Chapter 2: Bạn Cùng Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2: Bạn Cùng Phòng 

Tóm tắt

Anh ở sân số 3.

==================================

Phượng Kính Xuyên kéo vali đi theo nhóm cao trung, đây là lần đầu tiên anh tham gia trại huấn luyện tennis ở Nhật Bản, không phải do anh không nhận được lời mời trong hai năm trước mà là vì anh đã từ chối tất cả với lý do đang tĩnh dưỡng thân thể.

U17 là trại tập huấn nhằm mục đích trau dồi các tuyển thủ chuyên nghiệp trong nước, ở đây không chỉ có trang thiết bị tiên tiến, huấn luyện viên chuyên nghiệp mà còn là nơi hội nhập các tinh hoa thực sự.

Chỉ riêng điều này thôi, anh đã chứng kiến được khi đang trên đường đến ký túc xá.

Các phòng hay sân tập huấn khác nhau đều được trang bị những thiết bị hiện đại tiên tiến nhất, những tuyển thủ cao trung mặc đồng phục huấn luyện màu đỏ kèm trắng, còn nhân viên công tác thì mặc đồng phục màu đen, tất cả đều đang tập trung vào công việc của mình.

Anh cũng từng tham gia mấy trại huấn luyện ở Anh, nhưng khi thấy được bầu không khí nghiêm túc cùng trang trọng như thế này cũng sẽ không tránh khỏi cảm thán.

Nhóm cao trung đi phía trước anh xem ra đây không phải là lần đầu tiên họ đến đây, bởi bọn họ đối với nơi này có vẻ rất quen thuộc, Phượng Kính Xuyên đã biết trước số phòng ký túc xá của mình rồi nên cũng không khó trong việc đi tìm phòng lắm.

"Cốc cốc cốc."

Người bên trong nghe thấy tiếng gõ cửa liền đáp "Mời vào."

Phượng Kính Xuyên vặn tay cầm để mở cửa.

" Xin chào, bạn cùng phòng thân yêu của anh. Anh đã đợi em từ lâu rồi a. Anh là Kanata Irie. " Với mái tóc xoăn bồng bềnh màu cam và cặp kính tròn, nam sinh điển trai mang theo nét dễ thương mỉm cười nhìn anh.

" Xin chào, em là Phượng Kính Xuyên. "

Irie chớp mắt, cử chỉ rất ôn nhu, thể hiện rõ sự tốt bụng và thân thiện với người bạn cùng phòng mới đến, Phượng Kính Xuyên đôi mắt cong cong gật đầu chào hỏi.

Thấy thế, ý cười trên mặt Irie càng thêm sâu, anh vội vàng tiến lên nói: " Để anh giúp em thu dọn đồ đạc nhé. "

Hành lý của Phượng Kính Xuyên không nhiều, may mắn là ký túc xá đã chuẩn bị sẵn chăn ga gối đệm, nếu không anh đã cuộn luôn chăn đến đây rồi.

" Cảm ơn Kanata-san, nhưng đồ của em không nhiều lắm, em có thể tự làm được. " Phượng Kính Xuyên mỉm cười, lắc đầu cảm ơn.

" Được rồi. " Đã như thế, Irie cũng không có ý định quấy rầy anh.

Ký túc xá này rõ ràng là phòng dành cho hai người, vừa vặn bên trên là giường còn khoảng bên dưới là bàn, Phượng Kính Xuyên mở vali ra, trong đó có đồ vệ sinh cá nhân thông thường và vài bộ quần áo, các loại thuốc và băng gạc chiếm gần một nửa vali...

Irie vốn đang ngồi trên ghế đọc sách, nhưng lòng hiếu kỳ đã khiến anh lặng lẽ quan sát người bạn cùng phòng tuy đẹp đẽ nhưng trông lại xanh xao ốm yếu này, tuy Phượng Kính Xuyên cao hơn anh cả cái đầu nhưng dáng người lại gầy gò mảnh khảnh.

Anh liếc mắt liền có thể nhìn ra được thể chất yếu ớt của bạn cùng phòng, đó là sự thiếu hụt bẩm sinh từ trong bụng mẹ.

Cậu ta trông rất suy yếu, thực sự đến để tham gia khóa huấn luyện tàn khốc này sao?

Cơ thể đó liệu có thể chịu đựng nổi không?

