Bèo dạt sóng dềnh (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng Mười một năm Trinh Ninh thứ mười hai.

Trinh Ninh Đế cải chế Đông tập sự xưởng, Đặng Anh hai mươi tư tuổi bước lên vị trí đề đốc thái giám Đông xưởng giữa rừng chỉ trích đến từ Đông Lâm đảng.

Bút kí của Dương Uyển rốt cuộc cũng vượt qua thiên thảm án Đồng Gia.

Thừa dịp mấy ngày cuối tháng không phải đi trực, cô tự giam mình trong phòng, nghiêm túc chải vuốt một lượt lịch sử trước sau năm Trinh Ninh thứ mười hai.

Từ Tam ti thẩm tra án tham ô Lưu ly xưởng đến Đặng Anh vào Hình bộ thụ thẩm, rồi đến Trương Xuân Triển gánh tội thay, bị Ti lễ giám ám sát, từ đó dẫn tới tập đoàn quan văn rung chuyển. Dưới sự ám chỉ của chưởng ấn Ti lễ giám Hà Di Hiền, Trương Lạc đã tàn sát hơn tám mươi thầy trò Đồng Gia Thư Viện để đàn áp trận náo loạn của văn thần nội bộ triều đình này, cuối cùng lại bị hoàng đế dè chừng, thiết lập Đông tập sự xưởng để giám sát Bắc trấn phủ ti.

Chuỗi mắt xích móc nối vào nhau, chậm rãi lấp đầy khoảng trống của sử liệu hiện đại, cũng nhuốm một lớp mực nồng màu đậm vào hai mùa xuân hạ nhìn như rất sạch sẽ của năm thứ mười hai.

Dương Uyển cất bút, ngồi dưới đèn dụi cặp mắt khô căng, khép sổ ghi đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ.

Hôm ấy có tuyết rơi, nhưng bông tuyết rất nhỏ, giống như bụi, chỉ đọng một lớp mỏng tang trên cành tùng.

Lý Ngư bỗng từ dưới cửa sổ thò đầu lên, "Này!"

Dương Uyển giật mình, suýt nữa đóng cửa sổ lại.

'Thằng nhóc nhà cậu muốn chết hả!"

Lý Ngư ôm một giỏ than, "Chị nhỏ giọng thôi, tôi tới đưa đồ tốt cho chị."

Dương Uyển cúi đầu nhìn giỏ than, thấy là than củi chất lượng tốt, "Cậu lại đi kiếm chuyện với Trần Hoa à? Trong cung còn chưa đưa than cho cung nhân đâu."

Lý Ngư bĩu môi.

"Chị nghĩ gì thế. Chỗ khác không có, nhưng Ti lễ giám có thể không có ư? Mấy bỉnh bút đều nhận được rồi, giỏ này là của Đặng Anh... ấy nhầm, phui phủi cái mồm tôi, giỏ này là của Đặng xưởng thần nhà chúng ta, tôi đích thân đến Tích tân ti lĩnh đấy, nhưng anh ấy không giữ, bảo là đưa sang hết cho cô."

Dương Uyển khép áo, "Tôi có sợ lạnh đâu, cho tôi làm gì, vết thương của chàng còn chưa khỏi hẳn kìa."

Lý Ngư thở dài, "Lần này thăng lên bỉnh bút đã là người trước mắt bệ hạ rồi, có chưa khỏi hẳn cũng phải gắng mà đi lên, tôi thấy thương thế của anh ta khó dưỡng khỏi lắm."

Dương Uyển không tiếp lời, thấy cậu ta lạnh đến run rẩy, bèn bảo: "Cậu có muốn vào ngồi một lúc không, tôi rót cho cậu chén trà nóng."

Lý Ngư toan gật đầu, lại bỗng nhớ đến cái gì, vẫn đứng dưới cửa sổ, nói: "Tôi không dám đâu, nữ quan Thượng nghi cục các chị đều là tiên nữ trên trời, phòng các chị chính là tiên cung, cái thân hèn mọn này của tôi mà vấy bẩn chỗ các chị thì Ngọc hoàng đại đế giảm thọ tôi mất."

Dương Uyển bất đắc dĩ nói: "Cậu nói lung tung gì đấy, đây cũng là phòng của tỷ tỷ cậu mà."

Lý Ngư bĩu môi: "Vậy cũng đâu sai, tuy tôi là cục phân nhưng tỷ tỷ tôi là tiên nữ."

Dương Uyển nghe vậy, chợt nhớ đến lời Đặng Anh từng nói, không khỏi trầm mặc.

Lý Ngư thấy cô không nói gì, bèn hỏi dò: "Chị làm sao thế?"

"Không sao." Dương Uyển cúi đầu che giấu, "Đặng Anh còn ở đó không? Lúc đó tôi nghe người Ti lễ giám nói phải chuyển chỗ ở."

