Chapter 3: Oni Juujirou và Tokugawa Kazuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 3: Oni Juujurou và Tokugawa 

Tóm tắt 

Hệt như một học sinh ba tốt gương mẫu

==================================

Phượng Kính Xuyên biết rằng cái đãi ngộ như kiểu đi cửa sau của mình sẽ ảnh hưởng lớn đến nhóm cao trung đầy kiêu ngạo tự mãn kia, và anh cũng biết rằng tình huống mà anh phải đối mặt vào ngày mai có thể là với toàn bộ tuyển thủ của trại huấn luyện.

Nhưng dù vậy, điều đó vẫn không khiến trong lòng anh xao động, chuyện gì đến ắt sẽ đến, anh luôn trong tâm thế sẵn sàng chiến đấu.

Sáng sớm hôm sau, Phượng Kính Xuyên đã đánh một giấc ngon lành và dậy thật sớm để tắm rửa.

Người ở giường đối diện trở mình bò dậy, còn ngái ngủ mắt nhắm mắt mở, mái tóc xoăn bồng bềnh màu cam rối bù, thoạt nhìn rất đáng yêu.

" Xin lỗi, em làm anh thức giấc à? " Phượng Kính Xuyên rót một cốc nước ấm từ trong bình, quay sang nhìn khi nghe thấy tiếng động.

Irie dụi dụi con mắt, uể oải nói: " Không có. " Irie chậm rãi đứng dậy xuống giường, đôi mắt khép hờ nhưng chân vẫn vững vàng leo xuống cầu thang: " Cũng sắp đến giờ dậy rồi, Xuyên chờ anh một chút, chúng ta cùng nhau đi ăn sáng. "

" Vâng. " Phượng Kính Xuyên cười đáp ứng, uống một hớp nước nóng để làm ấm bụng, làm dịu cổ họng.

Con trai thường chuẩn bị sửa soạn rất nhanh, chỉ vài phút sau là Irie đã bước ra.

" Được rồi, Xuyên, để anh thay băng trên tay phải cho em. "

" Thế thì làm phiền anh rồi. "

Irie tháo băng trên tay Phượng Kính Xuyên, do quấn băng quanh năm nên da tay của anh không tiếp xúc với ánh sáng trực tiếp vì thế bàn tay anh trắng đến đáng sợ, các ngón tay thì lại rất mảnh khảnh mềm mại. Irie lấy cuộn băng vải được đặt trên bàn và quấn nó quanh bàn tay của Xuyên, động tác thật nhẹ nhàng cẩn thận, cứ như sợ rằng chỉ cần dùng lực mạnh một chút thôi cũng đủ khiến bàn tay gãy làm đôi. 

" Cảm ơn anh nhiều. " Sau khi quấn xong, Phượng Kính Xuyên nắm chặt tay lại rồi duỗi thẳng các ngón tay ra, băng quấn vừa đủ chặt để anh có thể hoạt động thoải mái, chứng tỏ tay nghề của Irie rất tốt.

Thấy vậy, Irie trong lòng thở ra một hơi, lộ ra nụ cười rạng rỡ.

" À đúng rồi, đây là quần áo của trại huấn, từ hôm nay trở đi Xuyên sẽ phải mặc nó. " Irie lấy từ trong tủ ra hai bộ quần áo chưa khui bao.

" Mặc dù bộ đồng phục huấn luyện này đối với anh có hơi xấu, nhưng anh vẫn phải mặc nó. " Irie tựa hồ không thích lắm, trên mặt đều tỏ rõ vẻ ghét bỏ.

Phượng Kính Xuyên buồn cười đưa tay nhận lấy, anh cảm thấy bộ quần áo này khá là đẹp.

Sau khi hai người thay quần áo, Phượng Kính Xuyên mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ kẻ trắng, dáng người cao gầy, mái tóc ngắn màu trắng mềm mại mượt mà, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, đôi mắt màu xanh nhạt hơi cong, trời sinh mang theo vài phần ý cười, tính tình dịu dàng ôn hòa, sắc mặt xanh xao do bệnh tật đã giảm bớt đi, tăng thêm sức sống của tuổi trẻ.

Irie nhìn chiếc áo khoác được Xuyên kéo khóa cao tới cổ và được gấp gọn gàng về phía sau.

Hm, trông Xuyên ăn mặc thật nghiêm túc chỉnh tề, hệt như một học sinh ba tốt gương mẫu.

Hiếm khi Irie thấy ai đó mặc áo khoác thể thao kéo khóa cao lên mà còn gấp cổ áo xuống, Xuyên là người đầu tiên anh thấy.

