Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mặt trời dần lên cao, ánh nắng đã chíu rọi vào căn phòng nhỏ ấm áp của Pavel. Nơi chiếc ổ nhỏ ở góc phòng đang có hai con người chen chúc nhau.

Quái lạ khi căn phòng có cả một chiếc giường lớn đủ cho 3 người ngủ. Thì hai chàng trai lớn xác lại chen nhau vào một cái ổ nhỏ xíu. Chàng trai lớn hơn trên người chỉ có chiếc mềm che ngang hông, khuôn ngực trần phập phòng theo từng nhịp thở. Tay đặt ngang eo ôm chặt người còn lại. Còn một chàng trai còn lại, thì chui rút mặt vào ngực người còn lại ngủ hăng say, áo cũng chẳng biết tự bao giờ đã nằm dưới góc ghế. Cánh tay đặt trên khuôn ngực người kia. Phần còn lại cũng được chiếc chăn che mất. Nếu nhìn vào cảnh tượng này ngay bây giờ sẽ khiến người ta có những liên tưởng không lành mạnh.

Và người đầu tiên bắt gặp diễn cảnh này chẳng ai khác chính là Thup.

Sáng nay cậu chàng đã về nhà từ sớm sau khi cùng Singha vung đắp tình cảm cả đêm qua. Singha hiện tại đã quá mệt mỏi sau khi về đến nhà, cả người hắn rã rời. Cả buổi sáng cứ mèo nheo với nhóc Thup. Sau khi mèo nheo đến thấm mệt, cuối cùng hắn cũng chìm vào giấc ngủ trả lại sự bình yên cho căn phòng. Tranh thủ thời gian đó, Thup đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho ba người. Hiện tại, Thup vẫn chưa phát hiện sự trở lại vào đêm qua của Pavel trong căn hộ lúc này. Vì thế, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, cậu chàng vẫn như bình thường đến phòng gọi Singha và nhóc Pooh dậy.

Khi cánh cửa phòng Pavel mở ra, tiếng nói tới miệng của Thup chợt nghẹn lại. Như chẳng tin vào mắt mình. Thup đóng cửa lại, sau đó lại mở cửa ra thêm vài lần để chắc rằng bản thân mình không nhìn nhầm.

"Bé yêu ơi! Sao em lâu quá thế? Thằng nhóc thúi vẫn không chịu..."

Khi Singha nhìn rõ trong phòng đang xảy ra chuyện gì anh liền im bật. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh lúc này là cưỡng hiếp trẻ vị thành niên đi tù bao nhiêu năm? À không, Pooh đủ thổi rồi mà. Ôi, hên quá! Chút nữa thì...mà khoan.

Hai người mắt đấu mắt nhìn nhau một lúc lâu.

"Thế bây giờ có cần gọi họ dậy không anh?"

Thup nhìn Singha hỏi ý kiến. Cậu chàng có chút bối rối.

"Anh nghĩ là không đâu Thup. Nó quá sức tưởng tượng rồi!"

Singha thấy chuyện bất bình, nhanh tay cầm lấy điện thoại chụp một tấm ảnh. Em trai anh, thế mà gu cũng không khác gì anh nhỉ? Nhưng mà hình như nó nằm trên nhỉ. Vậy là chẳng giống anh rồi.

"Nhưng mà...có hơi ấy không anh?"

"Ấy? Ấy là cái gì?" Singha khó hiểu nhìn Thup.

"Kiểu như có kì lạ quá không ấy?" Thup vẫn đứng tại chỗ và nuôi ý định gọi hai con người trên chiếc ổ dạy.

"Ờm, nhìn cũng ấy thật!"

Dù sao thằng nhóc kia có vẻ không ngoan như vẻ bề ngoài. Anh cũng chẳng biết giải thích như thế nào. Có chút nguy hiểm hơn tưởng tượng.

