Chapter 4: Phượng vs Nakamura (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4: Phượng vs Nakamura (1)

Tóm tắt

Vận may của tôi siêu cấp tốt luôn đó.

==================================

Trong giờ giải lao, Phượng Kình Xuyên và Irie thong thả ngồi quan sát trên bậc thềm.

Phượng Kính Xuyên không thuộc tuýp người nói nhiều, tính tình lại có vẻ mềm mỏng dịu dàng không biết tức giận, cũng may Irie rất giỏi tìm đề tài nên hai người trò chuyện khá vui vẻ.

Tuy nhiên không khí vui vẻ chưa được bao lâu thì đã bị dập tắt khi anh cảm giác được sự ác ý từ cái bóng người đằng sau mình.

" Này, con ma bệnh! "

Giọng nói thật quen tai, Phượng Kính Xuyên đoán là tên nam sinh tên Nakamura đã tới khiêu khích anh lúc đang ăn sáng.

Phượng Kính Xuyên biết, khoảnh khắc anh chờ đợi đã đến.

Lẳng lặng đặt chai nước xuống, trên mặt nở nụ cười khó lường, anh nhìn sang Irie, cả hai đứng dậy quay người.

Nhìn gương mặt y như trong dự đoán kia, anh thầm nghĩ " Quả nhiên. "

Theo sau Nakamura là một nhóm nam sinh cao trung, bọn họ đầy vẻ trào phúng chế giễu hoặc thậm chí là khinh thường nhìn anh, như thể họ đã nhìn thấy được vẻ chật vật thống khổ khi bại trận của anh.

" Đừng tưởng có Oni-san chống lưng là muốn làm gì thì làm! "

Phượng Kính Xuyên nhướng mày, "muốn làm gì thì làm" không phải là các người à?

" Ở trại huấn luyện này, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách nói chuyện, còn mày chỉ là tên lính mới vô, dựa vào cái gì được tiến thẳng đến sân số 3? Bọn tao không phục! "

" Đúng thế, tụi tao không phục! "

" Nếu cả loại người như mày mà được tiến thẳng vào sân số 3, vậy mọi nỗ lực của tụi tao còn có ý nghĩa gì nữa?! "

" Mày có dám nhận lời thách đấu của tụi này không? "

Phượng Kính Xuyên lướt mắt qua từng bộ dạng căm phẫn của đám nam sinh, có chút ngoài ý muốn nghĩ, bọn họ nói chuyện cũng khá đàng hoàng đấy chứ, lực chấn nhiếp của Oni-san đúng là không đùa được.

Thấy nhân vật chính tâm tư đang trên mây, trực giác nói cho bọn họ biết tên người mới này chính là đang khiêu khích, không để bọn họ vào mắt.

" Sao hả, biết sợ rồi à! Hahahahaha"

" Hahaha ma bệnh chính là ma bệnh, mau về nhà đọc sách đi! Đây không phải nơi mày nên tới! "

" Thân thể mày như thế kia chỉ sợ đến vợt còn cầm không nổi! Hahahaha! "

" Coi chừng tao hạ gục mày chỉ bằng một quá bóng đấy! "

Trong lòng vừa thầm khen bọn họ xong liền bị dội cho thẳng cho gáo nước lạnh, chưa đến ba giây đã lộ ra dáng vẻ ghê tởm đó, dường như muốn kích động của Phượng Kính Xuyên, ép anh phá vỡ biểu tình lạnh nhạt điềm tĩnh của mình, khiến anh tự tìm đường chết.

Irie đẩy gọng kính, ý cười trên mặt thoáng lạnh đi vài phần, không phải anh không muốn phản bác những người đó, nhưng dưới tình huống hiện tại cũng chỉ có thể dùng tennis để làm bọn họ hoàn toàn câm miệng.

Trong lòng anh tin tưởng Xuyên không phải là kiểu người trốn tránh, ngược lại đám cao nam sinh cao trung kia mới là người phải chịu hậu quả nghiêm trọng chỉ vì cái mồm hay khoác lác của mình.

