Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa vừa đóng lại là lúc Pavel giải toả cảm xúc của mình. Anh ngồi bật dậy, tựa lưng vào thành giường mà suy nghĩ bao điều. Càng nghĩ anh lại càng cảm thấy tim mình nhói lên từng nhịp, một nỗi buồn man mác mà anh chưa từng được cảm nhận trước đây. Là hương vị cay đắng của tình yêu mang lại. Đôi mắt dịu dàng bao ngày hôm nay lại trở nên đượm buồn, thiếu sức sống. Khoé mắt dần chuyển đỏ, đôi mắt cũng dần trở nên long lanh hơn. Pavel khóc rồi!.......

.

Trên cung đường tối dần vắng bóng người qua lại, một cậu thanh niên thẫn thờ, rảo từng bước nặng nề về nhà. Pooh vẫn đang tự hỏi sao tự dưng Pavel lại thay đổi thái độ 180° như vậy? Từ giọng điệu có thể thấy rằng anh đang giận cậu, thế nhưng cậu vẫn chưa biết mình sai ở đâu. Vừa đi vừa ngẫm lại những gì mình đã làm, đã nói....

- Là nó sao??

Cuối cùng cậu cũng nhận ra, chính câu hỏi ngây ngơ lúc đó lại khiến Pavel bị tổn thương. Cậu có tình cảm với anh và tất nhiên cậu sẽ không coi anh là "bạn giường" thế nhưng anh có tình cảm với cậu không, sao cậu có thể biết. Pooh cũng chỉ nghĩ rằng, anh coi mình là "món đồ chơi" vì tính Pavel là như vậy mà.

- Chả lẽ, anh ấy không coi mình là "bạn giường" sao??

Pooh bất ngờ lắm, dường như cậu đã hiểu. Nhưng nếu bây giờ quay lại đó, Pavel sẽ đuổi cậu đi ngay, vậy nên cậu quyết định sẽ quay lại vào sáng hôm sau.

.

- Anh về rồi đây!

- Hửm? À chắc Pon nó đi ngủ rồi!

Cậu đi thật nhẹ nhàng tiến vào phòng mình rồi đóng cửa lại. Pooh cảm thấy rất có lỗi với Pavel. Vốn cả 2 đều không biết mình có tình cảm với đối phương mà vô tình nói nên câu làm tổn thương họ. Cả đêm đó, Pooh cứ suy nghĩ về việc sẽ xin lỗi Pavel kiểu gì và làm gì để khiến anh nguôi giận.

.

Khi bầu trời đêm dần chuyển xanh, Pooh đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ ăn, thức uống mang sang nhà Pavel cùng anh thưởng thức và cũng coi như là một lời xin lỗi, vì Pooh nghĩ khi dỗ một người đang giận thì trước tiên phải lấp đầy dạ dày của họ bằng những món ăn ngon. Cứ nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ, tươi cười của Pavel đã đủ khiến tâm trạng cậu thoải mái hơn. Trước khi lên đường, Pooh đã gửi một tin nhắn cho anh báo rằng chút nữa cậu sẽ sang.

.

Một lúc sau cậu đã đứng dưới nhà của Pavel, check tin nhắn thế nhưng vẫn chưa thấy anh trả lời, chắc giờ này Pavel vẫn còn đang ngủ, định bấm chuông nhưng sợ sẽ đánh thức giấc ngủ của anh nên cậu đành đẩy cửa bước vào. Hóa ra nó lại không khoá, ngôi nhà lúc này im bặt, chỉ có tiếng chim hót líu vào buổi sáng sớm. Pooh đặt đồ ăn trên bàn rồi lên trên nhà để gọi Pavel dạy.

Vẫn là căn phòng rộng lớn và mùi hương thơm ngát đó. Người con trai xinh đẹp của cậu đang ngủ một cách ngon lành trên chiếc giường êm ái, anh nằm nghiêng, dùng tay để gối lên đầu. Pooh nhẹ nhàng, chậm rãi tiến lại gần, cố gắng để không làm Pavel giật mình mà tỉnh giấc. Cậu đặt mông xuống, ngồi ngay bên cạnh anh. Tranh thủ ngắm nhìn vẻ đẹp kiêu sa ấy trước khi đánh thức anh dậy.

Pooh cúi nhẹ người xuống gần mặt Pavel, không nhịn được mà hôn lên gò má đáng yêu của anh một cái, ánh mắt tràn đầy yêu thương, ngọt ngào. Sau đó thì ghé sát tai anh:

- Anh Pavel à, trời sáng rồi, mau dậy thôi!

Giọng nói nhẹ nhàng tựa như gió, làm tai của Pavel khẽ động đậy. Do có cảm giác nhột nhột, anh chỉ ưm.. lên một tiếng rồi xoay người mở mắt. Bóng dáng mờ mờ của Pooh dần hiện lên rõ ràng, đang nhìn anh dịu dàng và nở một nụ cười trìu mến.

- Anh dậy rồi!

- Pooh???

Pavel bất ngờ khi người mà mình đuổi đi hôm qua đang xuất hiện ngay trước mặt anh trong cười thật tươi. Anh bật người dậy, vẻ tránh né rồi đẩy Pooh ra. Khuôn mặt Pavel lộ rõ vẻ tức giận, anh vùng ra khỏi chăn và đi vào nhà vệ sinh.

Pooh nhìn theo anh với vẻ mặt nhăn nhó buồn bã, cậu biết anh đang giận rất nhiều thế nên đã đi theo anh vào nhà vệ sinh.

Cậu vòng tay qua ôm lấy eo anh mà vuốt ve, cằm thì tì lên vai nhìn anh với vẻ ăn năn.

- Anh, em xin lỗi mà...! 🥺

Nghe những lời giả dối đó (Pavel nghĩ vậy) khiến anh ứa gan, bèn lấy tay cậu hất ra, và tiếp tục vệ sinh cá nhân. Pooh ở cạnh đó thì liên tục nói lời xin lỗi khiến anh khó chịu mà quát lớn.

- Cậu phiền quá đấy!!!

Rồi đẩy Pooh mạnh vào tường. Vẫn không chịu bỏ cuộc, cậu cứ lẽo đẽo sau lưng anh từ trên tầng xuống dưới nhà, miệng không ngừng giải thích cho anh hiểu. Pavel cứng đầu hơn cậu tưởng, anh ấy rất khó dỗ. Bỗng anh ngưng lại, quay ra túm lấy áo Pooh rồi đè vào tường, cảm xúc của Pavel lúc này đã dâng lên đến đỉnh điểm khi những lời lải nhải của Pooh khiến não anh như muốn nổ tung. Thứ anh cần là hành động chứ không phải là những lời nói vô hại đó.

- Đủ rồi chứ hả?? Cậu nghĩ xin lỗi là xong à!! HẢ!!!

- Anh Pavel nghe em nói đã!

- Tôi không muốn nghe những lời dối trá đó từ cậu!! Cậu đi đi, đi cho khuất mắt tôi!! /Quát lớn/

END CHAP 8

Ý là tuii viết vuii thuii nếu mà đọc mà thấy quen quen thì tuii hongg bic nhen, tại truyện tuii nghĩ ra mà 🤡




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net