QDCSG-CHUẨN(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhưng đến thời khắc quyết định lại không nhẫn tâm..

Thở dài ngao ngán, lại châm một điếu thuốc, Lý Phi Đao nói tiếp: “Nó không chống trà, chi quỳ dưới đất nói không sao, sư phụ Từng dạy con võ nghệ 3 năm thì suốt đỡi này là sư phụ của Ngụy Quân, dù có chết dưới tay sư phụ cũng quyết không đánh trà. Tôi thấy nó vẫn ghi nhớ tình sư đồ, không nỡ xuống tay, cuối cùngchi đánh gãy một chân của nó.”

Vương Tư Vũ quan sát thấy trong lúc kể chuyện đôi mắt Lý Phi Đao đõ hoe, đoán biết giữa hắn và Ngụy Quân vẫn còn tình nghĩa, vội nháy mắt ra hiệu với Đặng Hoa An, Đặng Hoa An hiểu ý liền lái sang đề tài khác.

Thông qua Đặng Hoa An, Vương Tư Vũ ít nhiều hiểu thêm về Lý Phi Đao, thì ra gia đình hắn trước kia ở dưới chân cầu Bắc Kinh biểu diễn võ thuật kiếm miếng cơm, cả nhà đều luyện phi đao, cách biểu diễn y như trên ti vi, một người đứng làm bia, người khác đứng cách 7 bước phóng

thanh đao cắm vào những chỗ hiểm gần bia người, năm xưa tổ tiên nhà họ Lý có 7 nam 2 nữ, ai ai cũng giỏivõ nghệ, tất cả đều nhờvào ngón nghề này kiếm cơm.

Quân Nhật xâm chiếm TrungHoa, ông cố nhà họ Lý đích thân dẫn theo các con trai ggia nhập quân đội cứu nước, sau khi kháng chiến thắng lợi, cả nhà hy sinh chi còn lại 2 đứa con trai, lão Tam vi trên người ghim quá nhiều vết đạn, sống chi đau đớn nên cầm phi đao cắt cổ tự sát. Lão Thất chính là ông nội của Lý Phi Đao, không chết trong tay bọn Nhật xâm chiếm mà bị hãm hại trong cuộc cách mạng vãn hóa, nghe nói tội danh ghi chi chít đến mấy vạn chữ.

Vương Tư Vũ càng nghe càng cảm thấy tức ngực, thầm trách lão Đặng thật không biết cách ăn nói, cứ toàn lựa chuyện buồn mà kể, bèn mim cười xoa dịu ngay: “Lão Lý, thiết đầu công của lão Đặng tôi đã thấy qua rồi, anh có phải cũng nên biểu diễn phi đao cho tôi xem thử chứ?”

Lý Phi Đao vội lắc đầu từ chối: “Bõ tập mấy năm rồi, bây giờ chả còn chính xác nữa, hơn nữa tôi không có mang theo phi đao bên người.”

Đặng Hoa An không chịu buông tha: “Kìa! Cậu quấn đao eo chứ đâu, cây phi đao này có bao giờ cậu để nó rởi khỏi mình đâu, lờidặn của tổ tiên, người còn đao còn mà, biểu diễn chút đi! Lão Lý.”

Dứt lỡi, Đặng Hoa An chạy đi mua một trái dưa hấu mang về, đứng cách xa mười bước, đặt quả dưa lên đầu, nhắm mắt hét lớn: “Lão Lý, phóng đao đi, đế các thực khách đều chứng kiến tài nghệ của nhà họ Lý nào!”

Vương Tư Vũ và Lý Phi Đao đưa mắt nhìn nhau, biết Đặng Hoa An đã uống hơi nhiều, hai người lắc đầu ngao ngán, xua tay với các khán già háo hức chở xem biểu diễn xungquanh, mặc kệ Đặng Hoa An kêu réo.

Đặng Hoa An đội quả dưa hấu trên đầu chở đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, mở mắt ra thấy đám đông bu quanh mình vừa chi chò vừa nhao nhao bàn luận, còn Vương Tư Vũ và Lý Phi Đao đã leo lên xe từ lúc nào, tiếng động cơ vang lên giòn giã, chiếc xe con nhanh chóng lao đi.

