Ngày 3: Florence

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký Đình Đình ngày 25 tháng 3 năm 2013: Rome, trời bỗng nhiên nổi cơn gió lạnh.

Sáng nay tôi dậy thật sớm, còn rất nghiêm túc xuống nhà hàng ăn sáng, chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình ngày thứ hai. Rồi sao? Tài xế nói xe bị hỏng, cần phải sửa trong khoảng một buổi sáng. Fuck! Thế là coi như ngày hôm nay bị tổn thất phân nửa hành trình. Thật sự bực bội, thế nhưng tôi cũng chỉ có thể lôi Ipad ra chơi cho hả giận thôi.

Cuối cùng thì xe cũng sửa xong khi đồng hồ vừa điểm 1h chiều. Kế hoạch tự do hoạt động ở trung tâm thành phố ban đầu vậy là phá sản, cả đoàn vội vã lên xe, xuất phát đến phía Nam nước Ý.

Hôm nay, vừa lên xe, đàn anh đã ngủ, là dựa vào vai tôi để ngủ đó T__T.

Tuy là có chút không thoải mái, nhưng dù sao đây cũng là đàn anh đáng kính đã cho tôi mượn bờ vai để tựa vào khi ở trên máy bay, tối qua còn nhiệt tình xoa bóp cho tôi nữa, vả lại... cũng chỉ là dựa vào một chút, có mỏi thì cũng chỉ một chút thôi. Tôi tự nhủ, coi như là trả ơn cho người ta đi.

Bác gái hướng dẫn viên tiếc nuối thông báo, bởi vì thời gian có hạn, hành trình ngày hôm nay chỉ có thể chọn giữa Florence và Pisa, đoàn sẽ tách thành hai nhóm tham quan, buổi tối sẽ nghỉ tại khách sạn trong thành phố Florence.

Tôi có chút phân vân, nếu nói về độ nổi tiếng, chẳng phải là tháp nghiêng Pisa trội hơn sao? Có vẻ như đàn anh nhìn ra được do dự của tôi, anh liền đưa ra vài ý kiến để tôi dễ bề chọn lựa. Theo lời anh, Pisa chỉ là một thị trấn nhỏ, ngoài tháp nghiêng Pisa ra thì cũng không có gì nổi bật. Ngược lại, Florence chính là cái nôi của văn hóa Phục Hưng. Nếu để tham quan, Florence chắc chắn sẽ mang lại nhiều trải nghiệm hơn.

Nói thế nào nhỉ? Bình thường, tế bào nghệ thuật của tôi không được phát triển cho lắm, thế nhưng nghe đàn anh thao thao bất tuyệt một hồi, không hiểu sao lại đồng ý cùng đi đến Florence.

Sự thật chứng minh, nghe lời đàn anh tuyệt đối là một việc sáng suốt.

Không hổ danh là công trình kiến trúc Gothic nổi bật nhất nước Ý, nhà thờ Florence Cathedral được xây dựng trong thời Phục Hưng với kiến trúc mái vòm độc đáo cùng những sắc màu rực rỡ đan xen, có chút trái ngược với vẻ nguy nga tráng lệ của Tòa thánh Vatican, đã cho bạn Đình suốt năm quanh quẩn góc nhà được một phen trầm trồ choáng váng nha.

Tiếp theo, chúng tôi lên giữa quảng trưởng ngắm anh David khỏa thân. Nói thật, tôi đối với cái gọi là khuynh hướng thẩm mỹ của người phương Tây có chút không tiếp thu được, vẫn là ngắm tranh thủy mặc hàm súc cùng khí chất của Trung Hoa thi thú hơn nhiều.

Bởi vậy, trong lúc các em gái xí xớn đứng chụp ảnh với David, tôi liền bỏ qua, trực tiếp tiến thẳng đến chỗ Poseidon, dù sao ổng cũng không có thiếu vải như anh chàng kia.

Trên quảng trường, gió vô cùng lớn. Tôi miễn cưỡng chụp vài tấm ảnh về nộp lại cho mama đại nhân, gió thổi đến không mở nổi mắt, tóc tai rối bời, lạnh đến lúc nước mũi của tôi cũng chảy thành dòng mất rồi.

Đàn anh càng ngày càng thể hiện mình là người tốt siêu cấp vô địch nha. Anh cởi áo khoác đưa cho tôi mặc, trên áo khoác còn mang theo hơi ấm của anh nữa, mặc vào lập tức có cảm giác tựa như giữa ngày tuyết rơi được đưa cho một lò than để sưởi ấm vậy ^__^. Lại nói, thân thể đàn anh cũng thật tốt, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc T-shirt mà cũng không than lạnh nửa lời. Bất chợt tôi nghĩ, nếu tôi cứ ngây ngốc ở châu Âu thêm một thời gian nữa, có phải cũng sẽ học được bản lĩnh chống lạnh chăng?

