Quan chấp hành đúng là không đáng sợ lắm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng lạnh lẽo, tất cả các Quan chấp hành đang tập trung lại, Pierro đứng lên phía trước, các Quan chấp hành khác liền im lặng.

"Con lắc đang di chuyển, thời gian đã sắp điểm rồi. Chúng ta nên sẵn sàng thôi...Bởi vì đã không còn thứ gì ngăn cản chúng ta nữa rồi. Nữ hoàng bệ hạ vĩ đại, Ngài sẽ luôn dõi theo chúng ta."

...

Aether đang bước đi trên con phố, lần này tâm trạng của anh ta khá bình thản, cũng chẳng phải lo lắng hay sợ hãi điều gì nữa cả.

"Otto...Anh xuất hiện ở thế giới này như thế nào?"

"Huh? Quá khứ chúng tôi là bí mật, tôi sẽ không tiết lộ với cậu đâu."

"Chúng tôi?"

...

Đôi mắt của hai gần như tương tự nhau, có vẻ họ đều có những nỗi lòng riêng, và quá khứ không mấy tốt đẹp.

"Tôi muốn gặp lại một người quan trọng, nhưng...chắc điều đó mãi sẽ không thể xảy ra..."

Aether im lặng, anh ta quay vào một con ngõ nhỏ, đưa những chiếc bánh cho những người và trẻ  vô gia cư ở đây. Đây có lẽ là điều duy nhất anh có thể làm để giữ lại phần con người của mình. Nhìn những đứa trẻ đó, anh nhớ rằng, tại sao lúc đó, anh ấy cũng không làm như vậy với những người ở quê nhà...

"Aether, cậu nghĩ rằng kẻ đó sẽ dùng thể xác của cậu và phá hoại khắp nơi không?"

"Khả năng cao là có. Tôi luôn tính đến những trường hợp xấu nhất xảy ra, mỗi lần đi qua các thế giới tôi đều nhắc em gái mình như vậy. Và quy tắc để bọn tôi sống sót là...không liên quan đến các sự kiện của thế giới đó. Nhưng em ấy đã phá quy tắc..."

"Và hai người bị mắc kẹt tại đây. Và phải tiêu diệt kẻ thù trước khi có thể rời khỏi đây."

"Không...tôi muốn hỏi cô ta nhiều hơn là tiêu diệt..."

Aether quay về trụ sở chính của quân Cách mạng. Kalas đã cho gọi anh ta để bàn điều gì đó.

"Aether...tôi gọi cậu đến đây là để giao cho cậu một chỉ thị mới."

"Đó là gì?"

"Hiện tại quân số chúng ta là quá yếu so với Fatui. Ngoài ra công nghệ của chúng ta chưa chắc đã hơn chúng. Tôi muốn cậu có thể tiến vào thành phố và phá hủy vài cơ sở hạ tầng của Fatui. Tất nhiên là..."

Aether đưa tay ra chặn trước.

"Một mình tôi là đủ rồi, không cần phải thêm người đi theo. Tôi không muốn những sự hi sinh không cần thiết, chúng ta vẫn còn cuộc chiến cuối cùng. Máu của chúng ta sẽ là thứ ghi nhớ lại câu chuyện này."

"Vậy...chúc may mắn. Nhà lữ hành!"

Anh chạy trên nóc của những tòa nhà, những khu sản xuất công nghiệp. Có thể nhận thấy rằng những ánh đèn vẫn còn, và con người vẫn còn hoạt động.

"Chậc...cản đường ta sao?"

Hai tên Fatui đang đi tuần tra đã phát hiện ra anh, anh liền cầm Preobrazheniye và tạo ra một chiếc búa lớn. Nhà lữ hành dùng sức của mình gõ mạnh xuống mặt đất, sóng rung chấn khiến hai tên kia hơi mất thăng bằng. Một trong số chúng dùng súng tầm ngắn bắn liên tục, nhưng cơ thể của anh giờ đã có vài chỗ thay bằng máy, anh chỉ đưa tay ra để chặn nó. Sau đó dùng kiếm chém đôi cơ thể của bọn chúng ra, máu bắn lên mặt, anh liền lau chúng.

