Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dừng lại trước "toà lâu đài" sang trọng ấy, Pooh thở hổn hển vì quá mệt, trên trán cậu lã chã bao giọt mồ hôi. Vừa nghe anh gọi, cậu đã hớt hải chạy bộ đến đây mà không để ý rằng dưới chân mình đang đi dép lạch cạch, trông thật ngớ ngẩn và có chút buồn cười.

Cậu gập gối, cúi người mà thở mạnh, tay thì cố với nhấn lấy chuông cửa. Chừng 5 phút thì người đàn ông mà cậu mong chờ cũng bước ra. Thấy bộ dạng hài hước của Pooh trước mặt, khiến Pavel bật cười thành tiếng

- Hahahaha, gì vậy chứ, đáng yêu ghê!

Rồi anh cũng giả vờ dìu cậu vào nhà, miệng thì vẫn không ngừng cười tủm tỉm làm Pooh có chút xấu hổ.

- Trông em buồn cười thế ạ?

Khuôn mặt nhỏ bé lại ửng hồng lên ngại ngùng.

- Ừ, rất buồn cười ấy chứ!

Từng lời nói cất lên là từng lần anh đưa tay lau những giọt mồ hôi lăn dài trên trán và xuống thái dương cậu. Anh dùng phần vải từ cánh tay áo để lau. Chẳng bao lâu mà nó cũng ướt sũng tạo thành mảng đen sẫm màu.

Cậu chỉ đứng đó và nhìn anh, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy một cách chăm chú bằng đôi mắt long lanh, thuần khiết. Người con trai được mệnh danh là tên háo sắc vô tâm, hắn sẽ chẳng chịu quan tâm đến bất cứ ai. Như những người trước đây, họ đều níu kéo trong vô vọng cũng chỉ nhận lại cái nhìn vô cảm và cái phủi đít dứt khoát bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.

Thế nhưng bây giờ hắn lại đối xử dịu dàng, đằm thắm với một cậu nhóc chẳng có gì đặc biệt. Đó là người ngoài thấy như vậy, thế nhưng trong anh cảm thấy như nào sao họ có thể thấu.
..............

- Sao nhìn tôi chằm chằm vậy?

- Dạ...à ưm...

Cậu nhóc lại trở nên lúng túng, trước câu hỏi của người đã phát hiện ra cậu lén ngắm nhìn anh.

- Vậy hôm nay anh Pavel gọi em đến có việc gì thế ạ??

Hỏi anh với vẻ mặt ngây ngô có đôi phần ngốc nghếch, cậu thực sự vẫn chưa biết và muốn biết mục đích anh kêu cậu đến.

- Đừng giả bộ như không biết vậy chứ, cậu biết thừa tôi gọi cậu đến đây để làm gì mà! Hửm??!

Rồi anh tiến đến và hôn cậu, một tay quàng qua eo và ôm chặt, một tay thì đỡ lấy cổ Pooh từ từ di chuyển về phía tường. Lưỡi của cả 2 cứ quấn lấy nhau, đảo qua đảo lại mấy vòng trong khuôn miệng nhớp nháp, phát ra âm thanh chụt chụt.

- Ưm..~ anh Pavel, chúng ta chỉ mới vừa làm hôm qua thôi mà!!

- Thì sao chứ, vậy cậu không muốn tiếp tục à?

- Em...
..................

Rồi cứ thế 2 con người ấy lại quấn lấy nhau mà thân mật, từ dưới nhà cho tới trên giường. Cứ như bị nghiện cơ thể và khoái cảm mà cả 2 tạo ra cho nhau vậy, hôm nay chắc còn mạnh bạo hơn hôm qua vì Pooh sẽ là người "hành động" thay vì Pavel.