Đặng Hoa An tức tối giậm chân đùng đùng, ném quảdưa hấu trên đầu cho một đứa bé, lấy bộ cảnh phục treo trên cảnh cây xuống khoác vào người, đội nón xong nhanh chân ra khỏi khu rừng, chui vào chiếc xe cảnh sát đậu cách đó không xa, hú còi inh ỏi đuổi theo.

Chuvển ngữ bởi s team Nhóm: Huntercd - Vipvandan.vn

Chương 79: Món quà bất ngờ

Sau khi về đến khu nhà Tân Hà, lên lầu gõ cửa vào nhà, vừa mới thay xong đôi dép, naửi được mùi rượu trên người Vương Tư Vũ, TrươngThiện Ảnh bẳt đầu đấm vào lưng hắn thúc giục: “Tiểu Vũ hôi quá! Đi tắm mau! Go! Go! Go!”

Vương Tư Vũ tắm rửa sạch sẽ, đánh răng kĩ mới dám thay áo ngũ bước ra, trên bàn đã đặt sẵn tách café thơm phức, Vương Tư Vũ ngồi trên ghế sofa nhâm nhi café, xem hai cô gái đấu võ mồm với nhau.

TrươngThiện Ánh lục được trong túi vài của Vương Tư Vũ thanh ngọc như ý do hắn cuỗm từ chỗ Chu Tùng Lâm, cô thích mê mệt cứ cầm nó trên tay múa qua múa lại trước mặt Hoảng Nhã Lệ, hai cô gái luôn miệng khen xong thanh ngọc như ý, rồi bất đầu giám định vãn vật, TrươngThiện Ảnh nói thanh ngọc như ý xuất xứ từ đỡi Minh, còn Hoảng Nhã Lệ lại cho rằng nó có từ đời Thanh, hai người lờiqua tiếnglại một hồi không ai chịu nhường ai, cuộc tranh luận trở thành cuộc thi giọng to, hai người thi nhau hét lớn mong giành phần thắng.

Vương Tư Vũ ngồi ở giữa lắc đầu ngao ngán, thật ra phụ nữ là một loài động vật phức tạp, khi thì tấm lòng rộng mở, bao dung toàn thế giới tội lỗi cũng được, nhưng khi nhó mọn thì ngay cả đầu kim bé tí cũng bị xé ra cãi cọ, thấy hai cô gái cãi nhau đó mặt tía tai, Vương Tư Vũ vội chen vào làm Trung gian hòa giải, nhưng tự nhiên lại bị kết tội hắn thông đồng với TrươngThiện Ảnh ức hiếp Hoàng Nhã Lệ.

Có sự giúp đỡ của Vương Tư Vũ, TrươngThiện Ánh cuối cùnggiành được phần thắng, thấy Hoảng Nhã Lệ cam chịu thất bại, cô cười hi hí đắc thắng ngồi vào đùi Vương Tư Vũ nũng nịu, Vương Tư Vũ ôm lấy mỹ nhân từ phía sau, đặt cằm cả cả vào chiếc cổ trắng nõn mềm mại của TrươngThiện Ánh.

TrươngThiện Ánh đặt thanh ngọc như ý lên bàn, đưa cánh tay thon dài lấy một trái quýt, lột vỏ xong bóc Từng múi dâng tận miệng cho Vương Tư Vũ ãn, Vương Tư Vũ vừa ăn quýt vừa sờ soạng lưng người đẹp, TrươngThiện Anh đó mặt thẹn thùng, trong giây phút không kiềm chế được, vòng tay ôm lấy cổ Vương Tư Vũ, chụt một tiếng vanglên, cô đặt một nụ hôn lên trán hắn.

Trong lúc hai người đang tình tứ bên nhau, Hoàng Nhã Lệ không biết điều tránh đi, còn cố tình cầm lấy vài tờ tài liệu đưa qua phá đám, Vương Tư Vũ đón lấy lật ra xem, trên mấy tờ giấy ghi chép bằng tay có phân tích ti mi kết cấu tổ chức công ty, sắp xếp nhân lực, trình tự công việc...