Phượng Kính Xuyên thoáng nhìn sang anh, mỉm cười trấn an rồi thản nhiên nói với đám cao trung: " Được thôi, cái gì đến vẫn sẽ đến. "

" Tôi chấp nhận lời thách đấu. "

Anh lấy một cây vợt từ trong túi tennis của mình ra và dẫn đầu đi về phía sân số 3 gần nhất theo hướng bên trái.

Nakamura cười khẩy đi theo sau, còn những người khác tạm thời đứng ở lại đó xem.

" Hm? Không có trọng tài à? "

" Để anh làm. " Irie bước tới, leo lên bậc thang nơi trọng tài ngồi.

---------------

Ở sân huấn luyện, tân binh của sân số 3 bị người của sân khác thách đấu, tin tức về trận đấu đang diễn ra nhanh chóng được truyền đến từng sân.

Người từ sân số 2 và số 5 cách đó gần nhất vừa nghe tin đã chạy qua ngay, còn người từ các sân khác ít nhiều cũng đến, bọn họ đã sớm nghe đồn về tên tân binh của sân số 3, lòng không tránh khỏi tò mò, muốn đến xem tên người mới này rốt cuộc có thực lực ra sao.

Chưa đầy hai phút, bậc thềm quan sát ngay sân số 3 liền chật kín người.

Bên tai vang lên tiếng huyên náo, Phượng Kính Xuyên sắc mặt bất biến như cũ, ngón tay bị băng bó ở tay phải nắm lấy cán vợt, cổ tay vung một cái, cây vợt linh hoạt xoay quanh những ngón tay của anh, đôi mắt hàm chứa vài phần ý cười không rõ nhìn về phía Nakamura. ( Giống kiểu quay bút ấy, nhưng này là quay vợt. )

" Vậy, Nakamura-san, cậu thuộc sân số mấy? "

Đối phương nhã nhặn lễ độ, trong lúc nhất thời, Nakamura lại cảm thấy có tia nguy hiểm tiềm ẩn trên thân hình đơn bạc gầy yếu đó, nhưng đã lập tức bị hắn bác bỏ, thầm cười nhạo trong lòng, một tên ma bệnh như thế thì có bản lĩnh gì?

" Tao là người của sân số 16, sau khi vượt qua một loạt các trận đấu thì đã tiến lên sân số 11! " Nói về cái này, Nakamura không khỏi cảm thấy kiêu ngạo. Ngoại trừ hai mươi "con quái vật" kia ra, sức mạnh của hắn là thuộc hàng tốt nhất trong số những cao trung ở đây.

" Ừm, xem ra Nakamura-san cũng lợi hại đấy. "

Thành thật mà nói, Phượng Kính Xuyên là thật lòng khen ngợi hắn, nhưng khi lời nói lọt vào tai Nakamura, hắn lại nghe như anh đang trào phúng chế nhạo hắn, như thể muốn nói "Lợi hại như thế mà vẫn chưa tiến tới được sân số 3?"

Nakamura lửa giận tăng bùng lên, nhưng hắn cũng không phải người không có đầu óc, có thể bước vào cái trại huấn luyện này chí ít đều là cấp bậc tinh anh trở lên, bằng không chẳng lẽ huấn luyện viên rảnh đến mức đi mời mấy tên gà mờ vô đây? Lúc nãy hắn nói năng khó nghe như vậy không chỉ làm anh chán ghét, mà mục đích còn muốn kích động Phượng Kính Xuyên khiến anh tức điên đến mất trí.

Đáng tiếc hắn mộng tưởng sai lầm, Phượng Kính Xuyên lòng yên mắt sáng đã nhìn thấu mục đích của hắn.

" Bớt nói nhảm, bắt đầu đi! "

Phượng Kính Xuyên chớp mắt: " Rồi rồi. " Cây vợt đang quay liền nằm gọn trong lòng bàn tay.

" Smooth hay rough? "

Cán vợt nằm ngửa, Nakamura giao bóng.

