Ngày 2: Rome

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký Đình Đình ngày 24 tháng 3 năm 2013, Rome, trời vẫn trong xanh.

Rome nóng, nóng, nóng không thể chịu được. Điều quan trọng phải nói ba lần.

Đã vậy, cảnh đẹp lại quá nhiều, đa số đều phải đi bộ. Tôi thật sự không muốn rời khỏi xe khách thân yêu điều hòa mát lạnh chút nào, không thể cứ ngồi trên xe ngắm cảnh qua cửa kính được sao?

Bác gái hướng dẫn viên địa phương rất chuyên nghiệp, cầm một lá cờ đỏ, dẫn 40 người chúng tôi xuyên qua trùng trùng điệp điệp thành cổ La Mã xa xưa. Bác gái này khiếu hài hước cũng thật là da best nha, lúc thuyết minh cũng khoa tay múa chân như diễn giả, thỉnh thoảng lại kể một vài câu chuyện cười khiến cả đoàn thật vui vẻ. Tôi thì cứ bám dính lấy bác gái thôi, không thể lãng phí tiền đã bỏ ra thuê hướng dẫn viên được, phải thu thập được càng nhiều tình tiết đặc sắc càng tốt.

Cả đoàn đi bộ một vòng quanh đấu trường La Mã nhưng cũng không tiến vào tham quan. Vì sao á? Vì bác gái kia nói bên trong chẳng có gì đẹp mắt để xem cả, đã vậy còn phải xếp hàng để vào bên trong, nhìn đoàn người dài như Vạn Lý Trường Thành trước mặt, mọi người cũng không còn hứng thú, thôi thì trực tiếp đi kiếm những nơi view đẹp, làm vài tấm hình sống ảo còn hơn.

Hành khách trong đoàn đều tản đi tìm cảnh đẹp để chụp ảnh. Tôi ban đầu vốn có chút ngại ngùng, vừa quay đầu lại liền thấy đàn anh đưa chiếc máy ảnh SLR chói mắt lên mời gọi, nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm. Bảo tôi tự đi tìm người nhờ chụp ảnh hộ khó ngang lên trời, mà lại trót hứa với mama đại nhân ở nhà là sẽ gửi hình về rồi nha T__T.

Tóm lại, đi du lịch nhớ là phải đi cùng với một người để còn có photographer chụp ảnh, các chiến hữu ghi nhớ nhé!

Kỹ thuật chụp ảnh của đàn anh rất tốt, mắt thẩm mỹ cũng là đỉnh của đỉnh, chọn góc chụp không chê vào đâu được. Có điều, hình như anh có vẻ thích chụp ảnh chung với tôi hơn thì phải? Nói chung là, những chỗ nào cảnh đẹp thì đều có rất nhiều người, vậy nên, mỗi tấm hình của tôi đều có rất nhiều diễn viên quần chúng, khóc một nghìn dòng sông luôn T__T.

Sau đấu trường La Mã, điểm đến tiếp theo của cả đoàn chính là Quảng trường Bocca Della, nơi có bức phù điêu "Miệng sự thật" nổi tiếng.

Vẫn như cũ, chúng tôi xếp hàng, chụp ảnh. Hướng dẫn viên giới thiệu một đoạn ngắn trong bộ phim Roman Holiday kinh điển, chính là đoạn chàng phóng viên Joe Bradley lừa công chúa Ann rằng tay mình bị độc trùng cắn. À, nói ra có điểm xấu hổ, phim này tôi xem cũng đã hơn 10 năm rồi, đến giờ cũng chẳng còn ấn tượng gì cả. Bác gái hướng dẫn tiếp tục nói về vị lãnh đạo phong trào phát xít đầu tiên ở châu Âu, cũng là nhà cầm quyền Italia suốt hai mươi năm - Benito Mussolini, ngọn đuốc Olympic, thần hộ mệnh chòm sao Song tử, về Vương cung thánh đường Thánh Pietro, bậc thang Trinità dei Monti liên kết đại sứ quán Tây Ban Nha với tòa Thánh và Giáo Hội Pháp, vân vân và mây mây. Quá nhiều thông tin một lúc khiến du khách chúng tôi hoa mắt chóng mặt. Với tôi lúc này, điều duy nhất có thể làm, chắc là chụp ảnh. Chụp một hồi lại phát hiện dáng pose của mình thật quá nghèo nàn, mười tấm như một: thân thể thẳng băng như cái cột, mắt nhìn thẳng màn hình =__=. Tôi nhìn xung quanh một hồi, cũng muốn bắt chước một vài bạn trẻ xì tin tạo dáng cuteo, nghĩ lại thấy tốt nhất vẫn là không nên, nhìn có chút ngốc nghếch, kệ đi, miễn sao có thể thấy rõ mình chụp cùng phong cảnh là được rồi.

