96. Mọi chuyện sẽ luôn phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Phồn Tinh vừa mới xoay người rời đi, giọng nói già nua nặng nề của Khương Dung Dung liền đột nhiên vang lên.

Bước chân của Thẩm Phồn Tinh ngay tức khắc dừng lại.

Cô có chút ngạc nhiên nhìn về phía Khương Dung Dung, lại thấy bà ta ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt là vẻ đau đớn cùng thất vọng.

Cô hoảng hốt nhớ lại, trước kia, bà cụ trước mắt này cũng từng yêu thương cô.

Chẳng qua sau này ---

Thời điểm mà quyết định được đưa ra vì lợi ích....

Thời điểm mà có người giỏi dỗ dành bà ta vui vẻ hơn là vẻ cứng nhắc ăn nói vụng về của cô....

Thời điểm mà cô chỉ biết ngoan ngoãn lặng lẽ rúc ở trong góc nhìn cả gia đình bọn họ vui vẻ....

Tất cả bọn họ đều dần dần cách cô càng ngày càng xa!

Trước đây cô chỉ muốn dùng sự nhẫn nhịn để bảo vệ chút tình thân cuối cùng, nhưng sau cùng lại chỉ khiến bản thân mình trở nên chật vật đến thế!

Thất vọng....

Không một ai thất vọng nhiều hơn cô.

Cô chưa từng nghĩ rằng, thì ra trên thế giới này, tình thân và tình yêu đều có thể bị cướp đi...

"Chỉ là do các người thấy thế thôi. Tôi làm nhiều cũng là tôi sai mà tôi không làm gì cũng là tôi sai. Ở trong mắt các người, trừ thất vọng ra, chỉ sợ là cũng chẳng còn cảm giác gì khác."

Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng ném lại những lời này rồi nhấc chân đi về phía sau nhà.

Dựa vào thói quen của ông nội, ông hẳn là đang ở phía sân sau.

Thấy trước mắt là một khoảng sân có thiết kế đơn giản, bước chân của Thẩm Phồn Tinh dần dần chậm lại.

Ông nội trước giờ đều xem mọi chuyện rất nhẹ nhàng, không màng lợi ích, không tranh không đoạt, từ trước đến nay đều luôn hài lòng với hiện tại.

Nếu không thì công ty cuối cùng cũng không phải do bà nội quản lý.

So với tính cách hơn thua háo thắng của bà nội thì cũng coi như cùng ông nội bù trừ bổ sung cho nhau.

Mở cửa, trong phòng có người làm đang dọn dẹp, thấy Thẩm Phồn Tinh đến, người nọ chần chờ trong chốc lát, mãi sau mới định thần lại.

"Đại tiểu thư, cô vậy mà quay về rồi! Ngày nào ông cụ cũng nhắc đến cô!"

Thẩm Phồn Tinh nhếch môi, cô nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Ông nội đang nghỉ ngơi sao?"

"Phồn Tinh à, có phải Phồn Tinh tới không?"

Trong phòng truyền đến một giọng nói già nua khàn khàn, nghe có chút vội vàng.

Thẩm Phồn Tinh xoay người kéo mành đi vào.

Nhìn ông cụ đầu tóc bạc phơ đang tựa trên giường, mặt mày cô rũ xuống, đi vào.

"Ông nội." Thẩm Phồn Tinh đứng ở mép giường, cô thấp giọng kêu.

Thẩm Thượng Hoa ngẩng đầu nhìn Thẩm Phồn Tinh, nhìn cô cả người tươi tắn giỏi giang, dáng vẻ tinh thần tràn đầy, ông cười đến nhẹ nhàng khoan khoái.

"Thật là đã lâu không gặp."

Thẩm Phồn Tinh khom người ngồi xuống, cô hơi kéo khóe môi: "Con xin lỗi, ông nội."

Thẩm Thượng Hoa nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, ông nặng nề thở dài một hơi.

"Chuyện của con cùng Tô Hằng, ông đã nghe rồi. Con thử buông bỏ xem sao?"

Trên mặt Thẩm Phồn Tinh lộ ra một tia chua xót, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhăn nheo cứng đờ của Thẩm Thượng Hoa, cất giọng nhẹ nhàng.

"8 năm của con cùng Tô Hằng, con chưa từng nghĩ tới sẽ đi đến bước đường ngày hôm nay... Anh ta đánh con một cú không kịp trở tay, con một chút phòng bị cũng không có..."

"Ông nội có biết cảm giác ấy không? Thật giống như.... Con cho rằng anh ta là mảnh đất bằng phẳng của con, nhưng lại có một ngày con đột nhiên té ngã trên mảnh đất ấy.... Mà chuyện duy nhất con có thể làm, chính là ngăn bản thân mình bị ngã xuống thảm hại hơn, tổn thương nặng hơn."

"Con không thể thực sự buông tay được, con là người bị phản bội! Xin hãy tha thứ cho con, ông nội, con không cam lòng. Con không thể tha thứ cho Tô Hằng và Thẩm Thiên Nhu được!"

Đôi mắt Thẩm Phồn Tinh dần đỏ lên, cũng chỉ khi ở trước mặt ông cụ, cô mới có thể lộ ra một chút yếu ớt!

Thẩm Thượng Hoa hiếm khi nhìn thấy vẻ bất lực mang theo gai nhọn này của Thẩm Phồn Tinh, trên mặt ông có chút đau lòng cùng thương tiếc.

"Phồn Tinh, con là một đứa trẻ thông minh, ưu tú, con xứng đáng có được người tốt hơn! Nếu Tô Hằng đã như thế, thì lựa chọn sớm từ bỏ nó mới là đúng."

Thẩm Phồn Tinh gật đầu: "Con biết."

Thẩm Thượng Hoa khẽ gật đầu: "Đừng quá đau lòng, Phồn Tinh, mọi chuyện sẽ luôn phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net