"Eo...Thật kinh tởm. Mình không thích máu của những kẻ này dính lên người mình...Nhưng, mặt nạ, mình sẽ cần nó." Anh đeo mặt nạ của Fatui vào. "Thật hoài niệm, làm mình nhớ đến ngày trước." Anh nhặt luôn một con dao găm trên thắt lưng của chúng, và tiếp tục tiến vào. Không quên cho nổ tung khu vực đó. Vụ nổ đã làm kinh động đến lượng lớn quân Fatui tập trung đến khu vực đó, anh nhân cơ hội này lẻn vào trong khu sản xuất.

Hành động lén lút, anh bịt miệng từng tên một và cắt cổ chúng một cách nhẹ nhàng, sau đó kéo chúng vào một góc. Cho đến khi chúng thấy có gì đó không ổn, mới bắt đầu đi lùng soát. Aether mới xuất hiện, tiêu diệt từng kẻ một, né tránh những đòn tấn công một cách hoàn mĩ. Giống như, anh ta đang được ai đó dắt tay chỉ dẫn vậy.

"Chậc..."

Anh tặc lưỡi, một Fatui trông rất thanh lịch, cầm Rapier trên tay, cô ta lao đến rất nhanh, Aether hoàn toàn trở tay không kịp. Anh chỉ theo bản năng chéo hai tay chặn lấy chúng, tiếng lạch cạch của kim loại va chạm cộng với tia lửa tóe ra. Cô ta lùi lại vài bước, lại đặt dọc kiếm trước mặt, sau đó vụt mất.

"Phía sau..." Aether quay lại vung dao ngắn ra phía sau, nhưng đó chỉ là một ảo ảnh.

"Cái!?" Chưa kịp bất ngờ thì bất ngờ khác đã đến, một thanh kiếm kề sát cổ của anh. Dù được thay đổi cơ bản nhưng riêng phần tim, cổ và đầu là trọng yếu.

Aether cười mỉm, tháo mặt nạ sắt ra và ném về phía cô ta. Trong lúc cô ta mất tập trung, trong giây lát anh quay người xuống và quét chân trái qua, cô ta liền mất thăng bằng ngã xuống mặt đất. Aether khống chế tay cô ta, gập chúng ra phía sau và dùng khẩu súng dí thẳng vào đầu cô ta.

"Nói...đây là chỗ nào!?"

"Haha...nếu anh đã tiến vào thì không thoát khỏi đây được đâu."

Nhà lữ hành đã rất mất kiên nhẫn, dí khẩu súng sát đầu cô ta và chuẩn bị bóp cò.

"Chắc ta cũng không cần thông tin từ cô đâu nhỉ? Kẻ im lặng nghĩa là kẻ chấp nhận cái chết..."

Anh đã chạm vào cò và bóp, nhưng khẩu súng lại kẹt khóa.

"Chết tiệt." Anh đánh mạnh vào sau gáy cô ta và khiến cô ta bất tỉnh.

Sau đó Aether đứng dậy, hét lớn với tất cả.

"Mọi người, nếu mọi người muốn được giải phóng và tự do khỏi sự bóc lột của những kẻ ở đây. Mọi người phải đấu tranh, vùng dậy và lật đổ nơi này."

Một người đứng lên và hỏi anh.

"Chúng tôi...cũng đã thử. Nhưng...thất bại."

"Bởi vì các người chưa tập trung toàn bộ tất cả lực lượng ở đây. Nếu chỉ đứng lên với số lẻ thì chắc chắn mọi người sẽ không thành công! Nhưng...hãy nghe tôi nói! Fatui chỉ đang cố gắng lợi dụng sức lao động của những người khốn khổ để phục vụ cho mục đích chiến tranh nà thôi. Hãy đứng lên đấu tranh, hoặc chết ở đây, hoặc chết ở chiến trường. Chúng ta là con người, chúng ta đều có quyền được tự do!!"

Có nhiều tiếng xì xào.

"Bọn chúng đã đè nén chúng ta quá lâu, chúng ta thậm chí còn chả được trả đồng nào."

"Đúng vậy. Con gái tôi đang bị bệnh, nhưng đã quá hai tháng rồi, chúng không trả lương, còn đánh đập những người anh em của chúng ta nữa! Bọn họ giờ cũng có vài người không thể làm việc nữa."

Aether hiểu ra rằng, dù trong nội bộ của Snezhnaya cũng đã rất phức tạp. Sự đối lập giữa các tầng lớp khác nhau khiến mọi thứ trở nên gay gắt và nóng lên.