Vương Tư Vũ thấy mỗi bộ phận đều được Hoảng Nhã Lệ giảng giải cặn kẽ, ví dụ như vãn phòng tổng giám đốc, bộ phận sản phẩm, bộ phận quản lý, bộ phận kinh doanh, bên dưới lại chia làm phòng thị trưởng, phòng kinh doanh, phòng hậu mãi, phòng sản xuất, tiếp tục chia nhó ra có tổ PR, tổ quản lý doanh số, tổ vệ sinh môi trưởng, tổ chế tạo, tổ thu mua, tổ tổng họp... Xem đến nỗi Vương Tư Vũ chóng mặt nhức đầu, hắn vội lắc đầu nói: “Cô đặt ra nhiều bộ phận thế để làm gÌ? Đây đâu phải là cơ quan nhà nước, ngay cả nhà nước bây giờcũng tinh gọn bộ máy, chúng ta làm doanh nghiệp sao lại phức tạp như thế?”

Hoảng Nhã Lệ vội giảithích: “Đây là sơ đồ quản lý tiên tiến nhất, hiện nay rất nhiều công ty lớn đều áp dụngcách quản lý như thế, trở thành khuôn mẫu về quản lý doanh nghiệp rồi, cậu có thể phân tích theo

công đoạn sản xuất, mỗi một bộ phận đều không thể bỏ đi được!”

Vương Tư Vũ đặt một tay vào phần bụng phẳng lì của TrươngThiện Ánh vuốt ve, tay kia lật xem trang cuối cùngcủa mấy tờ tài liệu, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, cầm bút lên khoanh mấy vòng tròn trên đó, nói nhỏ: “Nếu căn cứ theo tình hình vận hành của doanh nghiệp để thiết lập các bộ phận thì phải họp mấy bộ phận này lại, ví dụ như bộ phận quản lý sản xuất và bộ phận kinh doanh, hai bộ phận này rất dễ xảy ra xungđột, nếu kéo dài sẽ làm giàm năng suất làm việc, tôi đề nghị nên aộp lại làm một, như thế dù có bất họa cũng không đến nỗi tự và vào mặt mình, còn bộ phận chế tạo và bộ phận quản lý chất lượng thì naược lại, tuyệt đối không được giao cho cùngmột vị phó tổng giám đốc cai quản, vì làm thế rất dễ thỏa hiệp nội bộ, trưởng bộ phận quản lý chất lượng phải có quyền trực tiếp báo cáo lên tổng giám đốc, những vị phó tổng giám đốc khác không có quyền can thiệp, chất lượng sản phẩm là vấn đề sống còn của doanh nghiệp, tất nhiên phải được quan tâm hàng đầu.”

Hoảng Nhã Lệ nhăn mặt định tranh cãi vài câu, nhưng mấp máy môi hồi lâu vẫn không tìm được lý do thích họp, cuối cùng đành thở dài cầm lấy xấp tài liệu vào phòng sách chinh sửa lại.

TrươngThiện Ánh ngơ ngác giây lát, đưa tay nhéo vào mũi Vương Tư Vũ, ghé tai hắn nói nhỏ: “Lợi hại quá nhi! Có thể nói cho Nhã Lệ không thể phản bác không phải chuyện dễ đâu nha!

Vương Tư Vũ cũng ghé tai TrươngThiện Ánh nói: “Tất cả đều học được từ anh hai đấy, vừa học vừa áp dụngluôn, phó tổng giám đốc tất nhiên không bằngtổng giám đốc rồi.”

TrươngThiện Ánh vui vẻ cười khanh khách, Vương Tư Vũ thấy thế thích thú, bế TrươngThiện Anh lên đá cửa phòng ngủ đi vào, mặc cho người đẹp đấm thùm thụp vào người hắn, sau đó đóng cửa lại cái rầm.

Trên đời không gì khó, chi sợ không thân quen!

