Sự biến chất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúng ta nên trở về rồi, ở đây không có gì để làm nữa cả."

"Ừ. Nhiệm vụ hoàn thành rồi, về báo cáo thôi."

Cả 2 quay trở về để báo cáo, ngoài ra họ đã chuẩn bị một bản báo cáo giả đề phòng trường hợp bị nghi ngờ. Dù sao toàn bộ quân Fatui đã chết và còn mỗi hai người họ, bị nghi ngờ là khó tránh khỏi.

"Columbina, tại sao cô lại đứng ở ngoài đây?"

"Hử? Hai người về rồi à?" Columbina trả lời khi nghe thấy giọng nói của Arlecchino, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

"Ừm..." Họ trả lời với giọng hơi trầm, rõ ràng là có chút thất vọng trong đó.

Căn phòng lạnh lẽo và đen tối, những kẻ cầm đầu đang chờ đợi. Aether đến đó và vứt bản thảo mà Kalas đã đưa cho anh.

"Đây là thứ mà chúng ta lấy được sau khi đổi mạng toàn bộ số người đi cùng đấy!"

"Hừm...Đây là..." Đột nhiên Piero hơi khựng lại, đôi mắt có chút hoài niệm. "..."

"Nhiệm vụ chỉ đến vậy thôi, chúng ta cũng chỉ lấy được thứ này. Ở đó có vài thứ đã hủy diệt đội quân một cách dễ dàng. Mà...không hiểu sao chúng ta lại bị phát hiện được."

"Cái đó..." Dottore bước ra từ bóng tối, hắn ta mang theo thứ gì đó bên cạnh. "Không phải là do ngươi sao?"

"Cái gì!?" Aether giật mình, lùi ra sau chút. "Hờ...Ngươi có thể đem ra bằng chứng không?"

"Là cái này này!!" Một toán lính Fatui lao ra cùng một lúc, đánh úp bất ngờ. Aether nao núng trong giây lát, nhanh chóng tạo ra một khu vực băng giá cầm chân toàn bộ kẻ địch, chớp thời cơ anh liền cầm thanh kiếm lên và di chuyển thật nhanh, giết toàn bộ kẻ địch một cách chớp nhoáng.

"Hộc...hộc...thời tiết lạnh làm mình không di chuyển linh hoạt được. Bực thật..."

Anh đã mất cảnh giác trong khoảnh khắc đó.

Một mũi dao cắt đứt gân của anh ta, và một cú đâm thẳng vào tim. Trước khi mất hoàn toàn ý thức, Aether chỉ nhìn thấy bóng dáng loáng thoáng của Arlecchino và Dottore, hoàn toàn lạnh lẽo và bất động.

"Khốn thật...mình...kết thúc tại đây sao..."

"Vậy thì...đừng...có coi thường...Nhà lữ hành...này!!!"

Nguyên tố băng đang kết tinh thành một ngọn giáo, bay thẳng đến vị trí của Arlecchino. Đó coi là nỗ lực cuối cùng của anh ta, nhưng nó đã dễ dàng bị thiêu đốt dưới ngọn lửa của cô ta.

"Tôi không...cần cô...phải phục tùng...tôi...Nhưng...tỉnh lại đi...chiến binh..." Aether lẩm bẩm yếu ớt và ngã xuống.

....

Một đôi cánh bay vụt qua bầu trời, tiếng lướt gió mạnh mẽ...

Một chiếc lông vũ rơi chậm xuống trong làn tuyết dày...

"Hah!!!???"

Dưới thời tiết lạnh lẽo, một con người tỉnh dậy...

"Đây là..."

Anh ta sờ soạng khắp người mình...

"Không..."

Anh ta nhìn vào bàn tay và bộ đồ của mình...

"Đây không phải là mình!!"

"Tại sao?"

Đôi mắt anh ta mở to, đồng tử co lại.

"Không...không phải thời gian để nghĩ về cái này..."

"Mình là Nhà lữ hành, mình phải mạnh mẽ!"

"Mình sẽ tìm hiểu điều này!"

