QDCSG-CHUẨN(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thông lệ, văn phòng ủy ban không được cùnglúc có mặt hai ủy viên thườngtrực, hơn nữa nếu TrươngDương đồng ý đề cử của Chu Tùng Lâm thì chắc chắn sẽ có gì nhờ lại, khi chức quan lên tới cấp lãnh đạo thành ủy thì chà có tình nghĩa gì ở đây cả, mọi người hãy xem như đó là một cuộc giao dịch, muốn nhận được lợi ích thì phải không ngừng sấp xếp  ra số vốn có trong tay cho đến khi đưa ra được điều kiện đủ khiến đối phương động lòng.

Không chi tình hình trong nước là thế, công tác ngoại giao quốc tế phần lớn cũng tuân theo quy tấc ấy, trong tay Chu Tùng Lâm đúnglà có số vốn đủ mạnh, nhưng ông không nỡ đem ra làm vật trao đổi, nói trắng ra thì là không đáng vì một La QuangĐạt hy sinh quá nhiều.

Hiện nay Chu Tùng Lâm cảm nhận được một luồng áp lực lớn ập về phía mình, tất nhiên đều xuất phát từ bí thư thành ủy TrươngDương, TrươngDương chăna đánh hơi được có gì bất thưởna, ra tay chèn ép chi là thỏiquen xưa nay của ông, Trươngbí thư không bao giờngồi yên mặc cho một tên thuộc hạ nào đó ngóc đầu lên, càng không cho ai đó thành thơi ngồi chơi xơi nước sống qua ngàylãnh lương, ông ta luôn có khá năng tìm ra một số chuyện phiền phức làm các đồng chí trở nên bận rộn.

Ví dụ như gần đây Trươngbí thư bắt đầu khơi dậy xung đột giữa Chu Tùng Lâm và Ngụy Minh Luân, tuy cả hai người đều biết đối phương bất đắc dĩ mới đối đầu với mình, nhưng sợi dây điều khiển nắm trong tay TrươngDương, ông ta muốn họ đấu với nhau thì đành đấu thôi, hơn nữa còn phải đấu đến mức độ đập bàn trừngmắt sừng sộ với nhau, đợi khi Trươngbí thư cười tủm tim đứng dậy làm Trunggian hòa giảithì mình mới hậm hực ngồi xuống.

Xem ra lần này Trươngbí thư thay đổi sách lược rồi, trước kia ông ta lôi kéo một phe để trấn áp phe khác, còn bây giờchuyển sang tổ chức một trận đấu bóna đá do chính ông làm trọng tài, chi cần đội nào ghi được bàn thắng vươn lên dẫn trước thì ông sẽ thổi còi tặng cho đội thua một quảphạt đền, giúp đội thua quân bình ti số, TrươngDương cứ thế đứng giữa giữ cho trận đấu luôn ở ti số hòa, chi khi bên dưới bận rộn lo đối đầu với nhau thì ông có thể kê cao gối mà ngủ khỏe.

Lúc này Chu Tùng Lâm đang đứng ngoàiban công tòa nhà số 3 đánh Thái Cực quyền, ông rất thích môn võ Thái Cực, lấy nhu chế cương, lấy tĩnh chế động, hệt như tính cách của ông thườngngày. Sau khi đánh xong bài võ gồm 36 động tác, Chu Tùng Lâm toàn thân nhễ nhại mồ hôi, đứng ngoài ban công nhìn xuống dưới, thấy một chiếc xe đen từ từ lăn bánh tới trước cổng lớn, chiếc xe dừng hẳn, Vương Tư Vũ mặc bộ vest chinh tề mở cửa xe bước xuống, nụ cười tự tin nỡ trên môi, cổ áo thắt cả vạt ngay ngắn, đôi giày được đánh sáng bóng. Vương Tư Vũ  xa xa đã nhìn thấy Chu Tùng Lâm đứng trên ban công, vội giơ cao hai túi quýt trên tay, hét lớn tiếng: “Chu phó bí thư, tôi về thăm ngài đây!”

