Chapter 1: Đến Trại Huấn Luyện U17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1: Đến Trại Huấn Luyện U17

Tóm tắt

Trên đời làm gì có yêu quái ăn thịt người.

==================================

Chiếc xe chạy dọc theo con đường mòn trong rừng, hai bên núi cao rừng rậm, cây cối cao lớn um tùm, ngay cả ánh mặt trời thiêu đốt trên đỉnh đầu cũng không thể xuyên qua khu rừng yên tĩnh này.

Phượng Kính Diệp là một người rất có lý trí, đại khái là thế?

" Oa, A Xuyên ca ca, anh xác định muốn tới nơi này sao? Làm gì có cái trại huấn luyện nào mà lại ở một nơi hẻo lánh như vậy chứ, trông u ám chết đi được! "

" Không ấy anh đừng đi dô cái trại huấn luyện U17 đó nữa, nơi này vừa nhìn liền biết nó không phải nơi tốt lành gì, nói không chừng còn có vài con yêu quái ăn thịt người. "

Đúng, tuy Phượng Kính Diệp là một người điềm tĩnh và lý trí, nhưng một khi đã liên quan đến người anh sinh đôi "ốm yếu bệnh tật" Phượng Kính Xuyên của mình, thì dù có bình tĩnh đến đâu, Phượng Kính Diệp cũng khó tránh khỏi mất kiểm soát, như thể biến thành một người khác vậy, chính xác hơn là trở thành một bà mẹ lải nhải lo cho con.

" Diệp, em nói nhảm cái gì vậy? Trên đời làm gì có quái vật ăn thịt người? Em nghĩ xa quá rồi đó. "

Phượng Kính Xuyên đầy mặt bất đắc dĩ, sợi tóc trắng khẽ lay động theo chuyển động của đầu, khuôn mặt gầy tái nhợt khác hẳn với khuôn mặt của đứa em song sinh, đôi mắt xanh nhạt mỉm cười cưng chiều.

" Em là đang lo lắng cho anh đấy, đồ ngốc A Xuyên. " Phượng Kính Diệp đeo một cặp kính gọng đen, tuy là sinh đôi nhưng mái tóc của hắn lại có màu đen, nước da hồng nhuận đầy sức sống, thân thể cũng khỏe mạnh hơn anh trai nhiều.

Phượng Kính Diệp lo lắng nhìn anh trai, sức khỏe của Phượng Kính Xuyên từ nhỏ đã không tốt, hắn nghe mẹ nói rằng là vì lúc còn ở trong bụng mẹ, anh trai đã nhường toàn bộ chất dinh dưỡng sang cho hắn nên khi sinh ra anh ấy mới yếu như vậy.

Hắn tự trách, vì mình mà anh ấy mới yếu như thế, lúc nhỏ hắn thường xuyên bám lấy A Xuyên nên tình cảm giữa hai anh em họ tốt hơn nhiều so với những cặp anh em khác.

Sau đó, A Xuyên phải sang Anh quốc để chữa bệnh, nhưng quan hệ giữa hai người không vì khoảng cách địa lý mà xa cách, ngược lại càng trở nên thân thiết hơn.

Hai năm trước, khi A Xuyên tốt nghiệp xong trung học và trở về Nhật, hắn vốn nghĩ rằng cả hai đã có thể cùng nhau đi học như lúc bé, nhưng ai ngờ tên ngốc kia lại đòi chuyển sang Hyotei.

Khi nghe anh trai nói sẽ chuyển trường, Phượng Kính Diệp liền nhìn A Xuyên với ánh mắt tràn ngập u oán.

Thật ra, việc này cũng không thể trách Phượng Kính Xuyên, ai biểu lúc anh vừa mới bước vô cổng trường cao trung Cao Lan liền bị vây quanh bởi một đám nữ sinh nhiệt tình đáng sợ kia đâu.

Lúc ấy anh hoảng sợ đến mức bỏ chạy mà chưa kịp nói gì với em trai.

Anh là người thích yên tĩnh, anh thực sự không thể tưởng tượng được rằng nếu anh học ở ngôi trường này thì sẽ ra sao, cuộc sống học đường đầy yên tĩnh của anh sẽ vĩnh viễn biến mất.

Còn về phần thân thể suy nhược, thực ra cũng không nghiêm trọng như Phượng Kính Diệp tưởng tượng.

Chỉ là bề ngoài anh trông có chút yếu ớt thôi.

Nếu có người sở hữu khả năng đặc biệt, có lẽ họ sẽ nhìn thấy một màn hình trong suốt màu xanh trước mặt Phượng Kính Xuyên, cùng với những dòng thông tin về anh được viết trên đó.