Aether nhìn xung quanh, có vẻ là một bãi rác. Nhưng anh vẫn không thấy lạnh, cơ thể này có vài thứ đặc biệt mà anh không có, anh nghĩ có thể tận dụng nó để khai thác.

"Mặc dù không biết chúng lấy thể xác mình như thế nào, nhưng mà...chắc chắn mình sẽ lấy lại nó! Nhưng...không phải lúc này..."

Anh đứng dậy, một biểu huy rơi ra từ túi áo của anh, anh cúi xuống nhặt nó, ngắm nghía một lúc lâu. Một biểu huy đơn giản...

"Đây là...Đôi cánh..."

Một tia nắng chói rọi, khung cảnh u ám dần biến mất đi. Ánh nắng kéo vào, biểu huy sáng lấp lánh, bóng một cánh chim vượt qua trên đầu, bay hướng về ánh mắt trời. Nhà lữ hành đã mất toàn bộ niềm tin vào thế giới này, anh đã quyết tâm sẽ hủy diệt thế giới này. Nhưng...anh không làm được. Dù sao thì

"Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu..."

Aether nghĩ ngợi một lúc lâu, đành phải quay lại khu vực của quân Cách mạng thôi...

"Ừm...ở đây cần có mật khẩu để đi vào hoặc phải thông báo cho Bộ chỉ huy cao hơn, nhưng...mình vẫn nhớ mật khẩu...Hình như là thế này..." Anh thao tác tay một lát, cánh cửa liền mở ra và đóng sầm lại phía sau.

....

"Phù...tôi đã nói xong rồi đấy Kalas! Dù sao tôi cũng chỉ giải thích được đến thế thôi..."

"Ừm, vậy nghĩa là...cậu bị tráo đổi thể xác hả? Và chắc là bọn chúng sẽ tận dùng sức mạnh từ cơ thể đó..."

"Chắc vậy...Đôi khi...tôi cũng cảm thấy rằng một cái vỏ rỗng cũng không cần thiết. Nếu cần thiết tôi sẽ tiêu diệt cái vỏ ấy."

"Thế...giờ cậu định làm gì tiếp theo?"

"Không rõ nữa, tạm thời tôi giờ không khác gì ngoài một con người bình thường. Thế nên chỉ cần bị tấn công thôi thì chắc là sẽ bỏ mạng luôn."

"Woa!!! Paimon sợ đấy!"

"Không sao không sao. Nhưng...tôi nghĩ...tôi sẽ cần nâng cấp cơ thể này đấy! Liệu ông có thể giúp tôi việc này chứ?"

"Chuyện đó...có thể được. Nhưng cậu có chắc không thế? Từ bỏ cơ thể chỉ để lắp thêm và cái linh kiện vào thật sự không đáng đâu."

"Nhưng...nếu tôi không làm vậy, thì chẳng biết đến khi nào mới có thể trỗi dậy được một lần nữa. Thời điểm cuối cùng đã sắp đến rồi..."

"Tôi hiểu rồi, vậy...mong rằng cậu sẽ không hối hận về việc này."

....

Gió thổi qua bầu trời, những chiếc lá xào xạc bay tứ tung rồi rơi xuống nhẹ nhàng.

"Cộp", âm thanh của một thứ nặng nề rơi xuống đất.

"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" 'Bác sĩ' hỏi.

"Ừm...cảm thấy người hơi nặng. Khá nặng đấy, cơ thể này khá yếu so với các bộ phận máy móc. Yeah, nhưng mà tôi sẽ cố, bắt đầu lại từ con số 0. Ồ, con mắt trái có thể xác định chiều cao của đối tượng và khoảng cách này!"

"Ừm, và còn vài thứ khác nữa. Mặc dù tôi không thể lấy lại khả năng chiến đấu cũng như các nguyên tố mà cậu đã sử dụng, nhưng ít ra tôi đã bù đắp vào vài thứ. À, cả khả năng di chuyển của cậu tôi đã thử hỏi Paimon, tôi đã cố gắng giúp cho đôi chân của cậu có khả năng bật nhảy và trụ vững tốt, không như trước nhưng cũng gần bằng."