May mà Vương Tư Vũ có nhiều mối quan hệ ở trên, những chuyện người khác chạy gãy giò cũng không lo được thì đối với hắn chi là chuyện nhó, thủ tục bên cục tài chính thành phố Thanh Châu chi phí nửa tiếngđồng hồ đã lo xong, trong vòng nửa tiếngđó có 3 phút là cầm bút kí tên, khoảng thời gian còn lại đều ngồi trong phòng làm việc của Hoàng phó cục trưởng nói chuyện phiếm.

Hoảng chủ nhiệm từ khi được điều từ văn phòng khiếu nại đến cục tài chính thì bộ mặt đưa đám thườngtrực kia cũng bay biến đâu mắt dạng, toàn bộ vết nhăn trên mặt đều được xóa bỏ. Từ giây đầu tiên Vương Tư Vũ đật chân vào phòng, Hoảng Nghĩa Đạt cứ liên tục xoa xoa cái bụng tròn vo, nhe răng cười khoái trá, chốc chốc lại đưa tay lên vuốt mái đầu láng 0.

“Vương lão đệ, khó khăn lắm mới có dịp gặp được cậu, hay là vậy đi, trưa nay tôi đãi khách, chúng ta ăn một bữa thịnh soạn nhé!” Hoảng Nghĩa Đạt thấy mọi thủ tục đều lo xong, bèn đứng dậy phát ra lờimời nhiệt tình.

Vương Tư Vũ lắc đầu từ chối: “Hoảng phó cục trưởng, không phải tôi định tiết kiệm tiền giùm ngài, mà là gần đây công việc quá nhiều, tối nay lại còn phải ra ngoàitinh nữa, tôi thấy hay là đế hôm nào đó ngài đi một chuyến đến Thanh Dương, tôi nhất định cùngngài uống một trận thỏa thích.”

Hoảng Nghĩa Đạt cười ha hà, ông mà xuống dưới thì chắc chắn bị cứa cổ, dân chúng bên dưới xem cán bộ cục tài chính như thổ phi, hễ xuống dưới là bị vây lấy ca cẩm đưa yêu sách, ông đâu có ngu vì một bữa cơm mà nộp mạng chứ. Gần đây Hạng thị trưởng chuẩn bị tập Trung ngân sách xây dựng khu công nghiệp công nghệ cao ở thành nam, cục tài chính bị siết nghiêm ngặt, ngân sách cấp xuống dưới không dễ chui lọt, đương nhiên Hoảng Nghĩa Đạt có biết về Vương Tư Vũ, hắn là tâm phúc của Chu phó bí thư, cần phải tiếp đãi ân cần, nghĩ thế ông bèn gật đầu nói: “Vương lão đệ, xuống dưới thì tôi không dám đâu, nhưng sau này nếu cậu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ cứ việc gọi điện thông báo một tiếng, chi cần Hoàng Nghĩa Đạt này làm được chắc chắn không từ chối.”

Hai người khách sáo thêm vài câu, Vương Tư Vũ đứng dậy cáo từ, sau khi xuống lầu mới thu nụ cười lại, hắn không muốn quá thân cận với vị Hoàng phó cục trưởng này, nếu hai bên đã không cùngquan điểm thì tốt nhất nên tránh tiếp xúc thì hơn.

Chuyến đi ra tinh cũng diễn ra thuận lợi, đều là ăn cơm uống rượu, công việc cứ giao cho người khác lo, qua sự việc lần này Vương Tư Vũ mới mở rộng tầm mắt, thật sự biết rõ thực lực của nhà họ Phương trên tinh thành, tuy không đến mức một tay che trời, nhưng tuyệt đối có thé hô mưa gọi giórồi.

Đó chính là lợi ích do quyền lực mang lại, Phương Như Kính hiện là quan lớn một phương, trong chính quyền tinh ủy cũng là một ủy viên thườngtrực có tiếngnói đủ nặng, tên của ông chính là chìa khóa mở toang mọi cánh cửa thủ tục rưởm rà, chi cần vô tình nhắc đến Phương bí thư, đám cán bộ sắc mặt lạnh lùng lập tức tươi cười hớn hở, niềm nỡ tiếp đón.