" Sức khỏe mày yếu ớt, hay để tao nhường mày giao bóng trước, kẻo người ta lại nói tao bắt nạt mày. " Nakamura vẫn không quên châm chọc.

Phượng Kính Xuyên kinh ngạc nhìn hắn tựa như anh không thể tin được, ngay khi Nakamura cho rằng anh sẽ đồng ý thì lại nghe đối phương mỉm cười nói: " Không cần, tôi chẳng bao giờ giành giật với kẻ yếu cả. "

Nghe vậy, Irie đang im lặng lắng nghe bọn họ không khỏi bật cười thành tiếng, không ngờ Xuyên miệng lưỡi lại có lúc sắc bén thế, rõ ràng bình thường luôn nói năng nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ mà, bất quá như vậy cũng có chút đáng yêu.

" Mày! " Nakamura tự nhiên nghe được tiếng cười, tức giận trừng mắt, sau đó cười lạnh một tiếng: " Được, vậy thì đừng trách tao không thủ hạ lưu tình. "

" Ván đầu tiên, Phượng đấu với Nakamura, Nakamura giao bóng. " Giọng nói Irie vừa dứt, Nakamura tung quả bóng tennis lên cao, giơ cánh tay cầm vợt lên đánh. Quả bóng tennis nhỏ va chạm vào lưới vợt, giống như sao băng không nhìn rõ quỹ đạo, 'bụp' một tiếng bay xẹt  tới đập mạnh xuống đất ngay bàn chân của Phượng Kính Xuyên.

" Ồ-- "

" Là chiêu phát bóng sao băng của Nakamura, tốc độ nhanh khủng khiếp! "

" Hahaha, tên ma bệnh kia căn bản không có khả năng đỡ đòn! "

Phớt lờ những lời chế giễu từ đám người xem, Phượng Kính Xuyên nửa híp mắt cười: " Wao? Phát bóng không tệ nha. "

" Nakamura, cậu nhớ phải giữ thể diện cho tân binh mới đến đó, chứ không để hắn khóc lóc chạy đến méc với huấn luyện viên thì cậu sẽ bị phạt đấy. "

Nghe vậy, Nakamura càng lộ vẻ đắc ý: " Thế cũng tốt, tôi có thể quang mình chính đại tiến đến sân số 3. "

Nói xong, Nakamura lại giơ vợt phát thêm một cú giao bóng sao băng.

Tuy nhiên, nụ cười tự mãn trên mặt hắn lập tức đóng băng trong giây tiếp theo.

Chỉ thấy Phượng Kính Xuyên thoắt cái đã dịch chuyển đến vị trí quả bóng rơi xuống, hắn còn chưa kịp định hình rằng anh chạy đến khi nào thì 'bụp' một tiếng, quả bóng tennis đã rơi xuống ngay chân hắn.

Sân tennis tức khắc lặng ngắt như tờ, đám người sửng sốt đến không thốt ra lời.

Không chỉ mỗi Nakamura không nhìn rõ mà ngay cả những người đứng xem cũng không biết rằng đã có chuyện gì xảy ra với Phượng Kính Xuyên, rõ rằng đó là một cú  giao bóng theo đường chéo khá xa vị trí anh đứng nhưng cách anh di chuyển lại không gây ra một tiếng động nào. 

Đáy mắt Irie cũng không giấu được tia kinh ngạc: " 15-15 "

Giọng nói của trọng tài kéo lại suy nghĩ của mọi người.

" Cú giao bóng sao băng của Nakamura đã bị đánh trả rồi ư?! "

" Cú giao bóng sao băng đó hơn 180km/h đó, tốc độ không chỉ cực nhanh mà còn không thể đoán được quả bóng sẽ tiếp đất ở đâu. Tên kia làm sao có thể đánh trả?! "

" Chẳng lẽ các cậu không nhận ra rằng đường bóng mà tên tân binh đó đánh trả lại cũng rất khó nhìn à?! "

" Hẳn là vượt qua tốc độ của cú giao sao băng rồi, thậm chí đạt tới 190km/h! "

Có người đưa ra thắc mắc, có người giải đáp, tất cả đều căng chặt yết hầu, ánh mắt không thể tin được.

