91. Tôi chỉ đơn thuần đưa em đi tản bộ thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đương nhiên. Tôi muốn loại độc nhất vô nhị."

Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng cười cười, dường như yêu cầu này cô đã nghe không ít.

Mỗi người ở mỗi mặt đều muốn chính mình là độc nhất vô nhị.

Quần áo không muốn mặc đụng hàng, trang sức cũng muốn có phong cách riêng, túi xách cũng liều mạng muốn loại giới hạn số lượng.

Đặc biệt là mùi hương, hầu hết mọi nghiên cứu trước khi điều chế, ai cũng muốn một loại chỉ thuộc về chính mình.

Điều này đối với thương nhân mà nói, lại có chút mâu thuẫn.

Hồ nước nhân tạo phía trước có một tòa đình, hai người trong lòng ngầm hiểu đều tự đi về hướng đó.

"Độc nhất vô nhị à.... Thật ra đó là thứ mà mỗi nhà điều hương đều theo đuổi. Trước tiên hãy nói về mùi hương mà anh thích đi?"

Khoảng cách đến tòa đình ngày càng gần, có thể nhìn thấy mặt hồ hơi gợn sóng, ánh đèn mờ ảo.

"Mùi tôi thích sao?" Giọng nói trầm thấp của Bạc Cảnh Xuyên cất lên, đáy mắt hắn tản ra ý cười nhàn nhạt.

"Tôi thích mùi hương của em. Có tính không?"

"...." Thẩm Phồn Tinh nghẹn họng.

Đúng lúc bước lên đình, chân cô vấp phải bậc cầu thang, thân người ngã về phía trước.

Da đầu Thầm Phồn Tinh nổi lên một trận tê dậi, giây tiếp theo, cả người cô đã được kéo vào trong lồng ngực người đàn ông.

Trên đỉnh đầu cô truyền đến tiếng cười khẽ: "Thật ra tôi lại rất thích em hấp tấp như vậy. Chắc cũng chỉ có những lúc thế này, em mới có thể chủ động nhào vào ngực tôi."

"Còn không phải tại anh đột nhiên nói mấy lời không thích hợp sao?!"

Thẩm Phồn Tinh đứng thẳng eo, tránh khỏi cái ôm của hắn, bởi vì cô có chút hoảng loạn, vấp phải chân của chính mình, cả người lại lui về sau hai bước, ngã người vào cây cột đỏ thẫm sau lưng.

Trong quá trình này, xuất phát từ bản năng tránh để bị đau, cô muốn bắt lấy cái gì đó, kết quả, trong tình thế cấp bách, cô lại bắt được cổ áo Bạc Cảnh Xuyên, thân người cao lớn bị kéo nhào về phía cô.

Tưởng rằng cô sẽ bị cơ thể cường tráng của người đàn ông đè cho tan xương nát thịt.

Cô nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị đón nhận tai họa bất ngờ này.

Nhưng mà, một bàn tay ấm áp đặt xuống sau eo cô, ngay sau đó là một trận quay cuồng, cùng với tiếng cơ thể đụng mạnh vào cây cột và tiếng một người kêu lên, cả người cô được bao phủ bởi ấm áp.

Tình huống đã dự đoán trước lại không xảy ra, một tiếng kêu rên cùng tiếng đụng kia làm Thẩm Phồn Tinh đột nhiên mở mắt.

Cô ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông đang cau chặt mặt mày kia, biểu cảm có chút lo lắng.

"Anh không sao chứ?"

Bạc Cảnh Xuyên nhếch môi: "Không sao."

"Nhưng mà anh..." Thẩm Phồn Tinh nghiêng người muốn nhìn vai hắn, cô rõ ràng vừa mới nghe được, tiếng va chạm kia vô cùng nặng!

"Không đáng ngại."

Hắn cúi đầu nhìn cô, trên mặt cô hiện rõ vẻ lo lắng cùng nôn nóng làm trong lòng hắn khẽ rung động, ánh mắt dần thâm trầm.

Tay hắn trên eo cô hơi dùng vài phần lực.

"Tôi chỉ đơn thuần muốn đưa em đi tản bộ thôi."

"Cái gì?" Thẩm Phồn Tinh chưa hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn hắn, lo lắng trên mặt vẫn chưa giảm.

"Tôi cũng không nghĩ sẽ làm gì em." Bạc Cảnh Xuyên vẫn giải thích.

"Tôi biết."

Không phải cô cũng chưa nói gì hắn sao?

"Ngay từ đầu chính là như vậy, nhưng mà bây giờ có chút gì đó thay đổi rồi."

Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô chăm chú, đôi mắt càng thêm u ám, giọng hắn càng thêm trầm thấp.

"Làm sao vậy?"

Thẩm Phồn Tinh bị hắn nhìn chằm chằm đến mức cả người có chút không tự nhiên, cô chống vai hắn định rời khỏi, bàn tay lớn trên eo kia lại một lần nữa kéo cô giam vào trong ngực hắn.

"Tôi vừa mới lừa em, thực ra sau lưng tôi rất đau." Bạc Cảnh Xuyên tiếp tục nói, hắn vươn một bàn tay, nhéo lấy cằm cô.

"Bởi vì cứu em nên mới như vậy. Cho nên tôi phải lấy chút thù lao."

Hai tai Thẩm Phồn Tinh hồng rực, thân người cô ngả ra sau, giãy dụa muốn thoát khỏi lãnh địa nguy hiểm bá đạo kia của hắn.

"Bạc Cảnh Xuyên......"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net