Mang theo nhiều thuốc cùng băng gạc như vậy...

Irie từ khi chơi tennis đến nay chưa từng gặp qua người như vậy, khi nhìn thấy đống chai lọ thuốc trong vali của bạn cùng phòng, anh không khỏi cảm thấy kích động, ngập ngừng nói: " Phượng, thân thể của em... "

" A, cái này sao, xin lỗi đã làm anh sợ. " Phượng Kính Xuyên đứng dậy xin lỗi, mái tóc trắng mềm mại giống hệt chủ, buông xõa trên đầu.

Irie "A" một tiếng, vội vàng xua tay, trên mặt lộ ra áy náy nói: " Không không không, là anh xin lỗi mới đúng, đáng ra anh không nên hỏi. "

Nhìn hai gò má đỏ ửng của Irie, Phượng Kính Xuyên liền hiểu ý, anh đưa tay vẫy vẫy trước mặt Irie: " Sao anh lại xin lỗi? Là bạn cùng phòng, anh luôn có thể hỏi, dù sao thì sắp tới chúng ta sẽ còn ở chung trong căn phòng này thật lâu. "

" Mấy cuộn băng gạc này dùng để băng bó. Da của em khá là...mỏng (manh). " Phượng Kính Xuyên nuốt xuống từ "manh", anh vẫn còn lòng tự trọng của một đấng nam nhi, vẫn sẽ thấy xấu hổ nên anh không muốn mọi người cảm thấy rằng anh giống như một đứa con gái mềm yếu được nuông chiều.

" Ra là vậy, thế tay phải của Phượng là đang bị thương sao? "

" Không có bị thương, nhưng khi chơi tennis. Cán cầm vợt rất dễ cọ rách lòng bàn tay của em khi phải cầm chặt vợt, và để tránh việc đó xảy ra, em cần phải thay băng thường xuyên. " Phượng Kính Xuyên giải thích từng chữ, hàng lông mày nhíu lại vô cùng bất lực.

Irie gật đầu: " Băng lại như vậy cũng tốt. Hay thế này đi, nếu Phượng cần thay băng, cứ nhờ anh đến giúp. "

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng phòng, Irie chỉ vào tay mình nói: " Thay băng bằng một tay nhất định rất bất tiện, lúc cần thiết thì Phượng cứ kêu anh làm là được. "

Phượng Kính Xuyên mặc dù không biết bạn cùng phòng của mình có tính cách hay giúp đỡ như vậy hay không, nhưng Irie nói đúng, tự thay băng bằng một tay rất khó, hơn nữa đã có người tự nguyện làm giúp, mắc gì không nhận lời, nên A Xuyên liền gật đầu cười: " Vâng, đến lúc đó làm phiền Kanata-san rồi. "

" Ừ, không thành vấn đề. "

Cứ như vậy, hai người liền quen biết nhau, Irie tự quen thuộc đổi sang gọi Phượng Kính Xuyên là "Xuyên" và yêu cầu anh gọi mình là "Irie".

Phượng Kính Xuyên không có bất kỳ gánh nặng nào, trực tiếp gọi một tiếng "Irie", chỉ thấy sau đó Irie mỉm cười tủm tỉm lôi kéo cánh tay anh đi đến căn tin.

Lúc này, anh mới nhận ra là đã một giờ chiều.

Căn tin của trại huấn luyện được trang trí rất cách điệu, giống như bước vào nhà ăn ở khách sạn, khoang nói đến cách bài trí, ngay cả bàn ăn cũng là kính trong suốt sạch sẽ, mời toàn đầu bếp năm sao đến làm, các món cũng rất đa dạng, như sushi, mì ramen, bò bít tết, thịt nướng, bánh ngọt, v.v. đều có đủ.

Irie lấy một phần bánh su kem, Phượng Kính Xuyên thì gọi một tô tonkotsu ramen (mì ramen hầm xương heo) đầy ắp thơm lừng.

Nhà ăn rất lớn, lúc ít người lại có vẻ trống trải.

Buổi trưa, mặt trời ngoài tấm cửa kính nóng như thiêu đốt, cho nên hai người chọn một cái bàn ở góc khuất, ánh mặt trời không thể chiếu tới nhưng vẫn đủ sáng sủa rộng rãi.

" Căn tin hôm nay ít người như vậy sao? " Phượng Kính Xuyên tốc độ ăn không nhanh không chậm, động tác ưu nhã, nhãi kỹ nuốt chậm.