Chu Tùng Lâm vội quay lưng đi vào nhà, hối hà dặn dò thím Trươngđang dọn vệ sinh nhà cửa: “Mau cất mấy bình rượu ngon của tôi đi! Thổ phi lại đến nhà rồi.”

Thím Trươngnghe xong hốt hoảng ném miếng giẻ lau trên tay, ba chân bốn cẳng chạy tới tủ rượu ôm hết mấy chai vào lòng, hấp tấp hôi: “Chu phó bí thư, cất đi đâu?”

“Cho vào tủ quần áo! Nhớ cẩn thận đóng kín cửa lại!” Chu Tùng Lâm lôi khăn tay ra vừa lau mồ hồi, vừa chi đạo thím Trương: “Còn thuốc lá nữa, à đúngrồi, mấy món đồ mỹ nghệ này cũng tháo xuống luôn đi!”

Chu Tùng Lâm không dám đứng yên, đẩy cửa bước nhanh vào phòng sách, gom hết vài món đồ trang trí tinh xảo trên bàn làm việc cho vào hộc tủ khóa lại cẩn thận, ném chìa khóa vào một chậu hoa kiểng đặt bên cửa sổ, lại giấu một thanh ngọc như ý lên nóc tủ sách, thế mới hí hửng vỗ vỗ tay, nói: “Thằng tiểu tử được mình cung chiều quá nên hư rồi, bây giờ càng lúc càng không biết giữ phép tẳc gì cả!”

Chuông cửa kính coong vanglên, đợi thím  Trương cửa ra, Vương Tư Vũ tươi cười hớn hở bước vào nhà, giao hai túi quýt vào tay thím Trương, lớn tiếngnói: “Chu phó bí thư, tôi biết ngài thích ăn quýt nên mua loại ngon nhất tới đây, bảo đàm ngài sẽ thích!”

Chu Tùng Lâm hừ một tiếng rõ to, nhũ thầm tôi có bao giờnói thích ăn quýt đâu, giá quýt năm nay ngoàichợ rẻ bèo, một cân bán có 8 hào.

“Tiểu Vũ, mau qua đây ngồi chơi cờ với tôi nào!” Chu Tùng Lâm nháy mắt ra hiệu với thím Trương, thím Trươnghiêu ý vội bày bàn cờ ra, nghĩ thầm lần này tuyệt đối không được để tên tiểu tử này toại nguyện nữa, bằngkhông Chu phó bí thư lại tiếc của không nuốt nổi hột cơm suốt mấy ngày liền.

Vương Tư Vũ bước vào phòng sách, thấy bàn cờ đã được bày ra, vội cời áo vest ra vất lên ghế, ngồi xuống đối diện Chu Tùng Lâm, quan sát ông ti mi một hồi, lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ quan tâm: “Chu phó bí thư, ngài gầy đi rồi đấy! Nhớ chú ý sức khỏe!”

Chu Tùng Lâm cười ha hà, chi tay vào bàn cờ, nói: “Tiểu tử, đừng giả đò đánh trống lảng, mau đánh cờ đi!”

Hai người chơi với nhau 3 ván, toàn là Chu Tùng Lâm giành phần thắng, ông thấy Vương Tư Vũ chà có tâm trí gì đánh cờ mà cứ láo liên nhìn xungquanh, bèn   quân cờ xuốngbàn, lớn tiếngnhắc nhở: “Hừ! Lại muốn làm thổ phi à? Tôi cảnh cáo cậu đó, nếu còn dám lấy đồ của tôi thì có tin tôi lấy lại chức phó huyện trưởng của cậu, vứt cậu đến một lâm trưởng nào đó gác cửa không hả?”

“Tin mà, tất nhiên là tin rồi!” Vương Tư Vũ lúc trà lờivẫn không quên quan sát xungquanh, nghĩ thầm sao dạo này Chu Tùng Lâm nghèo thế nhi? Trong nhà chà có món đồ nào đáng giá trưng bày nào cả, chẳng lẽ chính quyền lại sắp phát động phong trào “Cán bộ thanh liêm, gương mẫu tiết kiệm” đấy ư?