Nếu Phượng Kính Xuyên biết được suy nghĩ hiện tại của Irie, anh chắc chắn sẽ đáp rằng: Có lẽ đây là gien khắc sâu trong xương của người Trung Quốc rồi a, bất kể cơ thể có thay đổi như thế nào, linh hồn của anh vẫn là một người Trung Quốc.

Trên đường đến nhà ăn, anh và Irie đã gặp rất nhiều người.

Họ không biết Phượng Kính Xuyên, nhưng họ biết Irie, người đang đi kế bên anh.

Lập tức nhớ tới tin đồn ngày hôm qua là có một tên cao trung khác vừa mới đến mà đã được phân thẳng đến sân số 3, bọn họ không khỏi hoài nghi rằng người đang đi cùng với Irie chính là tên đó.

" Này, cậu là tên người mới đến sân số 3 à? " Phượng Kính Xuyên vừa ngồi xuống đã có người không nhịn được chạy lên hỏi.

Phượng Kính Xuyên im lặng không trả lời, động tác thong thả nhã nhặn dùng bữa sáng.

" Tao đang nói chuyện với mày đấy! Lỗ tai mày điếc à?! " Nam sinh kia bị anh ngó lơ cộng với những ánh mắt châm chọc từ đám đông xung quanh đổ dồ về phía hắn khiến hắn cảm thấy xấu hổ và tức giận, bắt đầu nói năng thô tục.

" Hừ, xem cái thân thể ốm yếu gầy gò này của mày mà cũng có thể chơi tennis hả, mày có tư cách gì mà đòi tiến vào sân số 3? Chắc là do huấn luyện viên nhìn thấy mày quá là đáng thương nên mới mở cửa sau cho mày đi vào. "

Lời này vừa nói ra, đám cao trung kia liền cười ầm lên.

Tiếng cười nhạo, châm chọc vang lên nối tiếp nhau.

" Ha ha ha ha Nakamura,  cậu nói thẳng ra như vậy làm gì? Sẽ tổn thương lòng tự trọng của nó đó. "

" Đúng đó, nghe nói tên đấy có bệnh, bằng không sao sắc mặt lại khó coi thế kia. "

" Thật hả? Đã có bệnh mà còn đua đòi đến trại huấn luyện, đây là tự tìm chết à! "

" Nhìn hắn như vậy, chỉ sợ hắn còn không bắt được một quả bóng của chúng ta, nên đừng làm khó hắn quá hahahaha—— "

Những khuôn mặt tự mãn đầy cuồng vọng đến đáng ghê tớm của bọn họ thực sự khiến Irie mất cả hứng ăn, ngay cả những chiếc bánh quy chocolate chip yêu thích của anh cũng trở nên thật vô vị.

Cứ cho là anh biết rõ cái tính kiêu ngạo xem thường người khác của cái đám kia dù có đánh chết cũng không thay đổi, nhưng mỗi lần chứng kiến vẫn khiến anh thật buồn nôn.

" Nè, để tôi nói cho các các người... "

" Tụi bây đang làm cái quái gì vậy hả?!! " Ngay khi Irie trầm mặt đứng dậy chặn họng bọn họ thì lại có một tiếng gầm như sấm đánh vang bên tai.

Nghe thấy âm thanh, nhóm cao trung tức khắc liền im bặt như bị ai đó bóp chặt lấy cổ họng, cảm thấy có gì đó khủng khiếp đằng sau, cơ thể bọn họ tự động co rúm lại tản ra hai bên.

" Oni, là Oni Juujirou! "

Có tên nào đó trong cả đám bật thốt lên, giống như một hòn đá nhỏ khuấy lên cả làn sóng.

" Gì chứ, hắn không phải đang không có ở trại huấn luyện sao? Nghe nói hắn đi nước ngoài thi đấu gì đó mà. "

" Oni Juujirou hả? Cậu ta vẫn ở trong trại huấn luyện chứ đâu. "

" Vậy tại sao hai ngày nay tôi không thấy hắn? "

" Ai mà biết. "

Lắng nghe tiếng nghị luận bên tai, Phượng Kính Xuyên nheo mắt nhìn đám đông nhường đường cho hai người trước mặt.

Một người có thân hình cao lớn, vạm vỡ với mái tóc đỏ rực, khuôn mặt thì trông cứ như khoảng ba mươi tuổi.

Một người có mái tóc ngắn màu xanh mực, cao ngang với anh, dáng vẻ cao gầy nhưng thoạt nhìn rất trầm mặc kiệm lời.