Lý Ngư gật đầu, "Đúng vậy, vốn bảo là chuyển tới trực phòng cửa bắc Dưỡng Tâm Điện, nhưng anh ta nói chỗ đó về sau sẽ phá bỏ vại cát tường, nên vẫn ở lại bên Thừa vận ti. Nhưng chị không cần vội, có ông bỉnh bút nào mà không có ngoại trạch đâu, dù anh ta chưa tích cóp đủ tiền bạc thì đám lão gia bên ngoài cũng tranh nhau muốn tặng cho anh ta ấy chứ, bần hàn không được bao lâu đâu. Đúng rồi, mấy ngày nay sao chị không đi thăm anh ta vậy?"

Dương Uyển xoay xoay cổ tay hơi mỏi của mình. Đã sắp cuối năm, các nơi trong nội đình đều có rất nhiều điển lễ cúng tế, chư mệnh phụ bên ngoài lúc lúc lại vào cung bái lễ nhóm người Ninh phi và Hoàng hậu, mấy ngày nay Dương Uyển và Tống Vân Khinh đều không rảnh rỗi.

"Cuối năm Thượng nghi cục nhiều việc lắm."

"Ồ." Lý Ngư do dự, "Nói chứ... Anh ta cũng kì quặc lắm, chọn hai yêm đồng mười hai, mười ba tuổi của nội học đường theo phục dịch anh ta mà anh ta chẳng để chúng nó làm việc gì cả, bây giờ khỏe hơn rồi, hôm trước trời nắng, anh ta còn tự mình mang chăn đi giặt nữa."

Dương Uyển cười, "Cậu nói vậy là muốn tôi đi giúp chàng à?"

Lý Ngư vội phân bua, "Tôi không dám, tôi phải đi trực đây, than tôi để dưới chân tường cho chị nhé, nhớ mang vào sớm, dính tuyết rồi thì khó đốt lắm."

Nói xong rụt cổ, run cầm cập bước ra đất tuyết rời đi.

Dương Uyển đóng cửa sổ lại, kéo giỏ than vào phòng, xoay người rửa tay. Nước lạnh làm cô buốt nhói xương, cô vội rụt tay về, nhớ tới chuyện Lý Ngư nói Đặng Anh tự đi giặt chăn, không khỏi mím môi.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết như cát mịn bay rợp trời. Trời lạnh thế này, đừng nói là thương tích sau trượng hình, vết thương cũ ở cổ chân chàng quá nửa cũng chẳng dễ chịu gì.

Dương Uyển nghĩ ngợi rồi khoác một tấm áo choàng lót nhung, ôm lò sưởi tay của mình, đóng cửa rời khỏi Ngũ sở.

Cô đến Ngự dược phòng một chuyến.

Bành ngự y nói với Dương Uyển, sau khi cô gọi Đặng Anh tới xem vết thương ở chân, mỗi tháng chàng đều ngoan ngoãn đến Ngự dược phòng lấy thuốc trị thương chân. Dương Uyển hỏi: "Thế thuốc tháng sau đã lấy chưa ạ?"

Bành ngự y hỏi tiểu thái giám: "Thuốc giữ cho Đặng Anh có còn không?"

Tiểu thái giám vội đáp: "Còn ạ, Đặng xưởng thần vẫn chưa tới lấy."

Dương Uyển nói: "Đưa cho tôi đi."

Bành ngự y gật đầu cười, "Trong này có phối thêm bạch chỉ, cô tiện đường nhắc cậu ta luôn, lần này sắc thuốc lâu thêm nửa canh giờ so với thuốc trước kia nhé."

Dương Uyển nhận lấy, đáp: "Vâng ạ, đa tạ ngự y."

Bành ngự y nói: "Tôi cũng phải cảm ơn cô nương, kết duyên với bệnh nhân này, trong lòng tôi không chắc lắm, cậu ta không phải một bệnh nhân nghe lời, nhưng cô nương nói thì hình như cậu ta sẽ nghe hết cả đó."

Dương Uyển uốn gối thi lễ, "Chàng không cố ý đâu ạ, chỉ là bận quá lúc nhớ lúc quên, sau này cháu nhất định sẽ nhắc chàng nhiều hơn, không để chàng gây thêm phiền phức cho ngài nữa."

Nói xong câu đó, y quan và nội thị trong phòng đều bật cười.

Mùi thuốc phả vào mặt, vô cùng ấm áp.

Dương Uyển nhận ra, những lúc ngắn ngủi Đặng Anh có thể nghỉ ngơi, lòng cô cũng yên ổn theo, thậm chí còn muốn ngày qua ngày cùng chàng đọc sách, làm đồ ăn, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo.