Thím Trươngrót trà bưng vào, hai người vừa uống trà vừa trò chuyện, Vương Tư Vũ báo cáo tình hình nhà máy sữa với Chu Tùng Lâm, còn ném ra một đốngtừ naữ chuyênngành kinh doanh học từ TrươngThư Minh nhằm chứng minh mình không bịa đật, chi cần làm cho tốt thì nhà máy sữa rất có tương lai.

Chu Tùng Lâm vừa nghe vừa gật  liên tục, luôn miệng khen: “Tốt lắm! Cách nghĩ của cậu rất tốt!” Vương Tư Vũ biết ngay Chu Tùng Lâm chà biết gì vềngành chế biến sữa, chi là ông không chịu thua kém nên làm bộ như thế, xem ra lần này lại qua ải dễ dàng rồi.

Chu Tùng Lâm nghe xong rất Hảilòng, uống một ngụm trà, gật đầu nói: “Thằna tiểu tử này may mắn đấy! Có quý nhân tương trợ, Như Hảihuynh tốn nhiều công sức như thế giúp cậu, tôi thật không dám tin, ném 400 triệu vào đó thì thành tích của cậu chắc bật ra thôi, xem ra phải cậu đi huyện Thanh Dương là một quyết định đúngđắn, phen nàyngành công nghiệp Thanh Dương có hy vọng khởi sắc rồi.”

Vương Tư Vũ thấy tâm trạng Chu Tùng Lâm vui vẻ, bèn dâng qua một điếu thuốc, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “thành tích chưa bao giờ là tiêu chuấn duy nhất để đề bạt cán bộ.”

Chu Tùng Lâm nhíu mày, búng nhẹ tàn thuốc trên tay, từ tốn nói: “Cậu mới bao lớn chứ? Đừng quá nôn nóna trèo cao, trước kia tôi rtma dạy cậu những gì? Chốn quan trưởng quan trọng nhất là tiến rtma bước vững chắc.”

Vương Tư Vũ cũng châm một điếu thuốc, hít một hơi sâu, phà khỏinói: “Không phải tôi nôn nóng, mà do tình thế ép buộc, trước mắt chức huyện trưởng của Trâu Hảichà trụ được bao lâu nữa, tôi dùng 400 triệu trao đổi với Túc Viễn Sơn tranh thủ thời gian nửa năm, nửa năm trôi qua chắc chắn Ngụy Minh Lý sẽ lên làm huyện trưởng, TrươngDương bí thư vì muốn bù đắp chút đinh cho Ngụy Minh Luân nên sẽ đề bạt em trai của ông ta, dùng cách này đế mua chuộc lòng người là tốt nhất. Ngụy Minh Lý tính cách thô lỗ, sau này khó tránh sẽ làm bừa, chi cần nắm được chút đinh chứng cứ thì Ngụy Minh Luân buộc phải ngoan ngoãn phục tùng Trươngbí thư.”

Chu Tùng Lâm nghe xong cười ha hà khoái trá, gật đầu khen ngợi: “Khá lắm! Có tiến bộ, tôi còn tường cậu là một quân tốt trên bàn cờ chứ, không ngờ thằng tiểu tử này muốn vươn lên làm đại kiện tường chơi cờ rồi.”

Vương Tư Vũ nghiêm túc đáp: “Tôi muốn thử sức một phen, nếu làm tốt thì cứ tiếp tục, không được thì chuồn.”

Chu Tùng Lâm đứng phắt dậy, bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, dịu giọng: “Vẫn còn quá  nóng vội, chi dựa vào mình tôi không đủ, cậu hãy nhờbên Như Hảihuynh giúp thêm đi! Ngoàira nên nhớ đừng tham công tiếc việc, sau khi nhà máy sữa ăn nên làm ra phải nhường vinh dự đó cho Túc Viễn Sơn, dù sao có đưa cho ai thì trong \ại này đã có thành tích của cậu, con người Túc Viễn Sơn không đơn giản  đâu, nếu không vì mắc chứng bệnh lạ, dung mạo không tốt thì nhiều năm trước ông ta đã làm bí thư huyện ủy rồi, lờinói của ông ta rất có giá trị trước mặt TrươngDương, để Túc Viễn Sơn mở miệng đề bạt cậu là thích họp nhất.”