TrươngThư Minh đi theo Vương Tư Vũ mấy ngàyliền coi như được mở mang tầm mắt, một số vị tai to mặt bự trước kia phải khúm núm xin xó, nay Vương Tư Vũ ung dung thỏa thuận với họ, hoàn toàn không mắt tiền quà cáp biếu xén mà đã vay được một khoản tiền lớn, ngay cả bữa cơm thết đãi cũng do ngân hàng và cơ quan của người ta móc tiền ra trả, thế mới thật sự ngầu tột đỉnh!

Đi theo Vương Tư Vũ làm việc, TrươngThư Minh cám thấy cột sống của mình bớt đau hẳn, lần này thì hắn đã hiểu ra, muốn xương trở nên cứng cáp bổ sung canxi vô ích thôi, cần phải có quyền, hoặc có nhiều tiền, hoặc như Vương Tư Vũ nhờ vào các mối quan hệ.

Trên đường trở về, TrươngThư Minh dù nói thế nào cũng không dám gọi thẳng tên Vương Tư Vũ nữa, mà đổi miệng xưng hô hắn là Vương phó huyện trưởng, mặc cho Vương Tư Vũ khuyên can vẫn không chịu nghe, Vương Tư Vũ biết đó là chuyện tất yếu xảy ra, một khi đứng ở một vị trí cao hơn thì mọi thứ xung quanh mình đều thay đổi theo, dù mình có bằnglòng nhìn thấy hay không vẫn cứ xảy ra.

Vấn đề vốn tuy đã được giảiquyết nhưng Vương Tư Vũ không dám buông lơi, dù sao ngoàimảng kinh doanh ra, nhà máy sữa còn tồn tại hai vấn đề chưa giảiquyết, một là dây chuyền sản xuất lạc hậu, hai là nguồn cung nguyên liệu bị

các thương buôn thu mua sữa thao túng, hai vấn đề này ngàynào không được giảiquyết triệt để, Vương Tư Vũ ngàyđó vẫn chưa yên lòng.

Chiếc xe con lăn bánh bon bon trên đường cao tốc, Vương Tư Vũ mở cửa sổ ra, thong dong hút thuốc ngắm cảnh, trong lòng lại toan tính làm thế nào mới có thể dùng số vốn ít nhất để giải quyết hai vấn đề nổi cộm trên.

Ý kiến của TrươngThư Minh hắn không đồng tình, thiết bị đóna gói tân tiến cùngvới xây dựng khu vẳt sữa đều cần bỏ ra một số vốn lớn, trong tình hình thị trưởng chưa có phàn ứna tốt mà ném tiền thay đổi dây chuyền sản xuất là hành động mạo hiểm, cần phải nghĩ cách khác giảiquyết thôi, không đến mức bất đắc dĩ tuyệt đối không ném tiền qua cửa sổ như thế được.

Trong suy nghĩ của Vương Tư Vũ, mượn được vốn chi là mới chứng minh mình giỏi lợi dụngcác mối quan hệ thân quen, còn bàn lĩnh thật sự phải xem mình sử dụngsố vốn ấy như thế nào, trong giai đoạn khởi đầu này, Vương Tư Vũ cảm thấy vẫn phải nhờvào bàn thân đứng ra chủ trì, một mặt quản lý chặt tài sản, mặt khác đặt ra quy cũ với TrươngThư Minh và Hoảng Nhã Lệ, để sau này họ cứ thế mà tuân thủ.

Đangđau đầu chưa nghĩ ra cách gì hữu hiệu, chuông điện thoại đột nhiên réo vang, Vương Tư Vũ bất máy lên, bên kia vang lên giọngnói của Trịnh Đại Quân: “Lão đệ, là tôi nè, gần đây khỏe chứ?”

Từ khi hai người được điều chuyển công tác đến hai nơi, đây là lần đầu tiên liên lạc với nhau, nói thật lòng Vương Tư Vũ có hơi nhớ tới Trịnh Đại Quân, một vị cấp trên suốt ngàyđi theo hầu hạ mình như nô lệ biết tìm ở đâu nào? cấp trên như thế không nhớ mới lạ.

