Chương 25: Sự hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù cho tôi có cố gắng giải thích bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì có vẻ như mấy người này vẫn chưa hề tin tôi một tý nào cả. Mặc dù tôi đã cứu họ một mạng và giải quyết giùm đám người này mọi chuyện ở bên ngoài.

"Haiz... Tôi chỉ là một người bình thường đang cố gắng đi về nhà trọ của mình... Nếu cô vẫn không tin thì thôi, tôi đành chịu vậy... Mục đích mà tôi tới đây chỉ là vì nghe thấy tiếng kêu cầu cứu của cô mà thôi..."

Đã nói hết lời như vậy rồi mà vẫn không chịu mở cửa ra nữa thì tôi đành chịu, bó tay với đám người này luôn. Nhưng khi mà khoảng khắc tôi có ý định quay đầu rời đi, thì bỗng dưng bọn họ đã chịu mở cửa ra để mà xác nhận thử tình hình xung quanh coi có đúng như những lời mà tôi vừa nói ban nãy hay không.

*Cửa mở*

Cánh cửa vừa mới mở từ từ ra, đập vào mắt tôi chính là cảnh tượng người chị gái đang cầm con dao vừa bảo vệ người em vừa cảnh giác trước tôi. Ánh mắt của cô ấy trừng tôi cứ như là con dao sắc bén đang cố nhắm vào tôi vậy. Thật là một người phụ nữ hung dữ quá mà!

"Này!... Cô hãy bình tĩnh lại đã!... Tôi không có ý định hại cô đâu!... Nên là bỏ con dao xuống đi, làm ơn!"

"..."

Đây quả thật là một cô chị phi thường mà, vừa cảnh giác tôi vừa lo lắng cho đứa em trai còn nhỏ ở phía sau. Chị ấy đúng là chuẩn hình mẫu người chị rất yêu thương em trai yêu dấu của mình.

Mặc dù hành động hiện tại của cô ấy có hơi làm cho tôi cảm thấy bực tức ở trong lòng, nhưng thôi đành bỏ qua vậy. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm qua lại với nhau từ cả hai phía mà thôi.

"Huhu... Chị ơi!... Em sợ quá!"

"Shigu à, đừng sợ!... Có chị ở đây bảo vệ em!"

"..."

Ngoại trừ hai chị em ra, thì tôi không còn trông thấy bất kỳ người nào còn sống ở bên trong cả. Ngay cả anh quản lý cửa hàng thường ngày mà tôi hay làm việc chung cũng không thấy đâu, hay là anh ấy đã bỏ chạy trong lúc dịch bệnh vừa mới bùng phát rồi nhỉ?

Nhưng mọi chuyện chỉ mới xảy ra thôi mà?

Không lẽ tất cả bọn họ đều đã chết hết rồi ư?

Mọi chuyện đúng thật là khó tin quá đi!

"Cho hỏi... Ngoài hai chị em của cô ra thì ở đây còn ai sống sót không?"

Sau một hồi im lặng cũng được khá lâu, thì cô chị cũng đã chịu chủ động mà nói chuyện với tôi.

"Không có... Mà anh hỏi chuyện này chi vậy?"

"À không có gì... Tôi chỉ thấy hơi thắc mắc mà thôi"

"..."

Thoạt nhìn qua thì cô gái này trông có vẻ trưởng thành hơn tôi nghĩ, chiều cao chắc khoảng tầm 1m7. Cô ấy có mái tóc màu nâu hạt dẻ được cột tóc theo kiểu đuôi ngựa, ngoài ra còn có cặp kính màu đen nhìn rất phong cách và chiếc áo rộng màu xanh kết hợp với váy ngắn màu trắng nhìn rất thời thượng.

"Với lại, cô có thấy anh quản lý ở cửa hàng này không?... Anh ấy là người quen của tôi"

"Từ lúc chúng tôi tới đây là đã không còn ai hết nữa rồi"

"Hoá ra là vậy..."

"..."

Còn thằng bé kia thì cao chắc khoảng 1m5, người thì nhí nhảnh nhưng lại nhút nhát kết hợp với bộ đồ đồng phục của học sinh ở trường sơ trung nào đó.

"Mà thôi... Xin lỗi vì đã đe doạ anh như thế... Tôi tên là Maeda Sayu, sinh viên năm hai của trường đại học Waseda... Còn thằng nhóc đang bám váy ở phía sau là em trai tôi, Maeda Shigu. Em ấy hiện đang học lớp 6 trường trung học Wakube"

"Còn tôi là Takahashi Hishiya, học sinh năm hai trường cao trung Shizuku"

"..."