" Quá quắc! "

" Chỉ dựa vào bề ngoài mà đánh giá thực lực của đối thủ, còn nói năng bừa bãi. Tao cảm thấy tụi bây không cần tham gia huấn luyện tiếp nữa rồi, mau thu dọn đồ đạc biến khỏi đây luôn đi! "

Oni Juujirou trầm mặt quát lớn, thân hình to lớn cùng sắc mặt khó ở, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, dưới áp lực răn đe của hắn, đám học sinh trung học trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi co rúm lại, lén lút trừng mắt nhìn Phượng Kính Xuyên đang bình yên ngồi ung dung trên ghế, sau đó bỏ đi.

Không gấp, bọn họ có rất nhiều cơ hội để dạy dỗ tên người mới đó một bài học.

Sau khi bọn họ rời đi, xung quanh chỉ còn lại bốn người.

Hóa ra hắn là Oni a.

Phượng Kính Xuyên trong lòng oán thầm, ánh mắt anh dần hướng về nam sinh có vẻ ngoài vô cùng chững chạc.

Mặc dù hơi quá đáng khi nghĩ như vậy, nhưng hắn là học sinh cao trung hay là huấn luyện viên vậy?

Chẳng mấy chốc, anh đã có được câu trả lời.

Irie nhìn thấy hai người thì liền vui vẻ nói: " Hai người các cậu rốt cuộc cũng tới rồi. "

" Mau mau, để tớ giới thiệu cho hai cậu. "

Phượng Kính Xuyên lễ phép đứng dậy, trên mặt mang nụ cười nhẹ, như thể những lời nói ác ý vừa rồi không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến anh vậy.

" Cái người già chát này là Oni Juujirou. Đừng nhìn cậu ta như thế này mà lầm tưởng a, cậu ta thực sự vẫn còn là một học sinh cao trung đấy. " Phượng Kính Xuyên liếc nhìn thoáng qua Oni Juujirou, thấy hắn không có phản ứng gì thì liền biết rằng người này đã quá quen với mấy lời nói đùa từ bạn bè của mình rồi.

" Người kia là Tokugawa, Tokugawa Kazuya. " Thiếu niên tóc xanh đen lạnh nhạt gật đầu.

" Xin chào, em là Phượng Kính Xuyên, xin hãy giúp đỡ nhiều. "

Dưới sự giới thiệu của Irie, ba người đã trở nên quen biết, Phượng Kính Xuyên biết rằng Oni là người gác cổng của sân số 5, còn Tokugawa nhìn cũng gầy gò vậy mà lại là người gác cổng của sân số 1.

Cả Oni và Tokugawa đều là những người lão luyện ở trong trại, họ đã đến đây từ hai năm trước, kể từ đó họ vẫn chưa bao giờ rời đi.

Còn mấy tên kia tại sao lại sợ Oni như vậy, một là bởi vì thực lực của hắn, hai là bởi vì huấn luyện viên, đối với bọn họ mà nói, không thể động tới huấn luyện viên của tầng trên, nếu như bởi vì làm sai hoặc nói năng bừa bãi mà bị đuổi khỏi trại huấn, đó sẽ là điều xấu hổ và sỉ nhục nhất đối với bọn họ.

Biết được điểm đó, Phượng Kính Xuyên liền nói đùa rằng: " Vậy thì em phải thiết lập mối quan hệ thật tốt với Oni-san rồi. "

Oni chưa bao giờ bị nói thẳng như thế, hắn nhìn anh ta, vô biểu tình nói: " Thực lực là cách sinh tồn duy nhất trong trại huấn luyện. "

Chỉ cần anh đủ mạnh, cho dù không có hắn trợ giúp, đám người kia cũng sẽ sợ hãi mà dừng lại.

Phượng Kính Xuyên đương nhiên hiểu rất rõ ý của hắn, nhưng anh luôn sống theo Phật hệ, bình thường anh sẽ không thèm quan tâm đến những lời người ta nói xấu sau lưng mình, nhưng bây giờ đang trong trại huấn luyện u17, ở đây có nhiều cao thủ như vậy, nếu không thể hiện bản lĩnh ra coi bộ sẽ không trụ được lâu.

Chắc anh sẽ làm cho đám người kia bị vả mặt, anh rành làm ba cái tình tiết đó lắm.

" Nhân tiện, năm nay Oni và Tokugawa đến muộn hơn tớ. " Irie nói.

" Có phải là huấn luyện viên yêu cầu hai cậu làm gì đó không? Có thì tiết lộ xíu xiu cho tụi tớ nghe với? "

Oni liếc nhìn Tokugawa, thấy anh không có ý kiến ​​gì, liền nói: " Không có gì to tát, chẳng qua là để tôi cùng Tokugawa đến xem giải toàn quốc năm nay. "

Irie hơi kinh ngạc: " Giải đấu toàn quốc cấp cao trung, không, là cấp trung học đúng chứ? "

" Ờ. " Oni không có gì ngạc nhiên khi Irie đoán được.