“Là Trịnh bí thư đó à? Khỏe chứ?” Vương Tư Vũ khách sáo lên tiếngchào hỏi.

“Khỏe! Lão đệ, nghe nói cậu đang làm nhà máy sữa, có vụ này không?” Trịnh Đại Quân hỏi thẳna vào vấn đề.

“Đúnglà có việc này, sao anh biết được vậy?” Vương Tư Vũ cảm thấy kỳ lạ, tin đồn đúnglà lan truyền nhanh thiệt.

Trịnh Đại Quân nói tiếp: “Cái này cậu không cần quan tâm làm gì! Lão đệ, lần này tôi định tặng cậu một món quảlớn, trước kia huyện Thanh Sơn của tôi cũng phát triển ngành công nghiệp sữa nhưng không thành công, bây giờ nhà máy bỏ hoang ở đó, máy móc thiết bị đều trùm mền không sử dụng, nghe nói tất cả thiết bị đều được nhập khâu đó, khi xưa mua chúng về tốn một mớ tiền, tôi đã sắp xếp rồi, mấy hôm nữa sẽ đưa hết lên xe chở qua chỗ cậu, dù sao đật ở đây cũng không dùng tới.”

Vương Tư Vũ mừng húm, giọng nói trở nên run rẩy: “Số thiết bị mà anh nói có ... không?”

Trịnh Đại Quân sốt sắng trả lời: “Lão đệ, đợi tôi lục tìm bàn danh sách thiết bị xem thử!”

Một lát sau, Vương Tư Vũ nghe Trịnh Đại Quân phấn khích thôngbáo: “Lão đệ, tất cả thiết bị cậu vừa kể tên đều có hết.”

Vương Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, hỏi nhỏ: “Lão Trịnh, anh làm vậy sẽ không có vấn đề rắc rối gì chứ?”

Trịnh Đại Quân khẳng định chắc nịch: “Tuyệt đối không có vấn đề gì đâu, cậu cứ yên tâm mà sử dụngsố thiết bị này đi! Sau khi hỏng hóc thì ném trả chúng về, chi cần có cái xác ở đó thì tôi sẽ báo cáo lên trên chúng lâu ngàykhông được sử dụngnên hư mắt tiêu.”

Đặt điện thoại xuống, Vương Tư Vũ

mừng khôn xiết, ai cũng nói gian thần chi aiỏi phá đám chứ không được việc, một gian thần như Trịnh Đại Quân biết đưa tay ra giúp đỡ đúnglúc thiệt lần đầu được gặp, người ta bây giờlà phó bí thư huyện ủy huyện Thanh Sơn, ủy viên thường trực huyện ủy rồi đấy, thế mà vẫn không quên quan tâm thuộc hạ cũ, vượt mấy trăm dặm tặng máy móc thiết bị, có gian thần nào tốt như thế nào?

Lúc này Vương Tư Vũ tràn đầy niềm tin, máu

nóng dâng trào, hắn tin chắc sẽ aầy dựng nên thành tích vẻ vang, tạo phúc dân lành, giúp nhân dân huyện Thanh Dương thoát nghèo. Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên chiếc xe lưng lẳc mạnh rồi dừng bánh, Lý Phi Đao xuống xe xem xét, lớn tiếngmắng chửi: “MK! Bánh xe bể mắt tiêu rồi!”

Chương 80: Mánh khóe thương trường.

Mười mấy ngày tiếp theo sau đó, Vương Tư Vũ bận tối mắt tối mũi. Tổ chức lại bộ phận kinh doanh, liên lạc với các siêu thị lớn trong các thành phố lớn toàn tỉnh, thiết kế và nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, lắp đật thiết bị khu vực vắt sữa, động viên các hộ dân nuôi bò sữa di dời vào khu vực chuồng trại do công ty xây mới, thực hiện mô hình họp tác giữa nhà máy với các hộ nông dân nuồi bò sữa. Tất cà mọi khâu đều cực kỳ quan trọng. Vương Tư Vũ không yên tâm giao cho người khác làm thay, vì thế việc gì hắn cũng đích thân ra trận nên bận bù đầu bù cổ.