"Cảm ơn, ông đã giúp cho tôi nhiều rồi."

"Không có gì đâu." Ông ta giơ tay ra. "Đây là điều ít ỏi tôi có thể làm thôi, tôi muốn bù đắp lại sự mất mát của mình, tôi không thể để cho người khác giống mình được. Và đây, cho cậu."

"Nó là một...thứ hình trụ."

"Haha, nó chỉ là ngụy trang thôi. Cậu thử ấn và cái nút màu đỏ xem."

Khi Aether ấn vào, nó liền biến thành một thanh kiếm sáng loáng.

"Nó gọi là Preobrazheniye. Cái này sẽ biến hình tùy theo cách của người cầm nó, nếu như cậu cầm nó theo cách cầm thanh kiếm, nó sẽ trở thành thanh kiếm. Và tất nhiên là sẽ có vài thứ khác nữa."

"Ồ! Vậy nó có thể biến ra cái này?" Nhà lữ hành cầm ngược nó, lập tức nó trở thành một con dao ngắn.

"Việc của tôi chỉ đến đây thôi...khụ khụ..." Ông ta khuỵu xuống ho sặc sụa.

"Bác sĩ, không sao đấy chứ?" Anh vội vàng đỡ ông, nhưng tay anh đang dính một thứ gì đó...Là máu!?"

"Xin lỗi...tôi cũng chỉ sống được một thời gian ngắn nữa thôi. Gia đình tôi vì nợ nần chồng chất bởi vay tiền từ ngân hàng mà không thể trả, thế là cả vợ tôi và con gái tôi rời đi, tôi cũng chẳng thể làm gì vì đó là cách duy nhất để họ an toàn, nghe nói ai nợ tiền của Fatui đều không có kết cục tốt . Tôi cũng có nghe đến cậu, và thật sự rất muốn được gặp một lần, không ngờ lại phải gặp nhau trong hoàn cảnh éo le này. Mặc dù đây không phải là hình dáng của cậu, nhưng chỉ cần nhìn thấy được phong cách thôi cũng là đủ rồi..."

"Ông còn sống được bao lâu nữa?"

"Chắc...một tháng nữa là nhiều lắm rồi."

....

"...."

"Này ông già..."

"Cậu muốn hỏi tôi chuyện gì?"

"Tôi sẽ trả hết số nợ đó cho ông, và...cố gắng cho ông gặp được gia đình của mình một lần nữa."

"Nhưng...nó rất nhiều, tận 5 triệu mora..."

"Phù, chỉ có 5 triệu thôi, may sao túi đồ của mình vẫn còn tồn tại ở chỗ của Paimon. Dù sao mình chẳng dùng nhiều mora trong thời gian dài rồi. Có lẽ...sẽ giúp ích được một chút."

Một lát sau, anh đến chỗ Paimon và vài người khác.

"Ah, Paimon ở đây!" Cô ấy vậy tay.

"Ừm..." Mắt anh hơi buồn, nó không còn sáng lên hay còn màu hổ phách nữa. "Cậu còn giữ mora chứ?"

"Vẫn." Paimon đưa cho Aether một túi mora, anh lấy nó và quay người. "Đi thôi."

"Anh hai, mặc dù thể xác của anh không còn, nhưng...em sẽ luôn đợi anh tìm ra...Tìm ra sự thật của thế giới này, và chúng ta có thể đoàn tụ một lần nữa."

Cả hai người đi đến nơi cần đến, ở đây có những kẻ quyền thế, cũng có những kẻ đang phân vân và sợ hãi khi vay tiền. Ở đây đúng là ác mộng dành cho những kẻ đi vay và giấc mộng tuyệt đẹp dành cho những kẻ cho vay.

"Xin lỗi quý khách, nhưng quý khách muốn vay thì..."

"Cộp!" Anh đặt túi tiền nặng trịch lên phía trên bàn tiếp. "Tôi đến đây để trả nợ."