Trong lúc hai người kia chìm vào suy nghĩ của bản thân. Hai nhân vật chính cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Pavel đơ người, anh vẫn nhớ chuyện lúc hôm qua một cách rõ ràng. Lại nhìn cục bông vùi mặt vào ngực mình trốn tránh những tia nắng đang chíu vào mặt. Lại quá đáng yêu đi.

"Hai người nhỏ cái miệng lại giùm!"

Pavel liếc mắt nhìn hai con người ngoài cửa.

"Ờm, Thup có làm đồ ăn sáng, anh Pavel gọi cả Pooh dậy ăn sáng nhé! Thup xuống trước đây."

Thup da mặt có hơi mỏng ngại ngùng nhìn Pavel. Trong khi đó, Singha lại ban cho em mình một khuôn mặt khinh bỉ và chế nhạo.

"Ô hổ, người ta biết bóc tem rồi đó."

Bỏ lại câu châm chọc, Singha liền bị Thup kéo đi trả lại sự yên tĩnh đáng có của căn phòng. Lúc này đây, Pavel mới kịp định hình lại tất cả. Nếu như không nhớ rõ đêm qua xảy ra chuyện gì, bây giờ có người nói anh khi dễ nhóc trong lòng cả đêm qua anh cũng tin. Thật sự muốn đội quần quá. Bình thường thì cao cao tại thượng, mới có chút men rượu liền trở nên có mấy hành động biến thái. Nếu anh nhớ không lầm, áo nhóc Pooh chính là do anh cởi. Bởi vì nó quá vướn víu  cản trở anh sờ mó nhóc nhỏ. Thế là giữa đêm anh lột áo con người ta, hết hôn rồi hít. Pavel không ngừng dùng tay vuốt mặt, thì ra khi say, anh còn có thể khốn nạn như vậy.

Pooh cũng dần tỉnh, thật ra tối qua, những gì Pavel làm cậu đều biết. Thế nhưng Pooh vẫn nhập vai trở thành một cậu bé ngoan ngoãn đi ngủ, mặc anh muốn làm gì thì làm. Hừmmm, cậu muốn anh mang cảm giác có lỗi với cậu. Dù nó xuất phát từ sự hối lỗi, thương hại đi chăng nữa. Pooh cũng quyết tâm giữ lấy người đàn ông bên cạnh này. Cậu biết đó là sự ích kỉ, nhưng nó quan trọng sao?

Pavel cuối đầu, chạm phải ánh mắt to tròn mong lung nhìn mình.

"Cái đó, cái đó..."

Pavel chẳng biết phải giải thích như thế nào. Anh đúng là đồ cầm thú.

"Ừm, anh sao thế! Sao lại ngủ ở đây?"

Cậu nhóc mơ màng nhìn anh, ánh mắt không ngừng đi xuống.

"À, cái đó..."

"Không sao đâu ạ! Chắc hôm qua anh uống say nên ngủ nhằm chỗ thôi đúng không ạ! Em không để ý đâu."

"Đúng, đúng vậy! Chắc là vậy rồi!"

Pavel như bắt được sợi dây cứu hộ. Luôn mồm khẳng định. Chắc chắn là vậy rồi, tất cả là tại rượu thôi! Pavel không ngừng niệm chú trong lòng.

"Vậy chúng ta phải dậy thôi! Có lẽ Thup đã chuẩn bị đồ ăn sáng và đang đợi chúng ta."

"Ừ, anh đi trước."

Pavel quơ lấy chiếc khăn bênh cạnh. Quấn ngang hông, nhanh chân chạy vào nhà tắm. Pooh phía sau nhìn theo không khỏi bật cười. Anh ấy thật dễ thương. Chết tiệt, mình lại cứng rồi.






————————

Sốp đi fmt về cái sốp luỵ mấy anh quá điiiiiii 🫶🫶

Anh nào cũng đẹp trai thớm phức kakakak 🫶



.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net