" Thì ra là thế. Năm ngày trước, giải đấu toàn quốc dành cho học sinh trung học vừa kết thúc, vậy trại huấn luyện năm nay sẽ có học sinh trung học tham gia đúng không? "

Phượng Kính Xuyên tỏ ra nghi ngờ: " Năm nay? "

" Ừm, không lầm đâu. Nếu là như vậy, năm nay sẽ là năm đầu tiên trong lịch sử có học sinh trung học tới tham gia trại huấn luyện. Xem ra huấn luyện viên cũng đang định thay đổi sách lược mới. "

Irie không giải thích nhiều, Phượng Kính Xuyên sờ cằm, vậy em ấy cũng sẽ đến sao?

Nhớ về thiếu niên kiêu ngạo và vô cùng tự luyến trong ký ức của mình, ha, anh thật mong chờ đến lúc bọn họ gặp mặt.

Ngồi nói chuyện phiếm một hồi thì tiếng chuông tập hợp cũng reo lên.

" Đi thôi, bắt đầu huấn luyện. "

Thời gian huấn luyện thường từ 6h30 sáng đến 6h tối, trình độ huấn luyện của mỗi sân khác nhau, anh nghe bảo rằng có vài tuyển thủ tennis có thực lực nhưng vì huấn luyện quá mức gian khổ mệt nhọc, bọn họ kiên trì tới mấy cũng không trụ nổi quá ba ngày, chỉ đành tiếc nuối rời khỏi trại.

Sau đó là trận đấu loại trực tiếp tức là sẽ chọn một đồng bạn để thi đấu.

Cuối cùng là trận đấu trộn ngẫu nhiên. Đây đều là các hạng mục đào tạo cả ngày dành cho học sinh cao trung hiện nay.

Phượng Kính Xuyên với tư cách là tân binh của sân số 3 đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, hầu hết mọi người đều âm thầm quan sát xem người này rốt cuộc có thể kiên trì vượt qua được bài khỏi động vào buổi sáng đầu tiên hay không.

Các bài tập khởi động không quá khó đối với nhiều người, đơn giản như chạy bền, vung vợt, rèn luyện cơ bắp.

Phượng Kính Xuyên hoàn thành cùng lúc với mọi người, ngoại trừ hơi thở hổn hển và mồ hôi trên trán ra thì anh vẫn giống như một người khỏe mạnh không có bệnh tật gì, Irie hít sâu một hơi, bước đến gần đưa cho anh một chai nước: " Xuyên, em vẫn ổn chứ? "

Phượng Kính Xuyên thở đều, không khách sáo nhận lấy nước, khẽ mỉm cười: " Không sao, em có thể kiên trì. " Mặc dù anh đã không đụng tới những bài vận động kịch liệt như thế trong suốt hai năm nghỉ ngơi, nhưng có vẻ như cơ bắp của anh đã hình thành một loại phản ứng đặc thù, sau khi vận động mạnh cũng không gây đau nhức cơ bắp.

" Lau đi nè. " Irie đưa cho anh một cái khăn, quan sát thấy trạng thái hiện tại của anh không tệ lắm, hai gò má ửng hồng vì trải qua vận động, đôi mắt xanh nhạt sáng ngời tràn đầy sức sống: " Có vẻ như em đang thích nghi rất nhanh đó, Xuyên. "

Phượng Kính Xuyên từ chối cho ý kiến, vẻ mặt thoải mái nhún vai, nhìn cái khăn trong tay, chóp mũi thoáng qua mùi hương thơm ngát dễ chịu, anh lau mồ hôi, cười trêu chọc nói: " Chu choa, không ngờ Irie lại là kiểu người tỉ mỉ cần thận như thế, vậy mà lại mang theo khăn tay bên mình. "

Bị chọc ghẹo, Irie không khỏi cau mày lườm anh một cái, thay vì trông hung dữ thì lại cảm thấy có chút kiêu ngạo cùng đáng yêu.

" Còn không phải vì anh lo lắng cho em à. " Cơ thể của Xuyên thoáng nhìn rất yếu ớt, mặc dù qua những trận đấu trước kia của Xuyên, anh biết rằng Xuyên không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, nhưng một người lớn lên vừa đẹp đẽ lại vừa có thực lực mạnh như thế, hỏi coi ai mà có thể cưỡng lại được chứ.

Hm, có lẽ đây là hiệu ứng buff đi kèm với "Mỹ Cường Thảm" đi.

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net