7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới chiều tối Jungkook mới chịu về, trên tay vẫn là tập hồ sơ điều tra về vụ án của tôi. Cả ngày ở nhà hôm nay tôi đã quen sạch từng ngóc ngách, nên quyết định tối nay sẽ bắt tay vào nấu ăn luôn. Thấy bên ngoài có tiếng động, dù gì giờ thân phận tôi cũng là giúp việc, anh ta đương nhiên là chủ của tôi, vẫn là nên ra chào hỏi đàng hoàng

- ờm..chào anh, tôi đang nấu cơm rồi, anh lên thay đồ rồi xuống..

Anh ta không nói gì liền bỏ mặc tôi đứng đấy mà lên lầu. Tôi thật sự không biết phải nói chuyện cũng như xưng hô với hắn ra sao, đã cố trông thật tự nhiên nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ấy là câu chữ trong miệng tôi liền không cánh mà bay đi mất.

Sau khi dọn dẹp xong bát đũa, Jungkook gọi tôi ra ngoài để nói chuyện

- Kang Seokchul bỏ trốn rồi!

- các anh đã tìm đến quán bar sao ?

- ừm, có lẽ ông ta đã biết việc cô bị giam giữ, nên đã mau chóng trốn thoát trước khi cảnh sát tìm tới.

Anh nói tiếp

- tôi đã nhờ đến bên hàng không, kiểm soát chặt chẽ tránh việc ông ta bỏ trốn.

- à!.. lúc chiều tôi có qua nhà cũ để lấy quần áo cũng như vật dụng cá nhân, mới biết ông ta cử đồng bọn đến lục soát nhà tôi..

- chắc có lẽ sợ cô để lại manh mối gì dính dáng tới bọn chúng, vì không thể xuất cảnh, nên bọn chúng sẽ chỉ ở yên đây thôi, cô nên cẩn thận, ở yên cạnh tôi, không khéo ông ta lại động thủ!

Thấy Jungkook nói thế tôi cũng chỉ biết gật đầu, lời nói của anh có đôi chút.. khiến tôi ấm áp.

Nói xong anh liền đứng dậy, cầm đống tệp án mà lên thẳng phòng. Tôi thì cứ ngoan ngoãn làm nốt công việc của mình cho tới khi tối muộn mới xong. Lâu lắm rồi mới lau dọn, nên cả người tôi có đau nhức một chút. Sáng nay cũng chẳng khoẻ khoắn gì, lao động cả chiều như vậy, sức lực cứ thế mà hao tổn. Tôi chỉ muốn tìm cho mình một cái giường, sau đó thoả thích lăn lội mà ngủ ngon lành, nhưng mà lại quên mất việc hỏi anh về chỗ ngủ của mình. Gắng gượng vác cái thân lên tầng, tôi lịch sự gõ cửa ba tiếng rồi mới vào, anh ta đáng sợ như thế, nếu tôi làm phật lòng, không khéo lại lôi súng ra doạ chết tôi mất..

Bước tới gần giường tôi mới biết, hắn là ngủ gật mất rồi, giấy tờ vẫn còn nguyên trên giường, tay vẫn nắm chắc cây bút, đầu thì nghiêng nghiêng dựa vào tường. Tôi dường như bị thu hút bởi hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, cứ thế im lặng mà ngắm nhìn. Đôi mắt tôi dán chặt lên đôi lông mày sắc nét, công nhận rất đẹp còn tăng thêm vẻ nam tính cho anh ta nữa. Sống mũi cao vút nhỏ gọn, theo đó là đôi môi mỏng hồng hào. Đôi môi này, quả thực tuyệt mỹ, đường viền nhẹ cong lên ở đầu môi, môi dưới tuy mỏng nhưng vẫn căng mịn, thật khiến người khác thích thú..

- tên cảnh sát này đẹp trai quá mức rồi..

Tôi cứ như thế mà trầm trồ trước ngũ quan của hắn, dường như quên đi mục đích ban đầu. Jungkook cảm nhận có tiếng động lạ, vội từ từ mở mắt. Giống như bị bắt tại trận, tôi vội thu lại khoảng cách gần gũi đó, đứng thẳng dậy, lắp ba lắp bắp

- ờm.. anh dậy rồi.. vậy tôi đi..!

