82. Nhượng bộ lớn nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở hai người gần trong gang tấc, đan xen lẫn nhau, rất dễ dàng cảm nhận được độ ấm trong hơi thở của nhau.

Tim Thẩm Phồn Tinh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô muốn từ chối, nhưng hắn cách người cô quá gần, một khe hở để cử động cô cũng không tìm thấy.

Cô chỉ có thể dùng sức ép sát cơ thể ra sau, hơi thở của Bạc Cảnh Xuyên lại càng đuổi tới gần, chóp mũi hai người dường như sắp chạm vào nhau.

Hơi thở trên người hắn gắt gao vây quanh cô.

Cuối cùng, Thẩm Phồn Tinh không nhịn được nữa, cô đặt tay lên vai bộ âu phục được là phẳng phiu của Bạc Cảnh Xuyên.

"Bạc Cảnh Xuyên..."

Cô nhẹ nhàng mở miệng muốn ngăn hắn lại, nhưng vừa mới mấp máy thì cánh môi của cô đã chạm nhẹ vào môi mỏng của hắn.

Hơi lành lạnh, cảm giác mềm mại.

Đôi con ngươi sâu thẳm của Bạc Cảnh Xuyên hơi co rụt lại, rất khó nhận ra, cái chạm nhẹ kia bỗng làm cô xao nhãng.

Còn chưa bắt đầu đã lập tức kết thúc.

Tiếp đó là cảm giác tim ngứa ngáy, khó chịu, chưa đã thèm.

Cánh môi nhỏ mọng nước gần ngay trước mắt, hơi thở ngập tràn hương thơm làm người khác say mê cứ lởn vởn ở đó, vô cùng mê hồn.

Tay Thẩm Phồn Tinh đặt trên đầu vai hắn lo lắng siết chặt lại.

Sao có thể ...

Vừa rồi như vậy, có được tính là cô chủ động hôn hắn hay không?

Bạc Cảnh Xuyên rũ mắt, đưa bàn tay đến bên người cô, lưu loát tháo dây an toàn ra.

"Nếu đêm nay tôi không mang em đến chỗ này, tôi chắc chắn sẽ đáp lại nụ hôn này của em thật tốt."

"..."

"Nhưng việc tôi đưa em tới nhà tôi vốn đã khiến em cảm thấy bất an, nếu ngay lúc này tôi còn đáp lại, thừa cơ trục lợi, vậy thật không phải quân tử..."

Nói xong, Bạc Cảnh Xuyên dừng một chút, lại cười khẽ: "Đôi khi thổ phỉ cũng rất có nguyên tắc."

Ánh mắt khẩn trương của Thẩm Phồn Tinh dần dần thả lỏng.

Sau đó, Bạc Cảnh Xuyên liền xoay người xuống xe, vòng đến mở cửa xe cho cô.

"Chào mừng đến với sơn trại của thổ phỉ, em cũng coi như là bị tôi bắt ép đến đây. Xuống xe đi, áp trại phu nhân tương lai."

Vẻ xấu hổ thoáng qua mặt Thẩm Phồn Tinh, nhưng cô vẫn xuống xe.

Cô đánh giá đơn giản xung quanh một lượt, dựa núi gần sông.

Cô mím môi, cười nhẹ: "Vị trí địa lý cũng thật giống hang ổ của thổ phỉ."

Bạc Cảnh Xuyên cười nhạt: "Vậy em cũng nên cẩn thận, nơi này có đến nhưng không có về."

Hắn dẫn Thẩm Phồn Tinh vào cửa nhà chính, trong phòng có mấy người giúp việc đang cung kính chờ đợi ở một bên.

"Đi dọn một phòng cho khách đi." Bạc Cảnh Xuyên hờ hững phân phó.

"Vâng thưa tiên sinh." Người giúp việc nhận lệnh, nhanh chóng rời đi.

"Thời gian không còn sớm nữa, đêm nay em ở tạm một phòng cho khách nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai em lại đi dạo một vòng, sân sau còn vài chỗ nữa, đến lúc đó em có thể chọn một chỗ để ở."

"Tôi.... không được, Bạc Cảnh Xuyên, đêm nay là đủ rồi..."

Bạc Cảnh Xuyên xoay người, thanh âm có chút lạnh lẽo.

"Chuyện em lo lắng, tôi đã cố tình lảng tránh. Cho em chọn chỗ ở đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. Em ở phía sau, tôi ở đằng trước, không ở cùng dưới một mái nhà, đảm bảo an toàn mà vẫn giữ được khoảng cách, em còn không yên tâm cái gì?"

"Tôi..." Thẩm Phồn Tinh cắn môi, mày đẹp nhía lại, cô đâu có ý này?

Bạc Cảnh Xuyên tới gần cô, đưa tay gạt lọn tóc trên vai cô ra sau, hắn cúi đầu, mắt đen nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp.

"Không cần phải cảm thấy ngại ngùng, coi như làm quen với hòan cảnh, sớm hay muộn thì nơi này cũng là của em."

Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, môi cô giật giật, lại không nói gì, chỉ có vài phần bất đắc lực như cơn gió khẽ lướt qua mắt.

Bạc Cảnh Xuyên cong môi: "Đừng nhìn tôi như vậy, nếu bây giờ em dám từ chối tôi, tôi không ngại trực tiếp thi hành những chuyện mà một thổ phỉ nên làm đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net