Vương Tư Vũ cũng đứng dậy khỏi ghế, rút hai cuốn sách từ tũ sách ra, lật xem vài trang, gật đầu nói: “Được, cứ nhường hết vinh dự cho ông ta cũng không sao, yêu cầu của tôi không cao, cứ giành chức phó huyện trưởng thường làm cái đã.”

K ^

Hai người huyên thuyên thêm một hồi, Chu Tùng Lâm phất tay một cái, đề nghị: “Đi nào! Hôm nay thời tiết tốt, theo tôi ra vườn trồngrau và cà rốt.”

Xuống dưới vườnrau, Chu Tùng Lâm gieo giốngở phía trước, Vương Tư Vũ cầm lấy thùng nước tưới theo sát sau lưng, chợt nghe Chu Tùng Lâm thở dài: “Tuổi tác ngàycàng lớn, con cái lại không ở kế bên nên khó tránh khỏi cô đơn tuối già, con bé Viên Viên dạo gần đây lại không gọi điện cho tôi rồi!”

Vương Tư Vũ vội an ủi: “Ngài hãy yên tâm! Tôi sẽ lên tinh thành, tiện thể khuyên nhũ thêm cô ấy.”

“Vậy thì tốt quá!” Chu Tùng Lâm cảm kích nói. Đợi khi ông gieo xong vườnrau, quay đầu lại mới phát hiện Vương Tư Vũ biến đâu mắt dạng, đang nhủ thầm chắc tên tiêu tử đó đi vệ sinh, đột nhiên nghe trong nhà có tiếng la hét om sòm, tiếp đến Vương Tư Vũ xách một bao to chạy ra, thím Trươngthở hồn hển đuổi theo sau lưng, liên tục hét lên thông báo: “Chu phó bí thư, rượu, rượu..

Chu Tùng Lâm tức giận xách đòn gánh xông về phía Vương Tư Vũ, Vương Tư Vũ vừa chạy tới chân tường, thấy Chu Tùng Lâm hùng hổ lao tới, giơ cao đòn gánh quất vào đít mình, hắn vội nhún chân nháy lên bờ tường và ngồi luôn trên đó. Rắc! đòn gánh trên tay Chu Tùng Lâm đánh trúng bức tường khô cứng gãy đôi.

“Lại giờ trò ăn cướp hả?” Chu Tùng Lâm tức tối thở phì phò, chống nạnh quát to: “Để lại cho tôi hai bình!”

Vương Tư Vũ cười hi hí giảithích: “Chu phó bí thư, ngài không nên uống nhiều rượu, rượu sẽ hại đến sức khỏe đó! Thuốc dạ dày tôi đã để trên nóc tủ sách cho ngài rồi, lần sau lại đến thăm ngài vậy!” Nói xong, Vương Tư Vũ nhảy xuống bở tường bên kia chuồn mắt.

Chu Tùng Lâm biết thanh ngọc như ý cũng tiêu luôn rồi, đứng chôn chân tại chỗ chửi bới om sòm, Vương Tư Vũ chạy tuốt ra xa, quay đầu lại thở dài một tiếng: “Chu phó bí thư, tôi không lấy rượu của ngài đi! Cái tôi lấy là nỗi cô đơn trong lòng ngài đó!”

Chương 78: Lý Phi Đao và Đặng Thiết Đầu

Quán lẩu dê Mạnh Hắc Tử nằm trong khu rừngnhỏ phía sau trưởng đại học sư phạm, trong rừng bày la liệt đến ba mươi mấy chiếc bàn, số khách đến ăn lẩu dê quá đông, tất cả bàn đều ngồi chật kín, mấy nhân viên phục vụ của quán bận tối mắt tối mũi, bưng những nồi lẩu thơm phức nghi ngút khỏichạy tới chạy lui phục vụ thực khách.