Sau gần chục hiệp thì dừng lại, cả cậu và anh đều mệt rã rời, thế nhưng họ vẫn rất vui khi có đối phương ở bên cạnh. Nằm trên chiếc giường êm ái và rộng lớn chỉ có 2 chúng ta, cứ như cặp vợ chồng mới cưới. Pooh nằm gác lên tay Pavel, tay còn lại thì ôm anh thật chặt, một nửa khuôn mặt tì lên ngực anh một cách thoải mái, cậu nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm của Pavel truyền lại.

Trên miệng Pavel phì phò điếu thuốc lá, tay vừa để Pooh gối vừa ôm lấy cơ thể cậu. Chợt anh có một suy nghĩ, rằng anh muốn hiểu thêm về con người của Pooh nhiều hơn, về gia đình, về những thứ cậu quan tâm hay ghét bỏ, Pavel đều muốn biết hết tất tần tật. Vì anh nghĩ rằng, khi đã hiểu đối phương hơn, anh có thể dễ dàng chăm sóc cho họ hơn.

- Pooh, tôi muốn biết nhiều hơn về cậu!!

Đang say sưa tận hưởng hơi ấm tình thương mà đối phương mang lại, khi nghe thấy anh nói, cậu liền chồm dậy, ngước mắt nhìn anh đầy nghi hoặc

- Chúng ta chỉ là bạn giường, sao anh lại muốn biết thêm về em ạ?

Lời đáp trả ngây ngô tưởng chừng như vô hại lại khiến cho Pavel cảm thấy có đôi chút khó chịu. Cậu vốn chỉ coi anh là bạn giường thôi sao? Vẻ âu yếm, sự quan tâm cũng chỉ để làm tròn bổn phận của 2 chữ "bạn giường"? Anh yêu cái vẻ dịu dàng, ân cần chăm sóc anh của cậu. Mê cái ánh mắt dịu dàng mà cậu trao cho anh, cluối cùng chẳng tiến xa hơn 2 chữ "bạn giường".

Là vì trước đây, khi Pavel quan hệ với nhiều người khác, họ cũng chỉ biết tận hưởng, mặc cho anh muốn làm gì với cơ thể bẩn thỉu của họ thì làm, chứ không quan tâm đến cảm xúc của anh. Rằng anh cảm thấy như thế nào, anh cảm thấy sướng hay khó chịu, họ cũng chẳng thèm đoái hoài tới.

Pavel thầm nghĩ, Pooh làm rất tốt bổn phận của bạn giường, tốt đến mức khiến anh hiểu nhầm nó thành "tình yêu".

- Thôi không có gì!

Rồi anh quay ngoắt người đi, quay tấm lưng trần trụi, trắng bóc về phía Pooh. Cậu chàng ngốc nghếch vẫn không biết, câu hỏi ngây ngô, thẳng thắn của mình lại khiến người cậu yêu tổn thương. Cố gặng hỏi Pavel là có chuyện gì, lay người anh nhưng nhận lại chỉ là sự yên lặng.

Cứ nghĩ rằng anh đang cố làm trò để được mình âu yếm, Pooh không ngừng hôn vào những chỗ tạo nên khoái cảm cho Pavel nhưng vẫn là không có hồi đáp.

Chợt anh lấy tay đẩy cậu ra, tông giọng buồn, nghiêm nghị ra lệnh.

- Cậu về đi, hôm nay đến đây là đủ rồi!

Đến đây, Pooh đã cảm nhận được rằng Pavel đang giận mình, thế nhưng cậu vẫn chưa biết mình sai ở đâu.

- Sao thế ạ??

Chờ hồi lâu mà vẫn chẳng nhận được câu trả lời, cậu đành miễn cưỡng rời đi, mặc quần áo vào rồi mà đôi chân cứ ngập ngừng không muốn rời, nhưng thấy anh vẫn nằm nguyên tư thế đó, không chút phản ứng với cậu, Pooh liền thở dài một hơi và chấp nhận rời đi. Ánh mắt không ngừng nhìn lại vẻ không nỡ, nhíu đôi mày lo lắng.

END CHAP 7










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net