Nói tới đấy thì có vẻ như chị Sayu đã buông lỏng cảnh giác với tôi một chút.

"Gì cơ!... Học sinh cao trung ư?... Em không đùa chị chứ?"

"Thì em nói thật mà tiền bối Sayu!... Chứ em nói xạo chị làm gì!"

"Vậy mà chị cứ tưởng rằng em lớn tuổi hơn cả chị nữa chứ!"

"Hahaha... Nhiều người cũng nói với em như vậy lắm..."

"..."

Vì không tiện tiết lộ bí mật của mình cho khác nghe, nên tôi đã cười một cách gượng gạo để cho qua chuyện. Nhưng mọi chuyện giờ đây đã dần chuyển biến tốt đẹp hơn so với lúc trước, cả tôi và tiền bối Sayu cũng không còn có ác cảm với nhau nữa.

"À phải rồi... Cậu nhóc ở đằng sau... Anh cũng rất vui khi được gặp em nữa Shigu!"

"Hic... Em... Em cũng vậy..."

"Nào Shigu, đừng có nhút nhát mà bám vào người chị như thế nữa... Chị đã dặn em như thế nào?... Chào hỏi anh ấy đàng hoàng đi chứ!"

"Vâng ạ..."

"..."

Sau khi nghe chị gái của mình nói như thế, thì Shigu cũng đã lấy hết can đảm ra để mà tự mình đi trước và chào hỏi tôi một cách đàng hoàng.

"Em là Maeda Shigu, 11 tuổi... Hiện đang học lớp 6 ở trường trung học Wakube... Em rất... Rất vui khi được... Gặp anh ạ!!"

Tuy em ấy có hơi nhút nhát nhưng cũng có chút bản lĩnh đấy chứ. Để không phụ lòng Shigu, tôi cũng sẽ giới thiệu lại để em ấy bớt sợ hãi hơn.

"Vậy à... Anh tên là Takahashi Hishiya. Nhìn bề ngoài trông trưởng thành vậy thôi chứ anh vẫn còn là học sinh cao trung đấy!... Vì vậy nên hai chúng ta hãy mãi mãi làm bạn tốt với nhau nhé, Shigu!"

"Vâng ạ!... Với lại... Cảm ơn anh trai vì đã cứu bọn em ạ!"

"Ừm... Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà!"

Và thế là Shigu đã hết còn nhút nhát nữa và đã chuyển sang từ thế bị động thành chủ động hơn khi mà nói chuyện với tôi.

"Anh Hishiya hồi nãy không biết đâu!... Lúc nãy cả em và chị hai rất là sợ hãi lắm đấy!... Cũng may mắn là chị ấy đã dắt em đi trốn ở trong đây, không là cả hai đều đã bị lũ thây ma kia ăn thịt hết luôn rồi!"

"Ồ thế à... Ra là vậy..."

"Mà hai chị em bọn chị tới đây để làm gì vậy?"

Tôi hỏi tiền bối Sayu trong lúc đi kiểm tra xung quanh coi còn có tên thây ma nào nữa không.

"À thì... Bọn chị chỉ là tới đây để kiếm chút đồ ăn, nước uống mà thôi..."

Nghe tiền bối Sayu nói vậy giống như là chị ấy đang cảm thấy lo sợ cái gì đó và bất an đến nỗi không dám nói hết sự thật ra.

"Vậy à..."

"Thế còn em thì sao, Hishiya?"

Mục đích ban đầu của tôi chỉ là mau chóng đi về nhà nghỉ ngơi mà thôi, nhưng nếu lỡ đã tới đây rồi thì tôi nên kiếm chút ít đồ ăn gì đó để mà lót dạ một tý.

"Em à?... Hừm... Ban đầu em chỉ có dự định đi về nhà để nghỉ ngơi mà thôi... Ai mà ngờ đâu lại vì nghe thấy tiếng kêu cứu của tiền bối Sayu rồi tự nhiên lại chạy qua đây..."

"Thế ư?... Em... Em không có mục đích nào khác khi đã chinh phục cửa hàng tiện lợi này à?"

Chinh phục ư? Chị ấy đang nói gì vậy?

"Ý của tiền bối là sao, em không hiểu cho lắm?"

"Thì ý chị là... Chẳng hạn như toàn bộ số lương thực ở đây đều là của em hết ấy..."

Lời nói của chị ấy cứ mơ hồ không rõ ràng gì cả, nghe có vẻ như tôi là người sẽ chiếm đóng cả cái cửa hàng này luôn vậy.

"Tiền bối Sayu à... Chị có chuyện gì che giấu em đấy ư?"