Sau đó, cả đoàn cùng đến Đài phun nước Trevi. Cạnh đài phun có một quán kem, kem Gelato ở đây phải nói là ngon nhất hệ mặt trời luôn. E hèm, đương nhiên, đã đến đài phun rồi thì tôi cũng không quên cầu nguyện đâu.

Bác gái hướng dẫn viên nói rằng theo truyền thuyết, mỗi một đồng xu bạn ném xuống sẽ biểu thị cho một điều ước, người ta cho rằng, nếu bạn muốn quay trở lại thành Rome, hãy ném xuống một đồng xu, nếu đi cùng người thương và ném xuống hai đồng xu, nghĩa là các bạn sẽ rất hạnh phúc còn ném ba đồng xu ư, điều đó biểu hiện cho đám cưới của các bạn đã đến rất gần. Điều quan trọng là bạn phải đưa lưng về phía đài phun, dùng tay phải ném đồng xu qua vai trái về phía sau.

Tôi cũng mở ví lấy xu ném xuống, nhưng mà ước nguyện thì không có giống như lời bác gái nói đâu nha.

Đồng xu thứ nhất: Ok, tôi cũng muốn quay lại Rome một lần nữa (ném mất một đồng 5 Franc).

Đồng xu thứ hai: Cầu mong mọi người trong nhà luôn khỏe mạnh (một đồng 20 Franc đã rời khỏi ví).

Nguyện vọng cuối cùng: Thôi thì xin vạn sự như ý đi (đồng cuối cùng chính là đồng 1 Euro đó nha T__T).

Hôm nay cưỡi ngựa xem hoa một vòng, cơ bản cũng đã chụp hết những cảnh đẹp từng đi qua, coi như hiệu suất cũng đủ tiêu chuẩn rồi. Có điều, công ty du lịch này đúng là vắt cổ chày ra nước nha. Khách sạn ở xa tít mù tắp luôn. Mặc dù cũng biết là khách sạn ở xa một chút giá sẽ rẻ hơn, nhưng là một chút chứ không phải đi mất hơn một tiếng đồng hồ từ trung tâm thành phố đi? Chính vì vậy, dù khởi hành từ sáng sớm nhưng bởi vì thời gian làm việc của tài xế theo luật lao động chỉ là 10 tiếng một ngày, thế nên cả đoàn đành phải ăn tối qua loa, trời còn chưa tối đã phải lên xe quay về khách sạn. Giá mà thêm được hai tiếng đồng hồ nữa, hẳn là có thể thong thả ngắm cảnh cũng như nghiên cứu thêm về văn hóa, haizzz.

Trên xe trở về khách sạn, tôi thấy các hành khách khác đang ra sức kêu ca về bữa sáng hôm nay. À, điểm này thì tôi không có tư cách gì để tham gia cùng rồi, bình thường vẫn là ngủ một mạch đến trưa, bỏ qua bữa sáng nên cũng không có khái niệm thế nào là bữa sáng tiêu chuẩn. Sáng nay, vốn định theo thói quen bỏ bữa sáng, đến khi giật mình tỉnh lại, đã thấy đàn anh ra ngoài ăn sáng trở về, mang sẵn một phần chờ tôi ngủ dậy.

Đàn anh nói lịch trình ngày hôm nay rất mệt mỏi, nếu không ăn sáng sẽ rất dễ mất sức. Haizzz, thật xấu hổ mà, tôi đành vội vã rời giường, chui vào WC đánh răng rửa mặt. Vốn đã dự tính từ tối qua, thời gian thức dậy, vệ sinh cá nhân xong sẽ vừa đúng thời điểm cả đoàn tập hợp, giờ lại phát sinh ra việc ăn sáng, trong diễn biến đó, tôi chỉ có thể nhanh nhanh chóng chóng mà nuốt hết phần ăn, về cơ bản thì cũng không có cảm nhận gì hết.

Một em gái trong đoàn cao giọng lên án, đoàn của chúng tôi bị tách ra, mỗi người ngồi một chỗ vì phòng ăn quá sức chật chội lại đầy ắp người, đồ ăn thì vô cùng bình thường. Rõ ràng tiền tour không hề rẻ mà dịch vụ lại chẳng tương xứng.

Thật ra thì ban đầu tôi cũng không thấy có vấn đề gì với công ty du lịch này, vậy mà không rõ có phải do hiệu ứng đám đông không, thấy cả đoàn oán giận như vậy, tự nhiên tôi cũng cảm thấy khó chịu. Thức ăn thì không ngon, đi tham quan lại vội vội vàng vàng, chính là cái dạng cưỡi ngựa xem hoa.

