#1: Ngày tôi ra đời là ngày mẹ đau đớn nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết cái ngày đại hàn năm ấy tôi được ra đời như nào. Những gì tôi biết chỉ là lời được nghe mọi người kể lại. Có thể tôi đã là đứa lì lợm từ trong bụng mẹ, quá chín tháng mười ngày nhưng vẫn chưa chịu chui ra. Khi chịu ra thì lại phải chọn cái ngày lạnh lẽo và giá buốt nhất năm mới vừa lòng. Đại hàn mà, chắc chắn rất lạnh và buốt, ấy vậy mà mẹ tôi lại phải chịu những cơn đau bụng kéo dài từ hôm trước sang hôm sau để chờ đón tôi ra đời. Cơn đau ấy như chết đi sống lại nhưng mẹ vẫn nhất quyết chờ để sinh thường. Ngày xưa các cụ hay nói trẻ con được sinh thường thì mới thông minh, khoẻ mạnh. Liệu có phải mẹ cũng bị ảnh hưởng bởi câu nói đó hay không...

Và may mắn tôi bình an chào đời bằng phương pháp thường sau hàng giờ đồng hồ mẹ tôi nằm trong cái phòng sinh ấy. Tôi sinh ra rất nhỏ, cỡ hai cân thôi mà mẹ đã phải vất vả nhường nào. Lúc tôi cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc mẹ hạnh phúc nhất. Tôi biết. Nhưng tôi cũng biết lúc đấy gia đình ai cũng hân hoan với tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ nhưng lại quên mất tiếng hét đau khổ của người mẹ hy sinh vì con như thế nào, tiếng khóc hạnh phúc vỡ oà khi nhìn thấy con mình được chào đời. Tôi không biết lúc đấy có ai đến bên mẹ và nói với mẹ rằng mẹ làm rất tốt, mẹ đã rất vất vả rồi. Tôi hy vọng người đó là bố tôi.

Vì vậy mà mỗi lần đến sinh nhật tôi, tôi nghĩ đó cũng là ngày của mẹ. Bởi có mẹ mà tôi mới có cơ hội được ngắm nhìn ánh mặt trời của thế giới này. Con cảm ơn mẹ rất nhiều, vì đã cho con được đến với thế giới này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net