Chương 24: Đi giải cứu người ở cửa hàng tiện lợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính vì vậy nên mới khiến cho người sở hữu năng lực này bị hao tổn sức lực hơn rất là nhiều so với sự hồi phục truyền thống như những con người bình thường khác.

"Ôi trời... Vết thương thực sự lành lại rồi kìa!"

Thí nghiệm thứ hai, tôi thử mấy bài tập hít đất liên tục 5000 cái, gập bụng 5000 cái mỗi bài trong một giờ để kiểm tra thử xem thể lực bị giới hạn tới đâu. Sau khoảng nửa tiếng tập luyện xong trôi qua, tôi vẫn không hề cảm thấy mệt gì cả, dường như ngoài hồi phục nhanh ra tôi còn có thể lực vô cùng vượt trội hơn so với một con người bình thường có thể làm được.

"Phù... Thật là sảng khoái quá đi... Mặc dù mình đã thực hiện hai bài hít đất và gập bụng tổng cộng 10000 lần... Nhưng mà có vẻ như mình thực sự không hề cảm thấy mệt mỏi tý nào cả"

Xác nhận tình hình đã ổn định, thí nghiệm đã thành công, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, tôi bắt đầu nhặt thanh katana lên và chuẩn bị chạy thật nhanh về nhà để lấy đồ.

"Rời khỏi đây thôi nào!... Đã đến lúc trở về nhà rồi!"

Tôi vừa chạy vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh 2 bên đường, mọi thứ xung quanh đều tương tự như những khung cảnh đổ nát ở bên trong trường học của tôi, nhưng nó bị đã phá huỷ gần như không còn thể cư trú được cả và tồi tàn hơn rất nhiều.

Những căn nhà ở hai bên đường, trạm xe buýt, cửa tiệm bánh, trạm xăng đều bị phá huỷ bốc cháy vô cùng dữ dội. Tất cả đã không còn sót lại gì cả, mọi thứ đều đã hoá thành đống tro bụi và tàn lụi.

Không chỉ có vậy, mọi thứ ở xung quanh có vẻ như đều rất vắng lặng đến lạ thường, nào là từ tiếng khóc của trẻ em, tiếng la hét của con người, tiếng cầu cứu, tiếng hú của bọn xác sống hoặc thậm chí ngay cả sự xuất hiện của lũ xác sống và con người cũng đều không thấy bất kỳ một dấu hiệu gì cả. Điều này quả thật đã khiến cho tôi cảm thấy hết sức vô cùng kì lạ!

"Không có ai ở đây ư?... Thật là kỳ lạ quá đi!"

Trong lúc đang chạy thì tôi đã có một vài suy nghĩ linh tinh hiện lên trong đầu.

"Không biết bây giờ bọn họ có ổn không? Đã tìm được chỗ an toàn nào chưa vậy nhỉ?"

"Mọi người... Thật sự đã ổn chứ nhỉ?... Liệu tất cả có sống sót ra được bên ngoài hay không?... Jin... Không biết giờ này cậu ta đang đi đâu và làm gì sau khi thoát ra được nơi đây?"

Tâm trạng của tôi có hơi hụt hẫng, tôi rất lo lắng cho bọn họ sẽ xảy ra chuyện xấu trên đường. Tôi luôn tự hỏi rằng liệu mình còn có thể gặp lại mọi người hay không?

Shizuka là một người vô cùng hoạt bát và năng động, cậu ấy có thể chiến đấu chỉ bằng một cây thương, là người đã giúp tôi nhận ra thế giới này vẫn còn tươi đẹp biết bao, cậu ấy đã giúp tôi bớt tiêu cực đi về cuộc sống áp lực này.

Haruko thì tôi không có biết rõ quá nhiều về chị ấy cho lắm, chỉ biết rằng chị ấy là một hội trưởng hội học sinh vô cùng xuất sắc tài giỏi, là kiểu người phụ nữ có tài lãnh đạo và dẫn dắt mọi người, gia thế thì trông có vẻ chị ấy vô cùng giàu có nhưng tôi không cảm thấy Haruko hay khoe khoang gì cả và sống rất khiêm tốn.

Miku là một người bạn mà tôi mới làm quen gần đây trong thời kỳ tận thế tệ nạn như này, cậu ấy vô cùng thông minh, nhạy bén, xinh đẹp, xuất sắc, là chiến lược gia và là đầu não của cả nhóm. Mặc dù cô ấy tuy có hơi ngây thơ dễ tin người nhưng tôi biết chắc rằng Miku là một con người tốt bụng luôn quan tâm đến bạn bè.

