90. Tôi muốn loại độc nhất vô nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô tùy ý để điện thoại kêu thật lâu, mãi đến đi Bạc Cảnh Xuyên từ phía sau nhìn đến cô, cô mới nhận điện thoại.

"Làm gì mà nửa ngày mới nghe điện thoại?!"

Cuộc gọi vừa kết nối, liền truyền đến giọng điệu bất thiện của Thẩm Đức Phàm.

Thẩm Phồn Tinh cất giọng lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"

"Hỗn láo, tao không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho mày à?"

Phòng khách lớn như vậy, vô cùng an tĩnh, giọng Thẩm Đức Phàm tràn đầy năng lượng, Thẩm Phồn Tinh không khỏi phải đưa điện thoại ra xa tai mấy phân, cô cau mày nhìn lướt qua Bạc Cảnh Xuyên, hơi mím môi, quay người.

"Không có việc gì thì tôi cúp máy đây."

"Cái thứ khốn nạn này, ngày mai mày về nhà một chuyến đi!"

"Tại sao?" Thẩm Phồn Tinh cười lạnh, cô biết rõ nhưng còn cố hỏi.

Việc cô ở quảng trường Thế Giới Mới tát Thẩm Thiên Nhu một cái, còn đập xe của cô ta, cô ta quay về chắc chắn sẽ khóc lóc đến hoa lê đái vũ, kể lể một phen.

Loại chuyện tính sổ này, người nhà họ Thẩm cũng làm không ít, cô cũng đã quen rồi.

Lúc này, bọn họ chắc chắn sẽ phải đòi lại công bằng cho Thẩm Thiên Nhu.

Cô đương nhiên biết.

"Chờ mày về rồi lại nói chi tiết!" Thẩm Đức Phàm không kiên nhẫn vất lại một câu như vậy!

Vốn tưởng rằng cuộc gọi sẽ cứ như vậy mà chấm dứt, nhưng cuối cùng Thẩm Đức Phàm lại nói thêm một câu: "Ông nội mày cũng nhắc đến mày mãi, mày nghĩ lại xem đã bao nhiêu lâu chưa về thăm ông rồi!"

Vốn dĩ Thẩm Phồn Tinh không định trở về, chính là một câu nói cuối cùng của Thẩm Đức Phàm kia lại làm tim cô đột nhiên trùng xuống.

Ông nội......

Nói một cách đơn giản thì chút cảm tình duy nhất còn sót lại của cô với nhà họ Thẩm chính là ông nội.

Khi còn nhỏ, ông nội rất yêu chiều cô, cô từng ở trong lòng ông nhõng nhẽo, từng ngồi trên đầu vai ông, cùng ông đi thả diều, câu cá, ông nội còn từng thắt bím tóc cho cô, dù rằng nó cũng chẳng xinh đẹp.

Cô vốn dĩ không phải người bạc tình.

Mà người chịu nhớ thương cô nhiều năm như vậy, sợ rằng cũng chỉ có ông nội mà thôi.

Đã bao lâu không về thăm ông rồi, ngẫm lại cũng đã nửa năm.

Nên trở về thăm ông rồi.

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Phồn Tinh dùng chiếc điện thoại lạnh lẽo chống giữa hai đầu mày, cuối cùng hít sâu một hơi.

"Ngày mai tôi có thể phải về nhà họ Thẩm một chuyến."

"Tôi cho người đưa em đi."

Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng gật đầu, từ nơi này đến nhà họ Thẩm, cô thật sự cần người đưa đi.

"Muốn ra ngoài đi dạo một vòng hay không?" Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô dò hỏi: "Vừa ăn cơm xong, nên đi vận động nhẹ một chút."

"Được." Hoàn cảnh nơi này rất tốt, ăn cơm tối xong ra ngoài đi dạo một vòng là lựa chọn không tồi.

-

Tiết trời đầu xuân, nhiệt độ không khí chênh lệch rất lớn, ban ngày còn thấy thời tiết ôn hòa, buổi tối lại có chút hơi lạnh rồi.

Trước khi ra cửa Bạc Cảnh Xuyên đã cầm theo áo khoác, ra đến cửa hắn liền khoác nó lên vai Thẩm Phồn Tinh.

Thẩm Phồn Tinh quay đầu nhìn hắn một cái, trong lòng ấm áp.

Nhận thêm chiếc áo khoác vào người, cô nhận ra mùi hương trên người hắn thật sự rất dễ ngửi.

Mùi hương thanh mát nhàn nhạt, trong đầu cô phác họa lên mùi hương thuộc về Bạc Cảnh Xuyên.

"Nghĩ gì vậy?" Bạc Cảnh Xuyên hỏi.

"Nghĩ về mùi hương trên người anh."

Thẩm Phồn Tinh theo bản năng trả lời, bước chân Bạc Cảnh Xuyên dần dần dừng lại.

Thẩm Phồn Tinh đảo mắt, sắc mặt hơi chuyển hồng: "Ý tôi là... trên thế giới này, loại mùi hương như thế nào mới có thể xứng với anh."

Mặt mày Bạc Cảnh Xuyên nhiễm vài phần ý cười: "Em muốn điều chế nước hoa cho tôi sao?"

"Anh sẽ dùng sao?"

"Đương nhiên. Tôi muốn loại độc nhất vô nhị."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net