《 Hệ thống tennis ngôi sao 》

【Tên: Phượng Kính Xuyên】

【Tuổi: 17】

【Thân phận: Tam thiếu gia nhà họ Phượng, học sinh năm hai trường cao trung Hyotei, từng 4 lần liên tiếp giành chức vô địch giải tennis thiếu niên tại Đại hội JR ở Anh quốc, nhiều lần giành được giải vô địch đơn Wimbledon, được mệnh danh là nhà vô địch Wimbledon trẻ tuổi nhất. Là siêu tân tinh "Thiên tài" của giới tennis.】

【Giá trị chiến đấu: 305.231】

【Trung tâm mua sắm chưa được mở khóa, cần tiêu 500.000 điểm giá trị chiến đấu để mở.】

Phượng Kính Xuyên có một bí mật, anh là người xuyên không, kiếp trước anh là một nghệ sĩ dương cầm, chết trong một vụ tai nạn xe hơi, nhưng khi anh mở mắt ra lần nữa thì lại trở thành một đứa trẻ.

Anh cứ như vậy mà sống lại, sau 7 năm trôi qua, hệ thống xuất hiện, và rồi anh biết rằng mình đã xuyên vào một bộ anime thể thao tennis.

Anh chưa bao giờ xem qua bộ anime này và chẳng biết cái mô tê gì về nó, nhưng điều đó không quan trọng, anh chỉ cần sống tốt cuộc sống của chính mình ở kiếp này thôi là được.

Khi còn bé, cơ thể anh thực sự yếu đến mức mới bước được ba bước đã ngồi thở hổn hển, sau đó anh chuyển đến Anh để luyện tập chơi tennis và tham gia thi đấu, dần dà thì phát hiện ra chỉ số giá trị chiến đấu của bảng hệ thống dần dần tăng lên .

Trị số chiến đấu càng cao, có nghĩa là thân thể của anh cũng đang dần tốt lên, cho tới bây giờ, tuy rằng bề ngoài nhìn ốm yếu, nhưng thực ra anh có thể nhấc nổi cả con bò.

Kiếp trước kia khi rảnh rỗi anh cũng hay đọc tiểu thuyết, trong tiểu thuyết học được một câu nói là "Đẹp mỹ cường khổ", anh cảm thấy hệ thống là muốn cho anh thành như vậy.

Anh từng giải thích tình trạng sức khỏe của mình với gia đình nhưng dường như không ai tin anh, ngược lại còn cho rằng anh là đang không quan tâm đến sức khỏe của bản thân, nghe vậy anh chỉ biết cười cười trấn an họ.

Diệp thậm chí còn coi anh hệt như một đứa trẻ ốm yếu mà chăm sóc bao bọc, mặc dù hắn đã xem trận đấu của A Xuyên, thấy anh giỏi như thế thì vô cùng phấn khích xen lẫn tự hào, nhưng hắn vẫn không hoàn toàn yên tâm được, sợ A Xuyên sẽ bị kiệt sức rồi tái phát bệnh.

Trong hai năm kể từ khi chuyển qua Hyotei, A Xuyên không tham gia bất kỳ giải đấu nào, thậm chí anh còn từ chối lời mời từ câu lạc bộ tennis, điều này khiến cả gia đình anh thở phào nhẹ nhõm.

Ai mà có dè, trong kỳ nghỉ hè của đợt năm hai cao trung, Phượng Kính Xuyên bất ngờ nhận được thư mời đến trại huấn luyện tennis u17.

Cả nhà không đồng ý cho anh đi, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của A Xuyên, cả nhà lại không nỡ từ chối.

Vì vậy, cả nhà đã lên kế hoạch cử Diệp đi hộ tống A Xuyên đến tận nơi, đồng thời cũng để điều tra vị trí địa lý cùng môi trường xung quanh trại huấn luyện (thực tế là Diệp tự xung phong nhận nhiệm vụ.)

Trên đường đi, họ nhìn thấy một vài chiếc xe buýt, chắc hẳn là đang chở nhóm học sinh trung học đến tham gia trại huấn luyện.

" Anh biết là Diệp lo lắng cho anh, anh cảm ơn Diệp đã ở bên bầu bạn với anh trong suốt chặng đường. Anh rất vui. " Phượng Kinh Xuyên đưa tay trái đặt lên đầu Diệp, những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn luồng qua mái tóc đen mượt, bắt đầu xoa xoa vuốt vuốt.

Phượng Kính Diệp được anh trai xoa đầu đến rối tung cả tóc, vứt bỏ sự điềm tĩnh và thành thục thường ngày, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, hắn khẽ cúi đầu để A Xuyên có thể xoa đầu mình dễ dàng hơn, ánh mắt rũ xuống nhìn bàn tay phải của anh trai đang đặt trên đùi mình.

Bàn tay được quấn đầy băng vải, quấn chặt không lộ khe hở.

Có lẽ là do cơ địa, làn da trên người Phượng Kính Xuyên phải nói là cực kỳ mỏng manh, chỉ cần anh dùng lực một chút thôi cũng sẽ để lại vết thâm lằn, cho nên anh đã quấn một lớp băng dày để bảo vệ tay phải khi cầm vợt đánh tennis.

Nếu không làm vậy, chỉ sau một trận đấu, lòng bàn tay và ngón tay của anh nhất định sẽ bị rách da đến rớm máu.