Sau đó, bác gái hướng dẫn viên người địa phương ở Florence dẫn chúng tôi đến bảo tàng Uffizi. Bác gái nói tòa nhà này ban đầu được xây dựng dành cho cơ quan hành chính, sau đó, Đại công tước vùng Tuscany (nói thật là tôi nhớ được tên ông đó chết liền T__T) dùng nơi này để đặt các tác phẩm nghệ thuật mình sưu tầm được, dần dần nó mới trở thành bảo tàng với bộ sưu tập nghệ thuật phương Tây trọng điểm của thế giới.

Trong viện bảo tàng có rất nhiều tranh cùng tác phẩm điêu khắc, nghe nói đều nhờ vào sự bảo trợ của dòng họ Medicis lừng danh mà thu thập được. Đây rõ ràng chính là kho báu của văn hóa Phục Hưng nha, có người trong đoàn nói đùa, chỉ cần tùy tiện vớ lấy một món ở bên trong, trở về liền có thể mua một căn nhà ở trung tâm Bắc Kinh đó.

Thế nhưng, một món nhỏ đổi được một căn nhà thì sao chứ? Tôi cũng không thể nào chạm tay vào được chúng, cuối cùng, không phải cũng chỉ có thể lê đôi bàn chân bước đi trên con phố dài, nhầm, lê chân mệt mỏi đi quanh bảo tàng mà chiêm ngưỡng thôi sao?

Sau nửa ngày tham quan, chốt lại chỉ một câu thôi, tôi với nghệ thuật vẫn cứ là không thuộc về nhau =__=.

Trời dần tối, xe khách đến thị trấn Pisa đón đoàn du khách kia về tụ họp, cho nên đây chính là khoảng thời gian chúng tôi được hoạt động tự do.

Đàn anh đưa tôi đến một nhà hàng, gọi hai set Beefsteak 5 phần chín rồi quay sang giới thiệu với tôi đây chính là món ăn nổi tiếng nhất của nhà hàng này. Sang Anh một thời gian rồi nhưng tôi đối với nghi lễ dùng cơm Tây vẫn là có chút ngô nghê, bỏ qua vấn đề đáng xấu hổ đó, tôi vẫn là khá thích thú với món thịt bò này. Có điều, đây là lần đầu tiên ăn thịt nướng tái ở mức này, phần thịt lại khá to, tôi cuối cùng cũng đành giơ tay rút lui. Cũng may, đàn anh sức ăn vô cùng tốt, giúp tôi ăn hết phần còn thừa. Đúng thật là một người hào sảng, không chút câu nệ tiểu tiết nha.

Nhật ký Văn Quân ngày 25 tháng 3 năm 2013, Rome, thời tiết lạnh lẽo.

Hai tối liên tục không thể ngủ ngon, tinh thần của tôi có chút không được tốt.

Suốt một buổi sáng, cả đoàn phải ngồi đồng ở sảnh khách sạn chờ tài xế sửa xe.

Vài thành viên đứng tuổi trong đoàn bắt đầu đứng lên nói ra những bất mãn của mình về chất lượng dịch vụ trong hai ngày qua, nói đến nỗi cô hướng dẫn viên du lịch mặt đỏ tía tai. Cả sảnh chờ bị mọi người làm đến ầm ĩ, chỉ có tôi cùng em, lặng lẽ ngồi một góc, vô cùng an tĩnh.

Tôi cũng không ngờ em còn có loại khả năng này nữa. Suốt mấy giờ đồng hồ, đầu của em đều vùi xuống chiếc Ipad trên tay, không nói một lời, tư thế ngồi, thậm chí cả biểu tình trên khuôn mặt cũng chưa hề thay đổi, tựa như những sự vật, sự việc xung quanh không hề tồn tại, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Bản thân vốn muốn nhân cơ hội cùng em trò chuyện để bồi dưỡng tình cảm, lại hoàn toàn không biết phải mở lời như thế nào.

Lên xe khách, tôi cuối cùng cũng không chịu được mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, tỉnh lại liền thấy mình đang dựa vào vai em. Thật ra, chỗ ngồi trên xe không quá rộng rãi, vóc dáng tôi lại khá cao, ngồi ngủ một lúc vai gáy liền mỏi nhừ. Nhìn em bình tĩnh xoa xoa bả vai bị tôi dựa đến tê cứng, tôi phải kìm nén thật mạnh ý nghĩ muốn xoa bóp cho em ngay tại chỗ.

Đình Đình đối với tượng David nổi tiếng dường như không mấy hứng thú. Tôi có chút yên tâm, lại thêm đôi phần lo lắng, như vậy có phải em đối với thân thể của đàn ông không có cảm giác? Suy nghĩ một hồi, quay đầu qua liền thấy em bị gió thổi đến run rẩy, chiếc mũi nhỏ đỏ bừng như mũi thỏ, trong lòng liền xoắt xuýt hết lại, vội vàng cởi áo khoác đưa sang cho em. Tôi phải cam đoan hết lần này tới lần khác rằng mình không hề thấy lạnh, em mới chịu đem áo khoác mặc vào, sau đó đem khóa áo kéo cao, bọc cả thân hình nhỏ nhắn lại. Lát sau, em được ấm áp bao lấy, liền híp mắt cười tựa một con mèo nhỏ. Thực sự... quá là mê người mà.