Ayaka thì tôi không có chắc lắm về tầm hiểu biết tính cách và con người của em ấy, hậu bối này tuy có vẻ hơi nhút nhát nhưng lại sử dụng cung tên rất thành thạo, là hậu phương hỗ trợ vô cùng tuyệt vời và vững chắc từ phía sau cho cả nhóm.

Cô giáo Keiko thì tôi nên nhận xét sao nhỉ, cô ấy trông có vẻ là một người phụ nữ quyến rũ, vô cùng xinh đẹp rất được các bạn nam quan tâm và yêu mến, nhưng cũng rất hậu đậu không kém. Tuy nhiên cô ấy rất quan tâm đến các thành viên trong nhóm của mình, luôn chủ động ra mặt để hoà giải và chữa trị cho các đồng đội của mình. Là một con người vô cùng tuyệt vời xứng đáng được mọi người tin tưởng và tôn trọng.

Còn về Natsumi thì tôi không biết nói sao về cậu ấy nữa, tuy cô ấy có từng nằm trong nhóm hay bắt nạt tôi nhưng Natsumi lại chưa hề có lần nào chủ động ra tay bắt nạt tôi cả, ngoại trừ hay chửi rủa mấy câu vô cùng tồi tệ và coi thường tôi.

Nhưng kể từ khi tôi quyết định cứu Natsumi thì trong lòng tôi đã không còn oán giận gì đến cô ấy nữa, con người của Natsumi tuy có hơi bí ẩn và tính cách thì có lúc ngang bướng tý nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy là một người tốt và tôi không hề ghét bỏ cô ấy tý nào cả.

Ai nấy cũng đều có điểm mạnh, điểm yếu. Người thì có tính cách như thế này, người thì có tính cách như thế kia. Nhưng đó không phải là yếu tố mà chúng tôi lập ra cái hội nhóm sinh tồn này, mà là sự đoàn kết chính là yếu tố quan trọng đã góp phần hình thành nên nhóm của chúng tôi.

Ngoài ra còn có Jin, mặc dù tôi rất ghét hắn ta, tôi rất căm thù hắn nhưng tôi cũng thừa nhận rằng cậu ta chính là người đã giúp tôi nhận ra được bản thân của mình vô dụng đến mức nào.

Những lời nói ấy của JIn đã đánh thức con người tôi, cậu ấy đã kéo tôi ra khỏi vực thẳm chìm đắm sâu trong cơn tiêu cực một cách vô cùng tuyệt vọng. Và cũng nhờ có Jin nên bây giờ tôi mới có động lực quyết tâm thay đổi bản thân của mình, tôi không muốn phải làm một thằng loser vô dụng thảm hại như trước nữa.

Và cuối cùng tôi còn có một vài chuyện muốn thực hiện khi được thần thánh trao tặng cho cái quyền được tiếp tục sống, đó chính là tôi muốn giải cứu thế giới này thoát khỏi sự thống trị của những kẻ tàn ác vô nhân tính và sự huỷ diệt của lũ zombie, tôi sẽ không để cho bất kỳ đồng đội nào của tôi phải chết, tôi sẽ trở thành người sống sót vĩ đại nhất để dẫn dắt mọi người!

Vì vậy, nguyện vọng đầu tiên mà tôi muốn thực hiện đó chính là tôi muốn cứu rỗi nhân loại này!

Khi đang chạy được nửa đoạn đường, thì bớt chợt tôi có nghe thấy tiếng kêu loáng thoáng cầu cứu ở đâu đó xung quanh đây. Một tiếng kêu vô cùng thảm thương và đầy tuyệt vọng như đang cố gắng kêu gọi ai đó để mau chóng chạy tới giúp đỡ vậy.

"Cứu mạng!... Có ai không!... Xin hãy cứu chúng tôi với!!"

Sau đó tôi liền dừng chân lại và đứng quan sát ở tứ phía để xác định vị trí âm thanh đó đang phát ra từ hướng nào.

"Là ai kêu cứu nhỉ?... Hình như đó là giọng nói của một người phụ nữ thì phải..."

Tôi tốn gần vài phút để có thể lắng nghe âm thanh thật kĩ và cuối cùng cũng đã xác định được vị trí của giọng nói đó phát ra ở đâu.