Đặng Hoa An ngồi trên ghế, bộ cảnh phục của hắn đã được cởi ra, cùngvới cái nón treo trên cảnh cây, lúc sáng sớm vừa tóm 2ọn một băng móc túi nên tinh thần Đặng Hoa An phấn chấn hẳn ra, chi là ánh mắt dữ tợn của hắn làm một đứa bé đang ngồi ăn bàn bên cạnh khóc ré lên, báo hại mẹ đứa bé nguyền rủa hắn hồi lâu, Đặng Hoa An ngồi im bặt không trà treo, tất cả chi tại cái nghề cảnh sát hình sự làm cho khuôn mặt ai nấy đều bặm trợn như du côn cả.

“Tại sao vẫn còn chưa tới?” Đặng Hoa An nôn nóng xem đồng hồ, Vương Tư Vũ đã đến trễ sắp 20 phút rồi, hắn moi điện thoại ra gọi đi hối thúc, bên kia từ chối nghe máy, Đặng Hoa An biết đối phương sắp đến, đưa tay tháo vài chiếc nút áo, phần ngực vạm vở của hắn lồ lộ ra ngoài, lôi cái nón trên cành cây xuống, Đặng Hoa An sốt ruột ngồi quạt lấy quạt để.

5 phút trôi qua, một chiếc xe đen xuất hiện trong tầm mắt, dừng lại ngoàibìa rừng, Vương Tư Vũ cùnglão Lý tài xế xuống xe đi thẳna tới, trên tay lão Lý còn xách theo hai chai rượu.

Đặt hai chai rượu xuống bàn, lão Lý cười ha hà hét lớn: “Thiết Đầu, xem nè! Vương phó huyện trưởng đem cho chúng ta đó, rượu ngon đấy!”

Đặng Hoa An cầm chai rượu lên xem qua, nháy dựng lên chửi rũa: “MK! Rưọoi này một chai đến mấy ngàn tệ, uống rượu hay nuốt tiền vào bụng đây hà?”

Vương Tư Vũ cười tủm tim ngồi xuống, nói: “Nói nhiều thế làm gì! Có rượu uống thì cứ uống, nghe nói rượu bia thuốc lá giúp thúc đẩy tiêu dùng đấy nhé! Nốc một chai rượu bằng chọc thủng 2000 cái bao cao su!”

Ba người gọi một nồi lầu, lão Đặng và lão Lý cạn với nhau vài ly, Vương Tư Vũ ngồi bên cạnh nhai đùi dê, miệng dính đầy dầu mở, Đặng Hoa An liếc hắn một cái, nâng ly nói: “Hứ! uống đi chứ! Sao làm quan lớn rồi lại uống ít đi thế! Trước mặt anh em khôngcần giả đò đâu!”

Vương Tư Vũ cầm ly lên nhưng chi uống một ngụm nhỏ, tỏ vẻ khó xử phân bua: “Nhà tôi quản lý nghiêm ngặt, trước khi đến đây đã dặn chi được uống ít thôi, bằngkhôngđêm nay phải ngủ ghế sofa đó!”

Lão Lý cười ha hả khoái trá, nốc cạn ly rượu, nói: “Vương phó huyện trưởng, thật không ngờ anh chính là vị Vương trưởng phòng mà Đặng Thiết Đầu nhắc tới, Thanh Châu nhỏ bé thế này mà tôi lại không nghĩ ra. Nào! Nể mặt Lý Phi Đao này uống cạn một ly đi!”

Vương Tư Vũ không nỡ từ chối, đành cạn một ly với hai tên vạm vỡ, mim cười nói: “Hôm qua anh nói đi thăm bạn cũ, thì ra là quen với lão Đặng, với tấm thân của anh không làm lính đặc nhiệm đúng là phí phạm rồi.”