Trong lòng Phượng Kính Diệp rất phức tạp, hắn hiểu rõ vô trại huấn luyện này sẽ làm cái gì, vì vậy hắn lại càng ấy lo lắng cho anh trai mình hơn.

Nhưng để cho anh trai có yên tâm tham gia trại huấn luyện, hắn và cả nhà chỉ biết dốc sức hỗ trợ phía sau.

Hm-- kỳ nghỉ hè của trường hắn khá dài, hắn không có việc gì có thể lén đến trại huấn luyện nhìn anh trai a.

Một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu Diệp, hắn liền cảm thấy đó là một ý kiến rất không tồi.

Hơn nữa, hắn cũng biết đường để đi tới.

Trong rừng ánh sáng mờ mịt, cây cối cao lớn che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, xuyên lọt qua cành lá xum xuê là những tia sáng lốm đốm và thưa thớt, thời gian lặng lẽ trôi qua, đột nhiên trước mắt hiện ra một đạo ánh sáng.

Mấy hàng cây cao bị bỏ lại phía sau, bầu trời xanh trong và ánh mặt trời chói chang đánh tan bóng tối âm u, một cánh cửa sắt hiện ra trước mắt họ.

" Đến rồi, tam thiếu gia, tứ thiếu gia. " Tài xế dừng xe lại.

" Xì, gì mà tới nhanh vậy. " Phượng Kính Diệp ủy khuất lẩm bẩm một câu.

Phượng Kính Xuyên bất lực nhéo má hắn: " Ngoan nào. "

" Ừm. "

Ba người xuống xe, tài xế lấy hành lý từ cốp xe ra.

" Tam thiếu gia, để tôi mang vào cho cậu. "

" Đúng đó, đúng đó, A Xuyên~ " Phượng Kính Xuyên nhìn Diệp đang kéo góc áo của mình làm nũng, mặc dù anh rất thích hành động làm nũng hiếm có của em trai, nhưng anh vẫn phải từ chối lòng tốt của họ.

" Không được đâu, Diệp. " Phượng Kính Xuyên bắt chước theo hắn làm nũng, mỉm cười tủm tỉm, bộ dán hoàn toàn không giống như đang cự tuyệt ai đó.

" Why— " Phượng Kính Diệp bất mãn kêu một tiếng.

Lúc này, có nhóm cao trung mang theo hành lý từ phía sau đi tới, bọn họ cười cười nói nói, khi nhìn thấy Phượng Kính Xuyên thì sửng sốt.

" A, hóa ra là có người đến trước cả chúng ta. "

" Cái gì kia, có hẳn tài xế riêng chở tới luôn hả. "

" Bộ dạng tên đó thoạt nhìn không tốt lắm mà cũng tới tham gia trại huấn luyện? "

" Sợ rằng banh văng trúng một cái đã ngã quỵ ra rồi, hahahaha—— "

Đam cao trung cười đầy ác ý, Phượng Kính Diệp sắc mặt thoáng chốc tối sầm lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

Phượng Cảnh Xuyên cảm thấy những lời này không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, dù sao anh đã trải qua những điều tương tự như vậy từ khi còn nhỏ nên cũng dần miễn dịch rồi.

" Chú, chú lên xe trước đi. " Phượng Kính Xuyên lên tiếng gọi vị tài xế sắc mặt cũng đã có chút khó coi.

Tài xế vô biểu tình liếc các đám kia một cái, xong mới quay sang nhìn thiếu gia nhà mình với khuôn mặt từ ái, gật đầu đáp ứng.

Còn về phần Diệp, hắn không có ấn tượng tốt với đám người này, hắn có linh cảm rằng anh trai mình trong trại huấn luyện không chừng sẽ bị bọn chúng bắt nạt, vì thế mong muốn bảo hộ anh trai liền dấy lên lấn át tất cả, tức khắc, trong đầu hắn bỗng nháy lên một loạt những ý tưởng táo bạo.

Đương nhiên, những ý tưởng này tuyệt đối sẽ không nói cho A Xuyên biết rồi.

Nhưng nhìn vẻ mặt ngứa đòn của đám kia, Diệp cực lực kiềm chế bản thân để không đánh bọn chúng thành đầu heo.

" Được rồi, Diệp, cũng đã muộn rồi, em mà còn không mau trở về, khi về đến nhà trời sẽ tối mất đấy. " Phượng Cảnh Xuyên cười cười an ủi hắn: " Đừng lo lắng cho anh nữa, được chứ? "

Diệp nhìn anh, rầu rĩ: " Được rồi, được rồi. "

" Em thực sự lo lắng cho anh đấy, khi phải ở cùng với cái đám dã man này. "

" Mỗi ngày nhớ nhắn tin cho em, nếu không em và cả nhà sẽ rất lo lắng cho anh. "

" Rồi rồi rồi, anh biết rồi a, thưa Diệp tứ thiếu gia, em dài dòng quá đi. " Phượng Kính Xuyên bất đắc dĩ gật đầu, tay phải lấy hành lý từ trong tay em trai, mái tóc trắng theo gió tung bay, tay trái vén tóc ra sau tai, ôn nhu nói.

" Mau trở về đi. " 

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net