May mà Hoàng Nhã Lệ và Trương Thư Minh kể cũng giỏi giang, mặc kệ Vương Tư Vũ đưa ra nhiều ý kiến can thiệp, họ vẫn giữ vững nguyên tắc. phủ quyết rất nhiều cách nghĩ cổ quái của hắn, thế mới giúp công ty mới khỏi đi đường vòng vào giai đoạn khởi đầu, giảm thiểu rất nhiều tồn thất không đáng có.

Nhưng dưới sự kiên trì của Vương Tư Vũ họ cũng nhượng bộ nhất định, ví dụ ngoài hệ thống sản phẩm sữa Oa Oa. hai người đồng ý khi thời cơ chín mùi sẽ thêm vào 3 loại sản phầm sữa dành riêng cho trẻ em, đật tên là “Sữa chua hương vị dâu Oa Ha Ha”, “Sữa chua hương vị đào Oa Hi Hi”, “Sữa chua hương vị thơm Oa He He”.

Mặt khác trên bao bì sản phẩm sữa Oa Oa. tất cả đều in câu quảng cáo “Bò Sữa Oa Oa. Just Beautiful!”, ngoài ra sau khi tranh cãi kịch liệt, một số thay đồi lớn về bộ máy quản lý công ty của Vương Tư Vũ cũng được chấp nhận.

Đổi lại, 5 cô nữ phó tổng giám đốc chân dài xinh đẹp được Vương Tư Vũ chi định trong lúc tuyển dụng nhân sự đều bị gạch tên. hơn nữa hắn còn phải hứa nếu doanh số của công ty khả quan thì trong vòng 3 năm hắn không được can thiệp vào công tác vận hành cùa công ty.

Trong khoảng thời gian này Lý Thanh Mai cũng không hề thảnh thơi, được cô đôn đốc nghiêm túc, một trăm năm mươi mấy công nhân thuộc nhà máy sữa Thanh Dương trước đây phần lớn đều nhận được tiền bồi thường, chi có mười mấy người do không liên lạc được nên số tiền trên được giao cho họ hàng thân thích nhờ họ giữ hộ. Thời gian hai người gặp nhau cũng thưa dần. Điều này làm Vương Tư Vũ thấy cực kỳ khó chịu. Lý Thanh Mai sau vụ đó thì có trốn tránh mấy ngày, sau đó thì lại làm mặt lạnh với gã. Vừa được nếm thử tư vị của người đẹp, Vương Tư Vũ tất nhiên là vẫn rạo rực trong lòng, song thực sự không có cơ hội nào để xuống tay cả.

Tiêu chuẩn bậc lương sau khi nhà máy sữa tiến hành cải cách cũng được công bố. Tiền lương cơ bản mà công nhân nhận được cao hơn trước gấp đôi. ngoài ra còn có các khoản thường năng suất lao động và tiền hỗ trợ tăng ca. sau khi thông tin loan truyền ra ngoài, có người vui mừng đến độ chạy tới trước cổng tòa nhà chính quyền huyện đốt pháo ăn mừng, sém chút bị phán tội gây rối trật tự công cộng bắt nhốt.

Vào lúc 8h30 sáng ngày 26 tháng 4. trước cồng nhà máy sữa Thanh Dương, tiếng trống và pháo nổ vang trời, ba bốn trăm người dân tụ tập đứng ngay ngắn hai bên đường, mười mấy chiếc xe đen từ từ lăn bánh tới trong tiếng trống tiếng pháo nhộn nhịp, bí thư huyện ủy Túc Viễn Sơn. huyện trường Trâu Hài và các cấp lãnh đạo huyện sau khi bước xuống xe đã bắt tay thân mật với lãnh đạo cắp cao của cồng tỵ TNHH sữa Thiên Bằng Tung Hoành, trong đó có tòng giám đốc Trương Thư Minh, phó tổng giám đốc Hoàng Nhã Lệ.

Vương Tư Vũ đứng ở hàng thứ hai trong hàng ngũ các cấp lãnh đạo huyện ủy,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net