Đặng Hoa An nhớ lại chuyện xưa: “Thật hoài niệm quãng thời gian còn ở trong quân ngũ! Đúnglà cực khổ thiệt nhưng máu

nóng cứ tuôn chảy trong cơ thé, không như bây giờhễ làm chuyện gì cũng sợ bị đâm chọt sau lưng. Người anh em, hay là đưa tôi đến chỗ cậu làm chung nhé, tôi và lão Lý cùngtheo giúp cậu, hắn làm tài xế, tôi là vệ sĩ.”

Vương Tư Vũ lắc đầu nguầy nguậy, trấn an: “Lão Đặng, anh hãy nhẫn nại thêm đi! Thời cơ vẫn chưa chín mùi đâu, nhưng tôi có thể hứa chắc với anh một điều, sau này có cơ hội anh em ta sẽ bắt tay nhau cùng làm ra thành tích.”

Đặng Hoa An gật đầu cái rụp, dõng dạc hét lên: “Vậy được! Lão Đặng này lúc nào cũng sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của cậu.”

Vương Tư Vũ múc một chén canh, chi uống nửa chén, đặt trở lại bàn, tò mò hôi: “Lính đặc nhiệm rốt cuộc là làm gì nhi? Một người là Đặng Thiết Đầu, một người là Lý Phi Đao, sao nghe giốngtiểu thuyết kiếm hiệp quá vậy?”

(Thiết Đầu là đầu sắt, phi đao thì no comment)

Đặng Hoa An và Lý Phi Đao đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói nhỏ: “Không thể tiết lộ!”

“Có điều lệnh bảomặt à?” Vương Tư Vũ càng thêm tò mò, nheo mắt nhìn hết người này đến người kia.

Hai người gật đầu khẳng định, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Lý Phi Đao lên tiếng: “Không tiết lộ được! Nhưng tôi có thể nói với anh, cả hai chúng tôi đều từng ra chiến trưởng, bò ra khỏi đốngxác chết quay về đó.”

Vương Tư Vũ aiật mình kinh ngạc, nghĩ thầm hèn chi lính đặc nhiệm lại cừ khôi đến thế, chính vì họ được rèn luyện trong môi trưởng khắc nghiệt luôn đối mặt với cái chết, nhưng thời bình tại sao phải ra chiến trưởng nhi? Chiến trưởng ở đâu mới được? Af2anistan hay Iraq? Không phải là Somali ở Châu Phi chứ?

Vương Tư Vũ chả muốn đi sâu tìm hiểu về tình hình quân sự làm gì, bèn kết thúc đề tài này: “Nếu đã thế thì tôi không hỏi nữa!”

Lão Lý uống cạn thêm một ly, cười khề khà nói: “Lão Đặng đã sớm nhắc tới anh trước mặt tôi rồi, nói ở đất Thanh Châu này hắn phục anh nhất, anh có tấm lòng hiệp nghĩa, dám ra mặt giúp dân nghèo, chi riêng việc anh dám đánh tên Liễu Đại Nguyên ở bệnh viện là Lý Phi Đao này phục sát đất, sau này tôi sẽ theo anh, khi nào có đánh nhau thì anh không cần ra tay, chi ra lệnh thôi tôi sẽ phóng đao ngay...”

Vương Tư Vũ hốt hoảng lắc đầu: “Đừng làm vậy! Anh lái xe giúp tôi là được rồi, dù có đánh nhau cũng đừng lôi vũ khí ra, lão Đặng đủ dữ rồi, thêm anh vào nữa tôi gánh không nổi đâu, lại rẳc rối lần trước của Lão Đặng khiến tôi đau đầu lắm, các anh chẳng khác nào cỗ máy chiến đấu, ném lên chiến trường là anh hùng, đặt ở nhà thì trở thành tai họa, tôi khôngđiều khiên hai người được đâu!”