"H... Hả?... Che giấu em ư?... Hahaha... Em đang nói gì vậy, chị không hiểu..."

"..."

Mặc dù tôi biết chị ấy cố tình làm vậy, nên tôi cũng không muốn hỏi han hay đào bới gì thêm và tiếp tục dùng ván gỗ đóng đinh để che chắn cho cửa hàng kiên cố một tý.

"Nếu chị không muốn nói cũng được... Nhưng nếu tiền bối có chuyện gì cần em giúp đỡ thì cứ nói với em... Em sẵn sàng tận tâm để mà giúp đỡ chị!"

"Anh Hishiya nói đúng đấy chị!... Chúng ta nên rời khỏi chỗ đó ngay thôi!... Em không muốn ở lại nơi đó nữa đâu!"

"Phải đấy tiền bối Sayu!... Nếu chị có uẩn khúc khó nói thì chi bằng mọi người hãy tới nhà trọ của em đi!... Tuy nơi đó nhỏ nhưng vẫn chứa được nhiều người ở đấy ạ!"

"..."

Trong bất chợt, tôi thuận nước đẩy thuyền mà hùa theo lời nói của Shigu. Mà hình như em ấy vừa mới nhắc chỗ gì đấy thì phải?

"Đứa trẻ hư này!... Đừng có mà làm phiền cậu ấy nữa!... Em quên mục đích của chúng ta khi đến đây rồi à?"

"Hic... Em xin lỗi chị hai..."

Nghe chị gái mắng mình như vậy khiến cho Shigu ngậm ngùi im lặng và ngồi im vâng lời chị của mình.

"Hishiya... Cảm ơn em vì lời đề nghị đó... Thật ra, chị muốn kể cho em một chuyện..."

"Được... Chị cứ nói đi"

"..."

Sau khi đã làm các công việc gia cố cửa hàng xong xuôi, tôi ngồi nghe tiền bối Sayu kể chuyện về hoàn cảnh của chị ấy.

"Ngay khi ngày tận thế thây ma vừa mới ập đến, chị đã cùng với Shigu chạy tức tốc để đi tìm kiếm mẹ của mình. Sau một hồi tìm kiếm thì chị mới phát hiện bà ấy đã bị người khác đưa vào trại sinh tồn của thủ lĩnh Fujiwara Hikaru"

"Đây là một trong những trại sinh tồn mới được thành lập khi dịch bệnh vừa mới bùng phát, bọn họ tuy không có ngược đãi bọn chị nhưng lại rất nghiêm khắc trong vấn đề tìm kiếm vật tư"

"Vì mẹ bị bệnh nặng không thể lao động nhiều được, nên cả hai chị em đã thay mẹ cố gắng ra ngoài đi tìm kiếm vật tư để cống nạp cho trại. Ai cống hiến ít thì thời hạn ở lại ít, ai cống hiến nhiều thì thời hạn ở lại nhiều"

"Hơn nữa, phần ăn của mỗi người lại vô cùng ít và cũng đều như nhau cả. Bất kỳ ai có cống hiến nhiều hay ít thì cũng chỉ được phát có 1 phần ăn ít ỏi cho cả ngày dài"

"Trại sinh tồn đó giống như là một đất nước xa lạ và những người lang thang ở bên ngoài đều bị cưỡng ép trở thành công dân, còn vật tư chính là tiền phí để gia hạn visa"

"Đám người đó ỷ mình có nguồn nhân lực dồi dào biết chiến đấu và tuyên bố sẽ bảo vệ các trại sinh tồn hết mình miễn những người ở đó vẫn còn là công dân của bọn họ"

"Bọn chị và cả mẹ đều vì tình thế éo le đó mà bị cưỡng chế phải ở lại làm nô lệ sai vặt cho bọn chúng!... Nếu không phải vì mẹ bị bệnh nặng phải nằm ở đó chờ người chữa trị, thì có lẽ cả ba người bọn chị đã bỏ trốn từ lâu rồi!"

Nghe xong câu chuyện của tiền bối Sayu đã khiến trong lòng tôi không khỏi bất bình trước những tên khốn tham lam này.

"Đúng là khốn nạn mà!!"

Tôi chửi bọn chúng để xả cơn tức giận của mình. Nhưng ngay sau đó, tiền bối Sayu đã trấn an tinh thần của tôi lại.

"Đừng tức giận thế mà Hishiya... Chị hiểu cảm giác của em nhưng hiện tại bọn chị không thể làm được gì cả, ngoại trừ bắt buộc phải làm tay sai vặt kiếm ăn cho bọn chúng"

• Còn tiếp •


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net