Rất nhiều hành khách trong đoàn tự xưng là đã đi du lịch nhiều nơi đều thể hiện sự bất mãn, duy chỉ có đàn anh luôn mang theo bộ dạng bình tĩnh. Quả nhiên, khí chất thong dong, ổn trọng này ở anh không phải tầm thường nha.

Tóm lại, tôi khó chịu chút chút theo mọi người thôi, chứ tiền cũng đã đóng rồi, trọng điểm là cũng đã chụp được kha khá ảnh gửi về báo cáo kết quả công tác với mama đại nhân, thế là được, cũng không cần phải oán trách công ty du lịch nhiều làm gì.

Hôm nay chỉ có một lần P/s thôi: Rốt cuộc thì đã bao lâu rồi tôi mới rời khỏi nhà chứ. Mặt trời tưởng như có thể thiêu cháy tôi thành than cơ, mắt cũng không thể mở ra được. Cũng may, đàn anh đưa cho tôi mượn kính râm, nhưng mà, rõ ràng anh ấy cũng bị mặt trời chiếu đến chói mắt, thế mà khi tôi đưa lại kính râm, anh nhất định không chịu cầm. Đúng là một người quái dị. Mà kệ đi, kỳ quái cũng chẳng sao, quan trọng là, tay nghề xoa bóp của đàn anh thật không tồi nha.

Nhật ký Văn Quân ngày 24 tháng 3 năm 2013, Rome, trời trong xanh.

Trằn trọc cả đêm, gần sáng mới có thể ngủ được. Ấy vậy mà đồng hồ sinh học đáng ghét lại đánh thức tôi vào lúc sáng sớm. Quay sang nhìn gương mặt dịu dàng say ngủ của em, cảm nhận hơi thở của em vướng vất xung quanh, tôi giật mình phát hiện... mình cương.

Không dám tiếp tục nằm lại, tôi nhanh chóng bật dậy, phi như bay vào nhà vệ sinh. Xong xuôi, quay ra thấy em vẫn đang ngủ yên ổn, cũng không nỡ đánh thức em, tôi liền một mình xuống lầu ăn sáng.

Nói là đi ăn sáng nhưng tôi một chút cũng không cảm nhận được thức ăn ngon hay dở, chỉ chăm chăm nhìn vào cửa thang máy, đến tận lúc ăn xong vẫn chưa thấy bóng dáng em, tôi cũng đành ra quầy kêu một phần đồ ăn mang về phòng.

Vừa mở cửa vào liền thấy cậu bé của tôi đang ngồi trên giường, đầu tóc rối bù, mắt nhắm mắt mở, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp tỉnh táo.

Tôi bất giác muốn hét lớn, thật sự là quá đáng yêu mà.

Mặt trời thành Rome có chút chói chang, phảng phất như cậu bé đang ngơ ngác cầm theo máy ảnh kia cũng đang phát sáng lấp lánh.

Tôi mang theo tâm tư giấu kín, đưa ra kiến nghị để tôi chụp ảnh giúp em, đồng thời giơ cao máy ảnh SLR cao cấp lên ngang mặt, rất nhanh, em vội cất ngay máy ảnh kỹ thuật số của mình vào túi.

Tôi cảm thấy thật may mắn vì em rất lười, lại sợ phiền toái cũng như ngại tiếp xúc với người lạ, chính những nét tính cách này đã mang đến cơ hội cho tôi quang minh chính đại mà chụp ảnh cho em, đương nhiên, cũng có thể giữ lại toàn bộ ảnh em làm của riêng.

Chính Đình chính là một người sinh ra để làm mẫu ảnh, khí chất sạch sẽ, phóng khoáng, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đã như một bức tranh, khiến cho mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ. Tôi tham lam chụp hết mọi biểu tình cùng hành động của em, này là ảnh em đang nhắm mắt cầu nguyện, này là cảnh em cầm kem Gelato, mắt phát sáng lấp lánh, còn có cả biểu cảm hệt như cún con sợ lạc mẹ, bám thật sát theo bác gái hướng dẫn viên, chăm chú mở lớn mắt nghe giới thiệu... Kỳ thực, khuôn mặt em vốn lãnh đạm, biểu tình cũng không nhiều, khi chủ động chụp ảnh thường hiếm khi tươi cười, giống như là chụp đối phó cho xong chuyện thôi. Thế nhưng, chỉ cần tỉ mỉ cùng kiên nhẫn quan sát một chút, liền sẽ phát hiện trong đôi mắt trong suốt, trắng đen rõ ràng của em cất giấu rất nhiều tâm tình hoạt bát, khiến người đối diện, chỉ cần một phút không cẩn thận sẽ sa ngay vào trong đó...