Anh đã chớp lấy thời cơ quan trọng.

Phá tan cửa ra khỏi nơi này, tất cả đều chiến đấu. Sống hoặc chết, đó là quyền quyết định của họ.

Tất cả quân Fatui đều không thể chống đỡ trước làn sóng lớn này, hầu hết tất cả đều bị tiêu diệt hoặc bỏ chạy khỏi khu vực đó.

Bọn họ đều đã có thể trút giận, và tự giải phóng bản thân. Suy cho cùng, bản chất của con người là sự tự do. Chỉ chờ đợi cơn cuồng phong để có thể cất cao đôi cánh của mình

Cánh cửa của nhà máy đóng lại, Aether ấn ngón tay, phía sau, tất cả đều nổ tung.

"Đây là màn pháo hoa mở đầu thôi, kịch hay...còn ở phía sau." Anh cười nham hiểm và rời khỏi đó.

Tiếng bước chân phía sau anh, nó càng ngày càng gần, anh nhắm mắt thở dài, quay đầu lại.

"Tôi biết là sẽ gặp cậu ở đây, Aether...Hoặc đó là cái tên mà cậu tự bịa ra cho mình."

"Pantalone, nếu không phiền thì cho hỏi, ông ở đây làm gì?"

"Hờ...Cậu phá hết đồ của tôi rồi vẫn còn hỏi à?" Ông ta gãi đầu. "Nhưng...cậu thật sự là kẻ thông minh. Đánh thẳng vào cơ sở hạ tầng, cái này chí mạng đấy."

"Ông đến đây để ngăn cản, hay cố chiến đấu với tôi?" Aether nghiêng đầu, rút kiếm ra với đôi mắt trống rỗng.

"Thực ra, tôi cũng chẳng muốn chiến đấu với người như cậu đâu. Nhưng tôi khá nể phục rằng cậu có thể khiến cho tất cả đồng lòng, nếu về mặt tư tưởng cậu đã hơn tôi rồi đấy. Nhưng...trò chơi của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, cậu đã thắng hiệp một. Mong rằng đến lần tiếp theo, cậu sẽ thắng tôi."

"Tôi nghĩ ông đến đây không đến đây để nói mấy câu vô nghĩa như vậy."

"Hahaha, cậu nghĩ vậy sao?" Pantalone thở dài. "Mỗi đồng tiền đều là máu, chúng được tạo nên bởi máu và phải trả giá bằng máu để có được chúng."

...

"Tôi sẽ cho cậu biết một thông tin. Thực ra tên Dottore kia đã tạo ra cỗ máy hoán đổi linh hồn thông qua sức mạnh của Gnosis, và tất nhiên là hắn đã mượn chỗ tiền của tôi. Muốn quay lại thể xác ban đầu chỉ có cách là dùng cỗ máy đó đảo ngược lại, hoặc phá hủy nó..."

Aether đi bộ trên đường, kéo theo cả cô gái mà anh đã hạ gục lúc ở nhà máy. Có lẽ cô ta sẽ có ích cho việc cung cấp thông tin. Nhưng để tránh cô ta tự sát, anh đã tạm thời khóa hết tay chân cô ta cộng với đặt miếng đệm lên mọi chiếc răng của cô ta phòng cô ta cắn lưỡi.

"Pip! Nhiệm vụ xong rồi, tạm thời chắc là vậy. Nhưng tôi không rõ đối phương sẽ bước tiếp như thế nào. Bên kia có một kẻ rất nguy hiểm, phải cẩn thận."

"Ừm. Tôi biết rồi, cậu về đi. Chúc mừng vì đã hoàn thành nhiệm vụ."

...

"Cậu đang nghĩ vài thứ..."

"Otto, anh có biết công lý là gì không?"

"Huh? Đó là câu hỏi...không thể trả lời. Đó là thứ mà chúng ta luôn tự hỏi, một vòng luẩn quẩn trong đầu. Liệu đâu mới là đúng, đâu mới là sai."