"Ồ, hóa ra là vậy. Đợi chút, tôi sẽ xem xét khoản nợ của ngài trong danh sách. Tên của ngài là..."

Aether ngoái lại, đột nhiên một thông tin xuất hiện trước mắt anh.

"Edward. Edward Jenner."

"Edward...Jenner...Đây rồi, khoản phải trả hiện tại là...30 triệu mora."

"Cái gì!? Nhưng rõ ràng bọn tôi chỉ nợ mấy người có 3 triệu mora thôi mà?"

"À vâng. Chúng tôi thực hiện chính sách tăng lãi suất cho vay, vậy nên số tiền ngài phải trả hiện giờ là như vậy. Nếu không trả đủ, các ngài có thể 'ở đây' luôn được rồi."

Một số lượng khá lớn quân Fatui luôn ở đây để bảo an giờ đã ra mặt, Aether đưa tay ra chắn trước mặt bác sĩ.

"Bác sĩ...Đếm từ một đến ba, tôi sẽ phá hủy một lỗ hổng để ông chạy trốn."

"Nhưng cậu thì sao?"

"Cứ nghe tôi đi! Đừng lo cho tôi gì cả!"

"Tôi...sẽ không bỏ ai ở lại cả." Ông ta lấy từ trong người một quả cầu đang sang, một vòng tròn sáng lớn xuất hiện. "Tôi sẽ ở lại đến cùng...Dù sao lão già này còn sống được bao lâu..."

"Ông là...pháp sư của Khaenri'ah?"

"Haha, không quan trọng, chúng ta...sẽ thoát được khỏi đây."

Một quân tiên phong Fatui cầm búa lớn lao đến đánh một cú mạnh xuống đất, Aether dùng tay trái chắn ngang đầu chặn nó, bụi và dư chấn tỏa ra xung quanh. Anh dùng tay, nắm chắc và đấm một cú thật mạnh vào hắn, lập tức hắn bay ra, anh kéo dài bàn tay của mình ra và xoay hắn một vòng, phá hủy cả những bức tường và cột đá. Sau đó anh thả tay ra khiến hắn bay vào một toán lính khác. Trong lúc đó bác sĩ già đã thi triển xong ma pháp, tạo ra một loạt quả cầu đen tím bay tứ tung, phá hủy và tiêu diệt nhiều mục tiêu. Trong lúc đang cầm cự ma pháp, độn nhiên một Fatui chiến sĩ đang cầm súng và khai hỏa, Aether đã cố gắng nhanh nhất có thể ném Preobrazheniye về phía trước và biến nó thành một tấm khiên, nhưng ông ấy vẫn bị bắn một phát xuyên tim, ma pháp lập tức tắt hẳn.

"Bác sĩ!!!" Aether cố gắng lao đến nhanh nhất có thể, bàn tay liền thu lại và biến thành một khẩu pháo, anh bắn vào tất cả các vị trí anh thấy 'con người', hủy diệt toàn bộ ngân hàng và quân Fatui.

"Ông không sao chứ?" Nhà lữ hành nhìn vào một lỗ lớn ở trái tim ông, nó đang cháy xém dần, trái tim cũng đã biến mất. "Ông còn lời hứa gặp lại gia đình nữa mà!"

"Hah...hah..." Bác sĩ thở dốc. "Gia đình tôi...vốn đã chết lúc đó rồi, tôi chỉ có thể tự nhủ bản thân...tưởng tượng rằng họ vẫn sống, để tôi có thể có động lực tiếp tục...Khụ!" Ông ta run rẩy đặt vào lòng bàn tay Aether một thứ gì đó và siết chặt. "Thứ này...sẽ giúp cậu sau này...tôi...không thể tiếp tục đi cùng cuộc hành trình của cậu ở vùng đất này nữa rồi...Nhưng...tôi khá vui...vì vẫn còn người nhớ đến Khaenri'ah bọn tôi..." Ông ta chỉ kịp giơ ngón cái lên và tắt thở ngay sau đó...

