làm thí nghiệm luôn đó.

Twilight Sparkle: Vậy là được rồi đó. Khi mà cậu lại có hiện tượng rung rung hay là gì nữa, thì sau đó cái máy này sẽ đưa ra những lời giải thích cho chúng ta thôi.

Pinkie Pie: Okê con dê!

Sau đó thì Twilight chỉ cần đợi Pinkie co giật hay là có biểu hiện gì xuất hiện là xong. Khoảng 5 giây sau thì vẫn chưa có hiện tượng gì.

Twilight Sparkle: Rồi sao? Cậu có thấy gì không?

Pinkie Pie: Mình vẫn chưa thấy có cái gì hết.

Rồi lại khoảng... 5 giây sau nữa thì...

Twilight Sparkle: Vẫn chưa hả?

Pinkie Pie: Hom, vẫn chưa có cái gì hết á!.... Khoan đã!

Varo Caster: Sao vậy, Pinkie Pie?

Pinkie Pie: .... À hong, hỏng có gì đâu. Thôi kệ đi.

Twilight Sparkle: Thiệt hả trời!? Cả ngày hôm nay cậu cứ co co giật giật tùm lum các kiểu này nọ, vậy mà giờ lại có chuyện gì xảy ra là sao chứ?

Varo Caster: Twilight à, cậu nói như kiểu cả sáng nay Pinkie tự làm hết mấy cái hành động đó vậy đó.

Pinkie Pie: Mình đâu có tự làm đâu? Nó tự xảy ra hết mà?

Twilight Sparkle: Cậu nói chả có lý tí nào cả!

Pinkie Pie: Twilight à, nếu như cậu vẫn chưa hiểu hết được một cái gì đó thì cậu cứ tạm thời tin vào nó đi. Mình cũng đâu có bắt cậu phải hoàn toàn tin vào trực giác Pinkie của mình đâu mà lo?

Twilight Sparkle: Không có chuyện đó đâu! Mình nhất định phải tìm cho ra lời giải thích hợp lý nhất thì mình mới hoàn toàn tin vào nó được.

Varo Caster: Twilight à, nghe mình nói nè. Không phải tất cả những cái gì trên đời này đều có lời giải thích được hết đâu, đến cả nhiều nhà khoa học chuyên nghiệp còn phải bỏ cuộc vì họ cố gắng tìm ra lời giải thích quá lâu nữa kia kìa. Vậy nên cậu cứ--

Pinkie Pie: Ê 2 cậu! Mình cảm thấy có cái gì đó trong người mình rồi đây nè!

Twilight Sparkle: Thiệt hả!? Cậu thấy sao? Nói cho mình biết đi!

Tưởng như Pinkie sẽ bị trực giác Pinkie của cô ấy mách bảo nữa, nhưng không, rồi rốt cuộc cũng chỉ là dạ dày của cô ấy kêu lên vì đói thôi.

Pinkie Pie: Mà thoi kệ đi, chỉ là mình đang đói thôi.

Varo Caster: Ờ ha? Nhắc mới nhớ nãy giờ mình cũng chưa bỏ cái gì vào mồm nữa đây nè.

Twilight Sparkle: ÔI TRỜI ƠI LÀ TRỜI! Thôi dẹp hết đi!

Twilight bực quá nên cô liền rút dây, tắt hết mọi thiết bị trong thư viện của cô.

Twilight Sparkle: Mình mặc kệ! Mình quan tâm mấy cái này làm cái quái gì chứ!? Rồi cuối cùng mấy cái việc này nó cũng chỉ tốn thời gian của mình mà thôi!

Varo Caster: Uh... okay? Vậy thì tụi mình đi ra ngoài kiếm cái gì đó ăn đi.

Pinkie Pie: Âu kê con dê! ĐI THOI!

Sau vài lần thí nghiệm thì Twilight cũng đành chịu thua và đi theo Pinkie và Varo ra ngoài.

Thế nhưng khi vừa mới đến trước cửa thì đột nhiên Pinkie lại co giật lên thêm một lần nữa...

Pinkie Pie: Hở? Uh oh, lại nữa òi!

Varo Caster: Huh!?

Varo nhận ra Pinkie lại đang co giật lên và cậu để ý Twilight sắp đụng vào cánh cửa.

Varo Caster: Twilight! Đừng có mở cửa ra!

Twilight Sparkle: Huh? Woah!

Varo biết rằng có nói thì Twilight cũng không chịu nghe nên cậu đành dùng phép thuật kéo cô ấy lại kế bên mình.

Twilight Sparkle: 2 cậu lại đang--

*SẦM!*

Và đúng như Varo nghĩ, cánh cửa tự nhiên nó lại mở sầm ra bởi... Spike.

Spike: Ủa chị Twilight có ở đây hông dợ?

Varo Caster: Oi, nhóc có thể nào mà mở cửa một cách bình thường nhẹ nhàng tình cảm dùm anh cái, có được không?

Pinkie đi ra ngoài trước, để lại Twilight đang lườm Spike và Varo.

Varo Caster: .... Sao? Mình có làm gì đâu mà cậu nhìn mình dữ vậy?

Twilight Sparkle: Có phải cái cửa là do 3 người làm ra không?

Spike: Đâu có? Em có làm cái gì đâu?

Twilight Sparkle: Ugh! Đúng thiệt là chuyện này hết sức là vô lý mà! Mình nhất định phải điều tra cho ra việc này, và cậu không được đi đâu hết đâu đó, Varo! Cậu nghe rõ chưa?

Varo Caster: *nói nhỏ* Ugh, đậu xanh thiệt chứ. *nói bình thường* Thôi cậu muốn sao cũng được.





Đến chiều, Pinkie đang nhảy nhót vui tươi đi dạo xung quanh, mà cô ấy không biết rằng nãy giờ có người đang theo dõi cô ấy từ xa. Nhìn thì mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net