"Làm ơn!... Có ai ở bên ngoài không!... Chúng tôi đang bị mắc kẹt ở ngay đây!... Ngay tại cửa hàng tiện lợi Seven-Eleven!!!"

"Mình xác định được vị trí rồi!... Là chỗ làm bán thời gian ngay gần nhà của mình!!"

Giống như câu châm ngôn mà tôi thường hay thấy người ta nhắc tới trong tivi "Không màng tư lợi, mạng người phải cứu trước đã, mạng ta tính sau". Quả thật câu nói ấy rất hay và rất có ý nghĩa khi đặt mình ở trong tình huống này.

Dù cho họ có là người lạ hay là người quen đi chặng nữa thì cũng đều xứng đáng để được cứu, không một ai sẽ bị bỏ rơi lại ở đằng sau ngay khi tất cả chúng ta cũng đều đang gặp phải hoạn nạn trong tình thế lúc này cả.

Nếu như người nghe không phải là tôi mà là người khác, thì có lẽ bọn họ sẽ sẵn sàng bỏ ngoài tai và phớt lờ chạy trốn luôn rồi, khi tình hình hiện giờ là vô cùng nguy cấp và tất cả mọi người đều không bao giờ dám làm những hành động vô cùng liều lĩnh như thế này.

Nhưng tôi mặc kệ sự đời hay dù cho người khác có nghĩ sao về mình, cứu người vẫn là quan trọng nhất. Không suy nghĩ gì thêm, tôi liền tức tốc chạy tới thật nhanh để mau chóng đi giải cứu người gặp nạn.

Vượt qua con hẻm phía trước và vô số tên zombie đang lang thang giữa dọc đường, tôi tung hoành vượt qua tất cả mọi sự cản trở để có thể mau chóng tới được địa điểm giải cứu người.

Vừa mới kịp chạy tới cửa hàng tiện lợi, tôi bất chợt nhìn thấy có rất nhiều thây ma xuất hiện ở khắp mọi nơi xung quanh đây. Sau khi quan sát được một tý, thì tôi đếm được ước chừng ở đầy rơi vào khoảng tầm 50 tên đang bao vây cửa hàng này.

Lẽ nào bọn chúng đang cố gắng tìm kiếm con mồi nào vẫn còn sống ở đây ư?

Vì tình thế cấp bách nên tôi đã xông vào cửa hàng tiện lợi rồi chiến đấu với bọn chúng.

"Soẹt... Soẹt... Soẹt..."

"..."

Nhờ có cơ thể được cường hoá cơ bắp mạnh mẽ này, đã giúp cho tôi tốn rất ít sức lực để mà chém đứt lìa người của bọn xác sống.

Một cú chém, hai cú chém và vô số cú chém. Tôi điên cuồng lao vào chém giết như xay thịt của bọn chúng ra thành trăm mảnh.

"Soẹt... Soẹt... Soẹt..."

"..."

Dường như lũ thây ma này di chuyển chậm chạp hơn tôi tưởng, hay có lẽ vì được ban cho khả năng nhanh nhẹn nên tôi cứ nghĩ bọn chúng mới là kẻ thực sự chậm như rùa chăng?

Đối với tôi hiện giờ thì lũ xác sống này hoàn toàn không phải là đối thủ xứng tầm với tôi nữa rồi. Bọn chúng giờ đây chỉ là những cục thịt di động chờ tôi chặt chém ra mà thôi.

"Soẹt..."

Lần chém cuối cùng này chính là tên thứ 50 mà tôi đã giết tại nơi đây. Sau đó, tôi tiến lại gần từ từ về phía phòng nghỉ dành cho nhân viên để kiểm tra còn ai sống sót ở bên trong không.

"Cốc... Cốc..."

"Ai!... Ai đó!!"

"Tôi đã giải quyết hết đám xác sống ở bên ngoài rồi... Mấy người có thể đi ra được rồi đấy"

"..."

Quả nhiên giọng nói người ở bên chính là của một người phụ nữ vừa mới cầu cứu ban nãy. Nhưng có vẻ như bọn họ vẫn chưa thực sự tin tưởng lời nói của tôi cho lắm.

"Cốc... Cốc... Tôi nói thật đấy... Không tin thì cô có thể ra ngoài xác nhận thử!"

"Anh là ai!!... Tại sao bọn tôi lại phải tin anh!!"

"..."

• Còn tiếp •


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net