Anh ta dường như không quan tâm tới hành động của tôi, đi thẳng vào phòng vệ sinh mà rửa mặt. Ra khỏi phòng, tôi chỉ biết lủi thủi đi ra phòng khách, kiếm tạm cái chăn, xong đó ngoan ngoãn nằm ngủ ở đó.

Đáng lẽ, đối với phận người ở, tôi nên dậy từ sáng sớm, nấu một bữa sáng thật ngon để làm ông chủ hài lòng. Nhưng thực tế thì không được như vậy, hôm qua do quá mệt nên tôi đã ngủ một mạch cho tới 8h sáng và đương nhiên người đánh thức tôi dậy là Jeon Jungkook. Anh thay đồ để chuẩn bị đi làm rồi mới xuống dưới nhà, lại ngạc nhiên một phen khi thấy đèn vẫn tối, còn tôi thì nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa. Jungkook kêu mãi mà tôi không dậy, cảm thấy mất thời gian, anh vội cúi xuống, dùng tay mà búng một phát vào trán tôi. Cảm thấy có lực đau, tôi vội nhăn mặt, sau đó liền bật dậy. Tôi mặt vẫn còn ngái ngủ, nhìn thấy anh thì liền tỉnh ngay tức khắc, Jungkook mặc âu phục, chắc chắn là đi làm, mà tôi còn chưa nấu ăn.. Anh nhìn khuôn mặt hốt hoảng của tôi thì cũng hiểu, liền cau có mà nói

- có kinh nghiệm đây sao ?

Tôi chỉ biết im lặng, Jungkook nhìn tôi một lúc rồi cũng bỏ đi. Cảm giác áy náy cứ lấn át tâm trí tôi mãi, vì vậy tôi nảy ra ý tưởng, quyết tâm sẽ làm nó để khiến anh ta không thấy tôi vô dụng.

Trưa nay tôi cố tình nấu rất nhiều đồ ăn nhưng đợi mãi mà anh không về. Tôi cứ ngồi bần thần trên bàn, tay thì chống lên cằm đợi hắn. Quá giờ trưa, nghĩ thầm hắn sẽ không về nhà, tôi có chút hụt hẫng, liền ăn qua loa một mình. Trong lòng thực chỉ muốn nhìn thấy anh về nhà..

Tôi vẫn chăm chỉ dọn dẹp, cho đến chiều tối thì lại lao vào bếp mà chuẩn bị đồ ăn. Tối đó Jungkook dường như rất vừa miệng với đồ ăn, khiến tôi không nhịn được mà cứ cười mãi, trong lòng thật sự rất thích, chẳng chịu tập trung ăn mà cứ nhìn anh..

Sáng hôm sau tôi quyết định dậy sớm, làm tròn trách nhiệm của một người giúp việc. Tôi mò vào phòng anh thì thấy đã sáng đèn, tên này dậy sớm như vậy, đúng là cảnh sát. Thấy hắn đang tắm trong phòng, tôi vội nhanh chân chạy vào. Theo như trí nhớ của tôi, tôi biết rõ âu phục của Jungkook như nào, vội mở tủ, sau đó đặt nhẹ nhàng lên mép giường, không quên vuốt cho phẳng phiu, nhanh chân đi chọn một chiếc caravat thật phù hợp, sau đó lại đặt cạnh bộ âu phục. Thứ tôi không ngờ tới là việc anh đột ngột ra ngoài như này, Jungkook cả thân độc mỗi chiếc khăn quấn phần dưới, còn lại toàn bộ phần trên đều để trần, còn đọng lại chút nước trên người. Tôi cảm thấy nóng mặt, vội quay ngược lại hướng anh, thanh minh

- t-tôi lên gọi anh xuống ăn sáng..

Chưa đợi anh trả lời, tôi vẫn đứng nguyên tư thế đó, xoay lưng về phía anh, men theo đường mà ra khỏi phòng, tuyệt nhiên không dám quay mặt lại.

Jungkook có chút khẩn trương nhìn tôi, chỉ thấy bản thân mình còn chưa lên tiếng, người đối diện đã bỏ trốn. Đôi mắt ánh lên tia khó chịu khi tôi tự ý xông vào phòng anh, sau đó lại lia xuống phía dưới giường, quần áo mọi thứ đều được tôi lấy sẵn chuẩn bị gọn gàng, khiến cơ mặt anh cũng chịu dãn ra đôi chút. Trước kia là anh ở một mình nhưng nay đã có bóng dáng nữ nhân trong nhà, Jungkook phần nào cũng chưa quen được với chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net