97. Thiên Nhu thích, con nhường cho em đi....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô xứng đáng có được người tốt hơn?

Cô ngay cả một Tô Hằng cũng không chiếm được thì sao mà cô có thể có được người tốt hơn?

Tuy biết rằng những lời này phần lớn là để an ủi cô nhưng nó vẫn khiến trong lòng Thẩm Phồn Tinh phải run rẩy.

Bỗng trong một khoảnh khắc, có một gương mặt hiện lên trong đầu cô.

Nhớ lại nụ hôn bên hồ tối hôm qua, trên môi cô giống như lại tỏa ra sự nóng bỏng mờ nhạt, hơi thở của người đàn ông như làn gió ấm áp nhẹ nhàng phả vào má, đốt cháy gương mặt cô.

Lông mi Thẩm Phồn Tinh khẽ run lên, cô hơi thu cằm lại, muốn che đi sự ửng đỏ trên mặt.

Ánh nhìn sắc bén của Thẩm Thượng Hoa thoáng lướt qua nét thẹn thùng mất tự nhiên trên gương mặt cô, đôi mắt ông cụ hơi cong lên.

"Con nhóc này, có phải có người trong lòng rồi hay...."

Lời còn chưa kịp dứt, mảnh rèm trong phòng liền bị người ta xốc lên một tiếng "phần phật", thân ảnh Thẩm Thiên Nhu đỡ Khương Dung Dung xuất hiện ở cửa, tầm mắt hai người bay thẳng đến chỗ mép giường.

"Ông nội, hôm nay khí sắc ông không tồi nha!"

Thẩm Thiên Nhu nhìn ý cười nhàn nhạt trên mặt Thẩm Thượng Hoa, cô ta vui vẻ nói, thanh âm ngọt ngào ngoan ngoãn.

"Phồn Tinh về gặp ta, ta đương nhiên vui vẻ." Giọng điệu Thẩm Thượng Hoa bình tĩnh, trên mặt ông cụ mang theo nụ cười mà nhạt, hiển nhiên là ông cụ không có quá nhiều mâu thuẫn với Thẩm Thiên Nhu.

Thẩm Phồn Tinh bất động thanh sắc nhếch môi.

"Chị!"

Thẩm Thiên Nhu đột nhiên mở miệng gọi cô một tiếng, sau đó cô ta buông lỏng cánh tay Khương Dung Dung ra, cầm một chiếc hộp đi tới trước giường.

"Đây là bộ lễ phục mà bà nội cố ý nhờ em chuẩn bị cho chị!"

Cố ý nhờ Thẩm Thiên Nhu chuẩn bị giúp cô....

Khóe môi Thẩm Phồn Tinh không nhịn được cứng đờ lại, trong lòng cô vẫn không nhịn được nổi lên một trận chua xót.

"Phồn Tinh, Thiên Nhu thích chiếc vòng cổ của con, con đưa cho em đi."

"Phồn Tinh, Thiên Nhu thích bộ váy trong ngăn tủ kia của con, con nhường cho em đi."

"Phồn Tinh, Thiên Nhu thích đàn dương cầm, con không cần phải tham gia cái cuộc thi dương cầm kia đâu."

"Phồn Tinh, Thiên Nhu và Tô Hằng là tình đầu ý hợp, dưa hái xanh không ngọt, con thành toàn cho hai đứa đi."

Cô càng nhẫn nhịn lại càng khiến vấn đề trầm trọng thêm, thậm chí bọn họ còn cho rằng, cô nhường nhịn hết lần này đến lần khác là điều đương nhiên.

Đến khi tay cô bị bóc lột đến cùng cực, cái gì cũng không còn.

Đổi lại, cô còn phải nhận sự bố thí từ bọn họ.

Trớ trêu thay...

"Bộ lễ phục này em mới mua, còn chưa mặc qua, bà nội muốn em để lại cho chị. Chị, buổi yến tiệc tối thứ sáu này, chúng ta cùng nhau đi được không? Chị xem, rất vừa vặn đúng không?"

Thẩm Thiên Nhu vừa vui vẻ nói, vừa mở chiếc hộp trên tay, lấy bộ váy ra ngoài.

Là một chiếc váy dài màu đen.

Vạt váy đen xõa tung, thân trên....

Cổ vai được đính sequin, dưới hông cũng được đính sequin, thiết kế thắt eo, phía trên là vải hơi xuyên thấu, dường như có thể nhìn thấy cảnh xuân từ xương quai xanh đến dưới ngực.

Quê mùa, lố lăng, chẳng ra ngô khoai gì.

Cô thật sự hoài nghi, Thẩm Thiên Nhu sao mà mua được bộ lễ phục như vậy?

Là đặc biệt chuẩn bị trước để mang đến làm nhục cô à?

Mang tới quán bar cũng không ai thèm chọn loại quần áo này, cô ta vậy mà có thể quang minh chính đại mang tới đây, làm trò trước mặt ông bà nội, vui vẻ nghĩ rằng mình vừa làm được một việc tốt vô cùng to lớn.

So với bộ lễ phục ngày hôm qua mà Tô Hằng bỏ ra 300 vạn để mua cho cô ta ở quảng trường Thế Giới Mới.

A, để mà so sánh, nếu như cô thật sự nhận bộ lễ phục này rồi mặc tới yến hội, thì cô không những ngay cả cỏ dại cũng không bằng mà chắc chắn còn bị người ta cười nhạo đến chết.

Liếc mắt một cái liền nhận ra nó là đồ rẻ tiền, cô có thể tưởng tượng được đến lúc ấy có bao nhiêu người không nhịn cười được.

Thẩm Thiên Nhu, thật không có lúc nào là cô ta không tìm cơ hội chọc tức cô.

Trong ánh mắt sáng rực của Thẩm Phồn Tinh toàn là châm chọc, cô đứng dậy, đẩy bộ lễ phục mà Thẩm Thiên Nhu đưa qua một bên.

"Thu lại 'lòng tốt' của cô đi! Tôi chưa nói là muốn đi cùng với cô."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net