" Ừm, theo thường lệ, giờ này căn tin không có người đâu. " Irie cắn một miếng bánh su kem, hương vị ngọt ngào mềm mại tan trong miệng, anh híp mắt hưởng thụ.

" Hử? " Phượng Kính Xuyên khó hiểu.

Irie nói: " Hẳn đây là lần đầu tiên Xuyên đến đây đúng không? "

" Vâng, nên có cái gì cần phải chú ý không? " Phượng Kính Xuyên khẽ cau mày, anh không thuộc kiểu người thích phá vỡ các quy tắc.

" Không có, nhưng lúc Xuyên đi ngang qua đây cũng không phát hiện gì à? "

Nghe vậy, Phượng Kính Xuyên sửng sốt: " Chẳng lẽ thực lực của một người quyết định người đó ăn gì? "

Trên đường đến đây, anh đã đọc qua tài liệu về U17 mà Diệp đã chuẩn bị trước cho mình, trong đó có cả nội quy huấn luyện, đây cũng không phải là chuyện cơ mật gì nên Diệp có thể dễ dàng điều tra ra được.

" Đúng vậy, cụ thể là trong trại huấn luyện có hai cái nhà ăn, một cái là chỗ chúng ta đang ngồi, còn một cái kia thì ở dưới lầu. "

" Chắc em cũng biết, sân tập ở đây được sắp xếp từ sân số 1 đến sân số 16, số sân càng nhỏ chứng tỏ thực lực càng mạnh, huấn luyện viên mỗi ngày sẽ xáo trộn các sân đấu với nhau, chỉ có người chiến thắng mới được chuyển đến sân cao hơn. "

" Cũng có nghĩa muốn ăn ngon thì cần đánh đổi bằng thực lực. "

" Về phần các cầu thủ ở dưới sân số 10 thì bọn họ sẽ ăn ở nhà ăn tầng dưới. "

Irie giải thích các quy tắc của nhà ăn.

Phượng Kính Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, xáo trộn đồng nghĩa với việc bắt cặp đấu ngẫu nhiên, nếu muốn được chuyển sang sân cao hơn thì bắt buộc phải chiến thắng hết tất thảy.

" Thế Irie ở sân số mấy? " Phượng Kính Xuyên tò mò hỏi.

Irie nhìn vào ánh mắt hiếu kỳ của anh, bởi vì vừa ăn uống no nê xong nên khuôn mặt tái nhợt kia mới hơi hồng hào lên, trông có sức sống hơn rất nhiều.

" Anh ở sân số 3. "

" Thật lợi hại. " Phượng Kính Xuyên cười nói, nhưng trong nháy mắt, anh lại nghĩ tới bản thân chỉ vừa mới đến, chưa đấu với ai, cũng chưa biết mình ở sân nào, liền hỏi: " Vậy bây giờ tôi đến đây ăn không sao chứ? "

" Dù sao thì em cũng chỉ mới đến hôm nay. "

Irie ăn xong bánh su kem, lau khóe miệng, gấp khăn giấy ngay ngắn rồi ném vào thùng rác dưới gầm bàn: " Đương nhiên là không sao, bởi vì em là người của sân số 3, không thể so với đám cao trung tự cao tự đại kia. "

" Người lợi hại không phải là anh, mà là em đấy. "

" Em là người được huấn luyện viên chỉ định. "

Phượng Kính Xuyên không hiểu lắm, mặc dù thành tích trong quá khứ của anh thực sự được coi là xuất sắc, nhưng đã hai năm trôi qua anh không tham gia bất kỳ cuộc thi nào và anh cũng không xuất hiện trước công chúng nữa. Cứ cho rằng tài năng tennis của anh được huấn luyện viên nhìn trúng đi, nhưng làm sao có thể chắc chắn rằng sau 2 năm rời xa sân đấu, khả năng của anh không bị tuột dốc chứ.

Nếu so sánh với các đội tuyển tennis của các trường trung học năm nay và "Tam đại ác quỷ" nổi tiếng chấn động của đội tuyển Rikkaidai, cái đội đã giành được ba chức vô địch liên tiếp trong giải đấu toàn quốc, thì anh thực sự không phải là "thiên tài" gì cả.

