83. Không chỗ nào không lộ ra khí thế!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Phồn Tinh vẫn ở trong phòng khách mà Bạc Cảnh Xuyên sắp xếp.

Cô tắm rửa qua rồi ra ngoài, nhìn quanh căn phòng xa lạ, cuối cùng lại thở dài nhẹ nhõm.

Cảm giác an toàn mà cô chưa từng có.

Từ trước đến nay cô không có thói quen dựa dẫm vào người khác, nhưng ở bên cạnh Bạc Cảnh Xuyên, lại an tâm chết đi được!

Nghĩ đến cảnh tượng cô nhìn thấy ở dưới tầng chung cư ngày hôm nay, hành động điên cuồng của mấy người kia, giờ ngẫm lại, vừa nghĩ đã thấy sợ.

Nếu không phải đêm nay Bạc Cảnh Xuyên kiên quyết muốn đưa cô về nhà, nếu không phải hắn muốn để cho Du Tùng lái xe của cô, như vậy buổi tối hôm nay, không chỉ có chiếc xe không giữ được, mà sợ rằng ngay cả cô cũng có khả năng đổ máu.

May mắn, có Bạc Cảnh Xuyên...

Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô vẫn bò lên giường, thả cả người mình xuống tấm đệm êm ái.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lãng phí cũng đủ nhiều tinh lực.

-

Mà ở một góc khác trong thư phòng, Bạc Cảnh Xuyên ngồi trên chiếc ghế nặng nề, mắt đen thâm thúy tối tăm.

"Tiếp tục ép, ép thật chặt cho tôi. Nếu bọn họ đã lựa chọn liều mạng vì người phụ nữ kia, thì tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc xương cốt bọn họ cứng đến mức nào!"

Giọng hắn đặc biệt trầm, trong đó còn mang theo sự tức giận đầy hung ác khiến Du Tùng ở đầu điện thoại bên kia phải hoảng hốt, cậu cuống quít thấp giọng cung kính đáp:

"Vâng thưa tiên sinh."

-

Buổi sáng ngày hôm sau, tiếng chim hót lanh lảnh từ từ kéo Thẩm Phồn Tinh tỉnh dậy từ giấc ngủ say.

Cô chậm rãi mở to mắt, căn phòng xa lạ làm cô hơi sửng sốt, sau một lúc mới trở lại bình thường.

Cô xốc chăn lên, xuống giường, kéo tấm rèm ra, cảnh sắc ngoài cửa sổ khiến cô không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Tối hôm qua khoác bóng đêm đến đây, không thể nhìn rõ ràng khung cảnh xung quanh.

Bây giờ mới thấy, trên mặt đất bán kính vài dặm là mặt cỏ vô cùng gọn gàng, xen lẫn trong đó là mấy con đường xi măng nhỏ màu trắng, bên ngoài có rừng cây xanh um tươi tốt, vờn quanh trang viên là một con sông nhân tạo.

Cả trang viên tú lệ khí thế, đến trình độ không thể miêu tả được.

Cô không thể không kính nể trí tuệ và khả năng nghệ thuật xuất sắc của nhóm thiết kế và thợ thủ công tu sửa tòa sơn trang này trước đây.

Nhưng mà thứ cô thấy, cũng chỉ là một góc của sơn trang mà thôi.

Một người rốt cuộc phải có bao nhiêu tiền mới có thể cải tạo nhà mình thành một sự tồn tại có thể so sánh với lâm viên Tô Châu đây?

Cô có chút xúc động không thể chờ được muốn dạo quanh nơi này một vòng.

Cô xoay người, động tác nhanh nhẹn rẽ vào phòng tắm, rửa mặt chải tóc đơn giản xong, Thẩm Phồn Tinh lập tức ra khỏi phòng.

Sau khi xuống dưới lầu, phòng khách vô cùng yên tĩnh, giúp việc đang bận rộn dọn dẹp phòng, dường như không phát ra tiếng động.

Thấy Thẩm Phồn Tinh xuống dưới, mấy người đều ngừng động tác trên tay lại, cung kính gật gật đầu với cô.

Đi đầu là một người phụ nữ trung niên tương đối lớn tuổi, mặt mũi bình thường, không có biểu cảm gì quá đặc biệt.

"Thẩm tiểu thư, ngài tỉnh rồi."

Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng gật đầu, giọng cô có chút khàn khàn.

"Ừm. Chào buổi sáng."

Trong đôi mắt bình tĩnh của thím Trương hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt hơi căng chặt cũng thả lỏng một chút.

"Mời Thẩm tiểu thư tới dùng bữa sáng."

Thím Trương vẫn cung kính nói, mấy người giúp việc vừa rồi còn bận rộn ở phòng khách đã yên lặng lui xuống.

Không hiểu sao Thẩm Phồn Tinh lại có một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Thời đại bây giờ, tuy rằng trong mấy gia đình danh giá đều mời mấy người giúp việc, nhưng hình thức sớm đã không còn cứng nhắc cổ hủ như vậy nữa rồi.

Nhưng những người giúp việc ở đây, mỗi người đều rất thận trọng, dáng vẻ cụp mi rũ mắt phục tùng.

Chẳng lẽ Bạc Cảnh Xuyên lại đáng sợ như vậy sao?

Cô được thím Trương dẫn tới phòng ăn, bữa sáng đã được mang lên bàn.

"Bạc Cảnh Xuyên đâu?"

Bữa sáng không phải làm cho hắn một phần sao?

"Tiên sinh đã đi làm rồi. Tiên sinh có phân phó, ăn sáng xong tôi sẽ dẫn ngài đến trang viên đi dạo."

"À." Thẩm Phồn Tinh chậm rãi gật gật đầu, nhìn bữa sáng tinh xảo trước mặt, cô khom người ngồi xuống.

Ăn sáng xong, thím Trương liền dẫn cô ra ngoài biệt thự.

Mùi thơm của bùn đất, mùi cỏ xanh, hơi thở tươi mát của mùa xuân hòa cùng hơi nước đầy sức sống, làm Thẩm Phồn Tinh không khỏi sảng khoái.

Cô thầm than Bạc Cảnh Xuyên quả thực không chịu ủy khuất chính mình.

Có thể ở nơi như Bình Thành này mà tu sửa một trang viên như vậy, thật chính là bồng lai tiên cảnh.

Tự mình đặt chân xuống nơi này, so với nhìn qua phòng ngủ, cảm giác càng thêm kỳ diệu.

Hiện tại Thẩm Phồn Tinh tương đối thoải mái, nhưng Thẩm Thiên Nhu kia lại trôi qua không được tốt lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net