Em ấy mà, đúng thật là có chút chậm chạp, rất lâu, rất lâu sau mới chợt nhớ ra tôi vẫn luôn chỉ chụp ảnh cho em, liền vội vàng nói sẽ giúp tôi chụp ảnh. Thật ra, đến Anh ba năm, tôi cũng đã đi gần hết những điểm du lịch nổi tiếng ở châu Âu rồi, tham gia đoàn du lịch lần này, cũng chỉ vì em mà thôi.

Tôi đưa ra đề nghị cùng em chụp hình chung, em liền đồng ý. Tôi và em, đồng thời cùng ở chung trong một khung hình, chỉ riêng điểm ấy thôi cũng đủ khiến tôi vui vẻ thật lâu rồi.

Nhìn em phơi nắng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ửng hồng, thỉnh thoảng sẽ bày ra bộ dáng lè lưỡi hít thở như cún con, tôi phải kiềm chế thật lâu mới có thể không tiến tới mà gắt gao ôm chặt em vào lòng. Thoáng thấy em bị nắng chiếu đến không mở nổi mắt, tôi có chút đau lòng, vội vàng tháo kính râm đưa em đeo.

Kết thúc lịch trình trong ngày, trở về khách sạn, tắm xong, em liền nằm rên rỉ vì toàn thân đau nhức. Tôi cẩn thận dò xét, đưa ra ý muốn giúp em xoa bóp, thật không ngờ, em ấy vậy mà liền đồng ý, ngoan ngoãn nằm lên giường, bày ra bộ dạng mặc người chà đạp.

Haizzz, thì ra cậu bé của tôi lại là một người không có lấy một chút tính đề phòng như thế, đối với người mới quen chưa bao lâu mà đã tin tưởng cùng ỷ lại như vậy. Nếu như đám sói đói trong trường đại học trước kia mà biết được chân tướng, hẳn sẽ hối hận đến mức gào khóc thảm thiết mất.

Một lần nữa, sự tín nhiệm đơn thuần của em lại làm tôi cảm thấy tội lỗi =__=.

Lặng lẽ nuốt nước bọt, tôi giảm nhẹ lực đạo, sợ mình làm đau em, tay liền không tự chủ mà run lên khe khẽ, thậm chí, lúc mới đụng vào em liền như bị phỏng, vội vã rụt lại.

Em có chút nghi hoặc, quay đầu lại nhìn.

Đáp lại đôi mắt thuần khiết kia, tôi chỉ có thể tự nhắc mình phải gạt bỏ tạp niệm trong đầu, nghiêm túc mà xoa bóp, vuốt ve.

Được một lúc, em vô cùng thoải mái mà đi gặp Chu công, còn tôi, chỉ có thể nhìn cột cờ dưới thân mà cười khổ T__T.

Ở trước mặt người này, tôi cảm thấy sự bình tĩnh, tự chủ đáng tự hào bấy lâu của mình như bị vỡ vụn, chẳng còn lấy một mảnh.

Nhật ký của một em gái cùng đoàn ngày 24 tháng 3 năm 2013, Rome, trời trong xanh.

Lần này đi du lịch, tôi phát hiện trong đoàn của mình có hai anh đẹp trai, chuyến đi này đúng là lời to rồi!

Anh giai lớn tuổi hơn, vóc dáng cao lớn, biểu hiện ổn trọng, đáng tin cậy, nhìn qua đã thấy chính là anh tuấn ôn nhu công trong truyền thuyết nha.

Còn cậu nhóc thấp hơn một chút, đường nét trên khuôn mặt siêu cấp tinh xảo! Có điều, khí chất cậu ta quá là phiêu dật đi, tôi đây người phàm, hoàn toàn không dám tiến đến bắt chuyện luôn.

Hai người này, chắc chắn có gian tình!

Ở cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, lên xe buýt cũng là ngồi cạnh nhau, đi dạo với nhau, chụp ảnh cùng nhau nữa. Trong đôi mắt của thanh niên Phật hệ kia, rõ ràng là cả một trời dịu dàng yêu thương nha. Căn bản là suốt chuyến đi, anh ta chưa từng rời mắt khỏi thần tiên ca ca, dù chỉ một giây đó.

Aaaaaa, cái đoàn này thật là đáng yêu quá đi! Tâm hồn vốn đang bị bữa sáng tệ hại ngược đãi của tôi đã được cứu rỗi rồi. Ô ô ô, chuyến đi này thật không uổng công mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net