Làm sao có thể?! Thân phận của tên tân binh này rốt cuộc là gì?

Những tiếng nghi vẫn trong sân dần lắng xuống, Nakamura cả kinh trừng lớn mắt biểu lộ nội tâm dậy sóng của bản thân.

Không, không thể nào, đây nhất định là ăn may! Bình tĩnh, đừng để quả bóng đó ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình!

Nakamura thở ra một hơi: " Mày đánh trả được cú giao của tao chẳng qua là do ăn may thôi. "

Phượng Kính Xuyên gãi mái tóc trắng bị gió thổi tung, cười tủm tỉm: " Nếu nói vậy thì vận may của tôi siêu cấp tốt luôn đó. "

" Cứ cho là vậy! "

" Bụp! " Cú giao bóng của Nakamura lại bị đánh trả dễ dàng.

"Bụp", "bụp" và "bụp" nhiều lần liên tiếp, Nakamura không chút sức lực chống cự.

" Ván đầu tiên kết thúc, Phượng vs Nakamura, tỷ số là 1-0, Phượng giao bóng. "

" Hah. " Phượng Kính Xuyên đứng thẳng dậy, xoay xoay cổ tay, so với vẻ mặt đầy kinh ngạc và trầm trọng của đối thủ thì anh vẫn bình đạm tự nhiên dưới ánh mắt phức tạp của nhiều người, không tin được ẩn dưới thân hình yếu ớt đó lại cất giấu thực lực cường đại như vậy.

Là do bọn họ chủ quan.

" Không ngờ Nakamura lại bị thua ván đầu dễ dàng như vậy... "

Đám cao trung học trầm mặt.

" Tôi nói rồi, vận may của tôi luôn rất tốt, chỉ không biết vận may của cậu có tốt bằng tôi hay không thôi. " Nói xong, liền nhìn thấy Phượng Kính Xuyên chậm rãi tâng bóng tennis, đôi mắt lam nhạt không chút gợn sóng, gương mặt đẹp trai nhưng lại tái nhợt kia như mê hoặc khiến đối thủ vô thức buông lỏng cảnh giác.

Lúc này Nakamura lại cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ buộc hắn phải nắm chặt cây vợt của mình, thậm chí còn không biết trán mình đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt dán chặt vào từng động tác của đối phương.

Ngay từ lúc Phượng Kính Xuyên đánh trả cú giao bóng lần hai, hắn đã biết người này không hề yếu như vẻ bề ngoài.

Nhưng hiện tại đã cưỡi lên lưng cọp thì rất khó xuống, đây là do chính mình khởi xướng trước nên nếu có thua cũng không thể thua quá thảm, nếu không sau này hắn làm sao có thể ngóc đầu ở trong trại huấn luyện được.

Huống chi chỉ mới là ván đầu, tên kia thực lực mạnh thì đã sao, cái thân thể gầy gò yếu ớt của anh chưa chắc gì đã trụ nổi đến cuối, chỉ hắn kiên trì kéo dài, Phượng Kính Xuyên nhất định sẽ ngã xuống trước mặt hắn, người chiến thắng chung cuộc sẽ là hắn!

Nakamura tính toán xong, khóe miệng dần nhếch lên.

Phượng Kính Xuyên không biết Nakamura đang nghĩ gì, anh muốn hoạt động gân cốt để từ từ tìm về trạng thái trước kia, khi thấy tốc độ bóng của mình vẫn không giảm xuống liền âm thầm cảm thán: Hm, dù đã hai năm rồi không chơi, mình quả nhiên vẫn còn rất lợi hại.

Kéo căng dây vợt, Phượng Kính Xuyên tốt bụng nhắc nhở: " Vậy, tôi sẽ phát bóng nhé. "

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net