"Tôi đã từng nghĩ, công lý chính là tiêu diệt cái ác, trừ gian diệt bạo. Nhưng...nó sai rồi, tất cả đều sai rồi. Mọi khái niệm của tôi từ trước đến giờ đều bị lung lay toàn bộ. Công lý thậm chí còn không phải để bảo vệ con người, công lý là trò chơi mà những kẻ ở tầng cao dựng nên. Chúng là những sợi dây điều khiển con người, khiến con người tin vào nó. Tôi đã từng nghĩ bản thân có thể trở thành công lý, nhưng chính nghĩa là cái quái gì...nó còn chẳng thể bảo vệ nổi con người. Thứ chính nghĩa giả tạo được dựng nên, chỉ có sức mạnh mới có thể bảo vệ được tất cả. Đó chính là quy luật của vũ trụ, sức mạnh sẽ bẻ cong mọi luật lệ."

"...Phù...Nếu cậu có thể nói vậy, tại sao ngay từ đầu cậu không thay đổi đi."

"Bởi vì...tôi không thể hiểu, tại sao bản thân vẫn còn bước tiếp được đến giờ. Khi tất cả những người bạn trong cuộc hành trình của tôi, họ đã lần lượt buông lơi, thì tôi vẫn tiếp tục. Cuộc hành trình này, tôi chỉ muốn được gặp em gái mình một lần nữa, dù cho...phải trả cả mạng sống, tôi cũng muốn được nhìn thấy khuôn mặt em ấy...thể cười...một lần nữa..."

"Thật sự...tên này...Không đơn giản, nội tâm hắn ta phức tạp hơn mình nghĩ nhiều...Nếu ngươi muốn người khác cười, chính ngươi phải cười được cái đã. Nhưng ta không thể giúp ngươi được cái này, ta đã có thể được cười...nhưng có lẽ ta sẽ không thể có được nụ cười thực sự như ngày đó nữa."

Aether đã về đến trụ sở chính, bởi vì đã không còn hơi thở Động tiên nên anh cũng chẳng dùng Ấm trần ca được. Thế là anh chỉ đem được một kẻ địch duy nhất về, ném vào phòng của mình và Paimon, nhốt cô ta lại trong đó, tước cả Delusion và vũ khí.

"Ummm...Ummm!!??"

"Tỉnh dậy rồi sao?" Aether lạnh lùng hỏi một câu. "Muốn làm gì cũng không nổi đâu, ta lấy hết mọi thứ từ ngươi rồi."

"Ummmm!??"

Anh liền tháo băng bịt miệng của cô ta ra.

"Giờ thì...nói. Ngươi có chức vụ gì trong hàng ngũ Fatui. Làm việc dưới quyền của ai!?" Aether xách cổ áo của cô ta lên.

"Ặc...từ từ đã..." Cô ta tháo cái gì đó từ cổ họng mình. "Đừng tiêu diệt tôi Aether..."

"Từ đã...Sandrone!? Tại sao ngươi lại ở đây!?" Anh siết chặt tay hơn.

"Ặc...đừng...Nghe tôi nói đã..."

Nhà lữ hành thả tay xuống, cô ấy mới có thể thở một hơi.

"Thực ra...anh không thể liều mạng đến chỗ đó được. Bọn họ đã đợi sẵn..."

"... Ta đã từng có thể tin tưởng, nhưng giờ ta không thể như thế được nữa."

"Cậu có thể không tin tôi, lần nào cũng được. Nhưng lần này nhất...tôi sẽ không để cậu chết!!"

"..."

Aether quay người, cắt bỏ dây trói của cô ta.

"Bọn họ có kế hoạch gì? Và cô đến đây nói với tôi bằng cách giả vờ bị đánh bại? Nghe vô lí vậy."

"Tôi nói thật đó. Nếu tôi muốn đánh bại anh với tình trạng này, tôi đã dùng con rối của mình rồi chứ không đơn độc đến để dâng mình cho anh đâu!"

Sandrone nuốt nước bọt vào trong, vẫn nhìn chằm chằm vào anh, sợ rằng bạn thân sẽ bị tấn công lần nữa.

"Bọn tôi vốn đã nghi ngờ anh từ lúc đầu, nhưng không ngờ họ lại hành động nhanh đến vậy. Thú thực thì...tôi cũng không thích hành động của họ như vậy, điều đó chỉ tăng thêm sự thù địch với các quốc gia khác. Mà, người chị em của tôi cũng bị Dottore thao túng rồi, nên tôi cũng không thể ở đó lâu được nữa, thế là tôi nghĩ đến một trường hợp...Nếu chúng ta có thể hợp lực..."

Aether xua tay.