Đặng Hoa An nghe Vương Tư Vũ nói vậy liền cảm thấy áy náy trong lòng, hắn biết Vương Tư Vũ nhắc tới vụ lần trước mình uống say xông vào trại giam đánh tên lưu manh, thật ra hôm đó cũng vì uống quá say nên mắt kiểm soát, bằngkhông cũng không làm bừa như thế, lúc này nghe Vương Tư Vũ nhắc lại chuyện cũ, Đặng Hoa An vội gắp một miếng thỊt dê nhét vào mồm nhai naấu nghiến, phân bua:

“Thằna khốn đó đâm cậu một nhát làm cậu sém mất mạng, tôi không đánh cho nó một trận nên thân có còn xứng đáng làm anh em với cậu không chứ?”

“Xí!” Vương Tư Vũ quơ tay gạt đốngxương trên bàn xuống đất, trừngmắt với Đặng Hoa An, nói nhỏ: “Đánh một tên lâu la thì có ích gì, có bàn lĩnh thì anh bứng gọn Củng lão thái gia, còn có tên Ngụy thọt kia kìa, như thế mới lợi hại chứ! Một mình Vương Tư Vũ này khen anh chi là chuyện nhó, làm sao mà toàn dân chúng Thanh Châu đều cảm kích anh mới là tài giỏithật sự đấy!”

BỊ lờinói của Vương Tư Vũ vỗ vào mặt, Đặng Hoa An không nói gì tự rót đầy ly rượu, uống cái ực cạn sạch, trưng ra bộ mặt uất ức giải thích: “Đám băng đảng này có quan hệ phức tạp với bên trên, nếu không có ô dù che chở thì tôi đã diệt gọn chúng lâu rồi, bên đây vừa định điều tra, bên kia lập tức gọi vào phòng cảnh cáo, nếu không nghe theo thì đình chức luôn, tôi cũng hết cách đối phó với chúng rồi.”

Lý Phi Đao nghe nhắc tới cái tên Ngụy thọt liền tối sầm mặt, lôi ra một điếu thuốc, cúi đầu rít hồi lâu mới nghiêm giọng hỏi: “Thiết Đầu, thằng nhóc Ngụy Quân còn làm chuyện xấu xa không?”

Đặng Hoa An lắc đầu trà lỡi: “Từ khi bị cậu đánh gãy chân phải thì tên đó biết ngoan hơn nhiều rồi, bây giờ chủ yếu kinh doanh chính đáng, có một số chuyện phạm pháp đều do đám đàn em bên dưới lấy danh nghĩa đại ca làm bậy.”

Lý Phi Đao nghe thế sắc mặt mới giãn ra đôi chút, lại rót rưọoi nốc cạn, chán ngán thở dài: “Thu được có một tên đệ tử mà không biết dạy, để nó đi vào đường xấu!”

Nói xong, Lý Phi Đao bóp mạnh tay, chiếc ly vỡ tan, mảnh thủy tinh rơi lã chã xuống đất, chi là bàn tay hắn không hề hấn gì.

Vương Tư Vũ lè lưỡi khâm phục, nhìn chằm chằm vào bàn tay cứna như thép của Lý Phi Đao lên tiếngkhen ngợi: “Lão Lý, môn công phu này của anh có thể sánh với thiết đầu công của lão Đặng đó!”

Đặng Hoa An nói xen vào: “Tuyệt kỹ phóng đao của lão Lý mới cừ khôi, nhớ năm xưa...”

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì, sợ nói hớ miệng nên Đặng Hoa An mới im bặt, cúi mặt né tránh ánh mắt soi mói của Vương Tư Vũ, aắp một miếng xương đùi nhai ngấu nghiến trong mồm, đánh trống lảng: “Naon! Lẩu dê của quán Mạnh Hắc Tử ngon nhất Thanh Châu, vừa thơm vừa béo..

Vương Tư Vũ quay sang Lý Phi Đao, tò mò hôi: “Ngụy Quân ra là đệ tử của anh?”

Lý Phi Đao gật đầu xác nhận, nói nhỏ: “Từng dập đầu kính rươụ bái sư, thằna nhóc đó vốn rất ngoan hiền, chi là tính cách hơi

nóng này, sau này tôi nghe đồn nó đi vào con đường xã hội đen, tức giận phát điên, đáng lý ra tôi muốn phế bó đôi tay nó,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net