"Thế giới này...không cần cứu rỗi nữa..." Giọng nói thì thầm phát ra.

Trong biển lửa mù mịt, máu và mora hòa trộn với nhau, mùi tanh nồng của chất dịch màu đỏ kia khiến Aether thấy kích thích nhưng cũng khó chịu. Cảm xúc của anh rất hỗn loạn, giờ nó giống như một cơn bão trong lòng, sự tĩnh lặng trong cơn cuồng nộ ở xung quanh.

Tầm nhìn của anh tối dần, đến khi chỉ còn bóng tối xung quanh cùng mặt nước tĩnh lặng.

"Là ai?"

Một người với đôi mắt sắc bén cùng mái tóc có màu vàng nhạt, một bộ đồ hiện đại giống Âu phục trắng thanh lịch. Anh ta đặt tay trước ngực và tay còn lại đưa sang bên trái, khom lưng xuống theo cách thật tinh tế.

"Thứ lỗi vì đã đường đột." Anh ta đặt chiếc mũ lên đầu của mình và đứng thẳng. "Tôi muốn vào thẳng vấn đề. Liệu cậu có nhận thấy rằng thế giới này đã quá mục rữa không?"

"Anh nói sao cơ?"

"Ý của tôi, liệu cậu có nhận ra rằng mọi nỗ lực của cậu ở hành trình trước kia giống như đang lợi dụng cậu không?"

"Tôi thấy rằng...tôi giống như đang phải giải quyết vấn đề vốn không thuộc về tôi chỉ để nhận một câu trả lời mơ hồ, bọn họ đang lợi dụng khả năng của tôi để làm việc cho họ. Tôi hiểu vì sao em gái mình sa vào Vực sâu và không thể nào thoát ra, nhưng cách làm của em ấy sẽ chẳng bao giờ thanh lọc được thế giới tội lỗi này. Chỉ có cách hủy diệt tất cả mới chấm dứt được mọi chuyện. Nhưng..."

"Cậu không có sức mạnh, phải không?" Anh ta cười một cách nham hiểm. "Dù có muốn đến đâu, sức mạnh và sự mưu mô sẽ thống trị mọi thứ, cậu đã bị chèn ép quá nhiều rồi. Lần này...hãy để tôi trở thành đồng minh thật sự của cậu, và giúp cậu toại nguyện nó."

Nói rồi anh ta đưa tay ra phía trước, chờ đối phương nắm lấy nó. Aether do dự một hồi lâu, đôi mắt trở nên mờ nhạt và vô cảm, nắm lấy tay đối phương.

"Mong rằng chúng ta có thể hoàn thành được việc mà chúng ta muốn làm. Tôi là Aether, không phải là Nhà lữ hành. Còn anh?"

"Otto Apocalypse. Hân hạnh được gặp mặt, ánh sáng le lói cuối cùng của bầu trời."

Xin chào các độc giả của tôi, trước tiên, cảm ơn các bạn vì đã đồng hành với tôi trong hơn 1 năm qua, truyện của tôi có được số người đọc như vậy là nhờ các bạn. Thế nên, cảm ơn rất nhiều, mong rằng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ tôi.

Vũ khí của Aether sử dụng được tôi lấy ý tưởng từ khả năng của Titan Búa chiến trong Attack on Titan (bạn có thể xem, hay lắm). Ngoài ra tư tưởng và tâm lí nhân vật được tôi tham khảo ý tưởng từ khá nhiều nơi, chủ yếu từ Attack on Titan và XTale.

Tên của các nhân vật OOC trong truyện được lấy cảm hứng từ những người nổi tiếng và có sự ảnh hưởng lớn trong lịch sử của nhân loại. Nói chung, truyện này chính là cốt truyện chính gốc của tôi, liên quan đến toàn bộ mạch của những truyện dài khác tôi viết.

Tôi thường dành thời gian 1 tiếng trong ngày để lên ý tưởng và viết cũng như chỉnh sửa, cho nên nếu có chỗ nào thiếu sót bạn có thể đóng góp với tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net