Áo của tôi đối với em có chút quá khổ, em mặc vào liền như một đứa nhỏ mặc trộm quần áo của người lớn. Nhìn em, tôi không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh sau khi em tắm xong, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng thật dài... Chết người, chết người thật đó T__T.

Đến giờ cơm, tôi đưa Đình Đình đến một nhà hàng, gọi món Beefsteak nổi tiếng. Em vốn không quen dùng dao nĩa cho lắm, tôi liền vô cùng lịch sự mà tay trong tay dạy em (^o^).

Tay em khá nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, từng ngón thon dài, trắng nõn, thật sự là một tuyệt tác nghệ thuật. Tôi thật hận không thể kéo dài khoảnh khắc được cầm đôi tay em đến vô tận...

P/s: Dường như ăn thịt nướng xong, tôi nhìn em lại càng thêm ngon miệng thì phải.

Nhật ký một em gái cùng đoàn khác ngày 25 tháng 3 năm 2013, Rome, thời tiết lạnh lẽo.

Hôm qua, sau khi Mỹ Kỳ phát hiện trong đoàn có hai anh đẹp trai, tối về phòng liền chia sẻ cùng mị, hôm nay, Kỳ Kỳ muốn đi Pisa, mị liền nhận lấy sứ mệnh thần thánh: phải dùng hỏa nhãn kim tinh của mình ghi lại hết thảy gian tình của hai người này rồi về báo cáo lại.

Vì thế, cả ngày nay mị đã rất cố gắng quan sát, không bỏ lỡ một giây, cuối cùng, trái tim mị đã bị rối loạn rồiiiiii >__<.

Buổi sáng, tiểu tiên tử vùi đầu chơi Ipad, thanh niên Phật hệ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt, trên mặt còn lộ vẻ yêu chiều cùng nụ cười bất đắc dĩ.

Này hai người kia, có biết là bầu không khí hường phấn mà hai người tạo ra đã chọc mù mắt mị rồi hay không?

Trên xe khách, vị trí của bọn họ "vô tình" lại ở ngay trước mị, mị vẫn sống chết mở to mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ sợ bỏ lỡ tình tiết đáng giá nào đó thôi.

Sau đó, sau đó mị vô cùng ngạc nhiên phát hiện, Phật hệ ca ca đang ngủ. Tiềm thức mị không ngừng kêu gào "Dựa vào đi, dựa vào đi" một cách thảm thiết. Không phụ sự mong mỏi của mị, anh từ từ, từ từ dựa vào vai của tiểu tiên tử. Mị thề là nếu không phải đã có kinh nghiệm dồi dào trong giới thì mị đã hưng phấn mà gào lên rồi.

À, lúc mà Phật hệ ca ca mới dựa vào ý, nhìn tiểu tiên tử như một em thú cưng bị hoảng sợ vậy. Cậu bé ngơ ngác nhìn xuống đầu ca ca đang dựa trên vai mình vài giây, sau đó lấy hết dũng khí chậm rãi chuyển tư thế để ca ca có thể ngủ được thoải mái hơn.

Quả nhiên, quả nhiên tiểu tiên tử không phải mỹ nhân lạnh lùng như vẻ bề ngoài nha T__T.

Còn nữa, lúc mà Phật hệ ca ca mạnh mẽ choàng áo khoác lên cho tiểu tiên tử, quả thật vô cùng vô cùng tuấn tú lại dịu dàng, khiến mị, một hủ nữ có tiếng tăm trên giang hồ cũng nhịn không được mà muốn phản bội đam mỹ đại thần để đi tìm một anh bạn trai như thế >o<.

Tiếp đến, buổi tối mị theo họ đến một nhà hàng. Khả năng là bởi vì chung một đoàn nên đã quen mặt, khi Phật hệ ca ca nhìn thấy mị còn mỉm cười nữa nha. Trời ơi, má lúm đồng tiền sâu hoắm, đẹp trai chết mị rồi!!!!

Mị làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, rất có phong thái mà cầm menu chọn món ăn, thực tế, chính là nhờ menu đại ca làm bình phong để phóng radar vào cặp đôi trước mặt.

Nắm tay tiểu tiên tử dạy lễ nghi dùng cơm Tây, ăn đồ thừa của tiểu tiên tử, vân vân mà mây mây. Oa oa oa, các người còn có thể ái muội hơn nữa được không????

P/s: Nhà hàng Phật hệ ca ca chọn đúng là không tệ, vừa được bổ mắt, đồ ăn lại còn ngon nữa (^o^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net