Anh cũng biết về đội trưởng đội tennis Hyotei. Anh và cậu ta là bạn thơ ấu, anh từng xem qua trận đấu của bọn họ. Tuy hơi kém so với tên nhóc Yukimura kia, nhưng vẫn là một tuyển thủ trung học rất xuất sắc.

Tuy bản thân anh có hệ thống, cộng thêm anh có thiên phú bẩm sinh, nhưng vì anh không quá đam mê môn thể thao này nên anh cảm thấy bản thân cũng chẳng có gì ưu tú lắm, đối mặt với nhóm thiếu niên đầy nhiệt huyết trong giải đấu toàn quốc kia, dù thất bại nhưng vẫn chưa bao giờ nhụt chí thì Phượng Cảnh Xuyên cảm thấy chính mình vẫn còn kém hơn một chút.

Mà hiện tại anh lại được phân thẳng đến sân số 3, đây cũng coi như là đãi ngộ đặc biệt a?

Cho nên khi nghe Irie nói thế, anh liền có tí ngượng ngùng.

" Không, là huấn luyện viên tự phân đến thôi chứ em cũng bình thường. "

Irie có năng lực nhìn thấu được tâm lý đối thủ, anh có thể cảm nhận rõ được những biến hóa tâm lý của đối thủ, cái này không chỉ áp dụng được mỗi khi trên sân, chỉ cần gặp được người nào đó không giỏi việc che dấu cảm xúc, anh liền có thể nhìn thấu rõ.

Tỷ như hiện tại, Irie có thể biết được bạn cùng phòng của mình đang bị thiếu đi sự nhiệt huyết, có lẽ là vì một vài lý do liên quan đến thân thể, nhưng lại có một số việc không thể nhận định quá rõ ràng.

" Vào buổi tập huấn sáng mai, chắc chắn sẽ nổ ra một cuộc chiến chống lại em trong trại huấn luyện đấy. "

" Xuyên, hãy biểu hiện ra hết thực lực thật sự của em, giống như lúc em nâng chiếc cúp quán quân tươi cười rạng rỡ tại Wimbledon nhiều năm trước. "

" Anh nghĩ, sẽ có rất nhiều người muốn nhìn thấy điều đó. "

Nghe vậy, đôi đồng tử màu xanh nhạt của Phượng Kính Xuyên hơi giãn ra, anh cau mày nhìn Irie, nhìn sâu đến nổi khiến Irie còn hoài nghi liệu có gì dính trên mặt mình hay không.

" Irie, anh biết em sao? "

Irie còn tưởng là cái gì nghiêm trọng lắm, làm anh sợ tới mức tim đập thình thịch. Irie nghe vậy liền chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay theo thói quen quấn quấn lọn tóc.

Irie nhếch khóe môi, nói: " Ừm, có thể coi là vậy, anh đã từng ở lại Anh quốc một thời gian. "

" À, ra là vậy. " Tức khắc, Phượng Kính Xuyên như biến thành một người khác, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt hờ hững cười như không cười, ánh mắt như xuyên thấu qua cơ thể Irie và nhìn thấy rõ nội tâm của anh, hơi thở ôn hòa mềm mại bỗng chốc trở nên thanh lãnh tà tứ.

Tuy nhiên, hơi thở này đã trở lại như ban đầu chỉ trong tích tắc.

Irie đồng tử co rụt lại, cảm nhận được áp bức cùng căng thẳng giống như bị tảng núi đè nặng, khiến anh ngơ ngác cứng đừ người đồng thời sâu bên trong lồng ngực lại cảm thấy vô cùng khẩn trương kích thích.

Chính nó, chính là cái cảm giác này!

Năm đó, anh đến Wimbledon, Anh để xem trận đấu của Xuyên, đôi mắt của Xuyên dường như ẩn chứa một sức mạnh thần bí, mỗi khi ai đó trên sân đấu nhìn thẳng vào mắt Xuyên đều sẽ tự động sinh ra nỗi tuyệt vọng vô tận, kèm theo đó là một cỗ áp lực và sát khí độc nhất vô nhị, nó khiến người ta cảm thấy sợ hãi và hèn nhát rút lui mà không cần chiến đấu.

Irie cũng muốn thử sức mạnh bí ẩn đó, xem nó cùng tuyệt chiêu của mình so ra sẽ như thế nào.

Irie chậm rãi nhếch khóe miệng, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net