"Xin lỗi Sandrone, tôi nghĩ là dù cô với tôi có hợp sức lại cũng chẳng đánh nổi một người trong số họ đâu. Thể xác của tôi cũng mất rồi, giờ tỉ lệ thắng của chúng ta là...0,001%"

...

"Tôi có một thiết kế này cho anh, cái này là một thứ tôi đã nghĩ ra trong thời gian dài, mặc dù tôi thấy rằng nó không khả quan lắm, mà chưa chắc con người đã dùng được chúng."

"Nó là cái gì, có thể cho tôi xem?"

"Nó đây này." Cô ấy đưa cho anh, đặt hai tay chéo vào nhau và hơi cúi đầu xuống.

"...Hừm..." Aether thở một hơi "Cảm ơn vì cái này, tôi sẽ đưa cho bộ phận sản xuất để xem có nguyên liệu này không. Nhưng...tại sao đến cùng cô vẫn đến nói với tôi những vấn đề này?"

"Bởi vì...bởi vì..." Cô ấy lắp bắp, đột nhiên trong đầu có ý tưởng gì đó và đánh lái sang ngay. "Ah, thực ra...có một bản thể..."

Nhà lữ hành nghe tới đây, không kìm được liền muốn tấn công ngay tức khắc.

"Chờ...chờ đã. Hắn ta khác với phần còn lại. Hắn ta đã nói cho tôi biết đến vụ này, và hắn ta không thích cái con đường mà bản gốc của hắn đang làm. Mặc dù bản thân hắn ta cũng rất bất thường."

"Mặc dù nó khó tin...nhưng đúng với một kẻ làm ra các nhân bản một cách bừa bãi như hắn, thì chắc chắn trong đó sẽ có một số thành phần cá biệt so với phần còn lại." Đột nhiên anh phát hiện ra cái gì đó, lao nhanh lại phía Sandrone và ôm lấy eo cô ấy, kéo về phía sau, nhân tiện dùng tay trái đưa ra trước đỡ lấy một phát bắn, khói bốc lên trên cánh tay của anh.

"Woaaaaahhh!!! Anh...anh làm cái gì vậy!?" Cô ấy đỏ bừng mặt.

"Cẩn thận tí đi." Rồi anh quay ra phía trước. "Xin lỗi nhé, đây là người mà tôi cần để khai thác thông tin, chúng ta không tiêu diệt cô ta được."

Những người lính hạ súng xuống.

"À ừ, tôi nhìn lúc nãy tưởng anh bị đe dọa nên mới làm vậy, nhưng anh không sao là tốt rồi. Vậy bọn tôi đi tuần tiếp đây."

"Ừ, tối tốt lành."

Aether cười và vẫy tay với họ, sau đó lại khóa trái cửa lại.

"Vậy...tôi muốn hỏi, lý do thực sự nào mà cô lại có thể phản bội cả hàng ngũ Fatui, kể cả đồng đội của cô?"

"Tôi...tôi..." Cô ấy lắp bắp, mặt càng đỏ hơn.

"Ahh...làm sao bây giờ? Không lẽ mình sẽ nói, tôi muốn làm bạn đồng hành suốt đời của anh!?" Cô đấu tranh nội tâm.

"Otto, anh hiểu cái tình huống này không?"

"Hửm? Cậu hỏi tôi cái này sao? Tôi cũng không thích nói lắm, nhưng mà...ngày trước khi tôi còn có cô ấy, tôi cũng không giống bây giờ. Một người có thể thay đổi chỉ với một sự kiện nào đó, phải không?"

"Nói gì khó hiểu thế? Ừm...có thể giải thích..."

Chưa đợi Aether nói xong, Otto đã cầm cái gậy bóng chày đập thẳng vào đầu của anh, lập tức anh được khai sáng và bị đẩy ra khỏi vùng ý thức của mình.

"Hay là...cô thích tôi?"

...

"Không phải sao? Tiếc thật..."

Cô đột nhiên mở miệng, giọng hơi nhỏ nhẹ.

"Vâng... Em thích anh~ 💕💕"

Mặt Aether nghệch ra, nụ cười hơi nghi ngờ và méo mó.

"Đùa mình sao...Thật à?"

Lần đầu viết một couple thật sự kì lạ, nhưng mà...yeah, sao tui lại có thể nghĩ ra được nhỉ? Mấy ông kia còn viết được Aether với Unknown God mà.

Cảm ơn vì đọc chương này, hẹn chương tiếp theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net