Trước đây, cô thường xuyên bận bịu trong phòng nghiên cứu tưởng rằng còn sống, còn một hơi thở là dẫu bò cũng phải bò được đến phòng nghiên cứu và thư viện, ăn gì cũng được, không chết đói là được, mặc gì cũng được, không cóng chết là được. Hôm nay cô lại chợt muốn tìm một chiếc gương đồng soi xem ôm thuốc một đường như vậy, tóc cô có bị thổi rối không, trâm cài có bị thổi lệch không.

Đợi đến lúc cô ôm thảo dược đi đến ven sông hộ thành, tuyết đã dần ngừng rơi. Buổi trưa trời hưng hửng, mặt trời bất ngờ ngọ ngoạy thò ra nửa cái đầu.

Phòng Đặng Anh để cửa mở, Dương Uyển đi tới, thấy chàng quỳ một chân trên đất, đang sửa sang sách trong rương.

Chẳng biết có phải để tiện dưỡng thương không, chàng ăn mặc không quá dày dặn. Áo bào tay rộng bị buộc bằng một sợi dây vải bông, hơn nửa cánh tay để trần bên ngoài. Chàng không biết Dương Uyển đến, vừa thuận miệng lẩm bẩm mấy câu viết trong sách, vừa phân loại chúng.

Mắt thấy đống sách đặt lệch, Dương Uyển không nhịn được kêu: "Này, cẩn thận chút, sách trên bàn sắp rơi xuống rồi."

Đặng Anh nghe vậy lỡ vung tay, chồng sách trên bàn vừa xếp xong lại bị chàng gạt hết xuống đất.

Dương Uyển thấy vậy cười một tiếng bất đắc dĩ, vội bỏ thuốc trong tay xuống, đi tới giúp chàng nhặt.

"Xin lỗi, tôi quên không gõ cửa."

Đặng Anh cản tay cô: "Cô đứng dậy ngồi đi, để tôi nhặt cho."

Dương Uyển không nghe chàng, nói: "Đừng tranh với tôi, tôi được Thượng nghi cục bồi dưỡng đó, cái khác tôi không bằng anh nhưng chuyện này tôi lành nghề hơn anh nhiều."

Đoạn, cô nhanh chóng phân loại đống sách tán loạn.

"Sao hôm nay anh có thêm nhiều sách vậy?"

Đặng Anh ngồi xổm một bên giúp cô: "Cô cảm thấy tôi không cần cất giữ chúng, phải không?"

"Không phải." Dương Uyển vừa nhặt nhạnh phân loại, vừa nói, "Căn phòng anh ở trước đây hẳn cũng nhiều sách lắm."

Cô ôm một chồng đã ngay ngắn đi đến cạnh giá sách, tỉ mỉ xếp lên.

"Mười bốn tuổi anh thi đỗ tiến sĩ, lợi hại biết bao, hồi nhỏ đi học chắc anh ép buộc bản thân lắm đúng không?"

"Ừ." Đặng Anh vẫn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Dương Uyển, "Hồi nhỏ cảm thấy đọc sách là có thể kinh quốc trị thế."

Dương Uyển ngửa đầu xác nhận gáy sách mình đã bày biện xong, thuận miệng nói: "Bất kì lúc nào, câu này đều đúng."

Cô xoay người, phủi bụi trên thân, mở gói thuốc trên bàn ra, "Tôi cất thuốc tháng sau giúp anh nhé, Bành ngự y nói ông ấy cho thêm một vị bạch chỉ, khi sắc phải đun thêm nửa canh giờ."

Đặng Anh đứng dậy, đi đến cạnh bàn, "Được, chỉ là cô không cần như vậy, thương thế của tôi đã đỡ lắm rồi, có thể tự đi lấy được."

Dương Uyển cười, "Hôm nay tôi tiện đường nên giúp anh lấy luôn, tôi đến tìm anh là vì chuyện khác."

"Chuyện gì?"

Dương Uyển lùi một bước ngồi xuống bên bàn, vừa ngắm nhìn chung quanh, vừa xắn tay áo, "Lý Ngư nói anh đang một mình dọn nhà, bảo tôi đến đây giúp anh."

Đặng Anh sửng sốt, "Đừng nghe cậu ta nói."

Dương Uyển ngửa đầu cười: "Cậu ấy về anh cũng đừng hỏi cậu ấy, cậu ấy bây giờ sợ anh lắm."

Cô che miệng phì cười, Đặng Anh lại hơi luống cuống.

"Vậy... cô thì sao?

Dương Uyển lắc đầu, "Tôi đùa chứ, anh sống như bây giờ có phải là muốn chúng tôi sợ anh không?"

Đặng Anh lặng thinh một hồi, vén bào ngồi xuống bên cạnh Dương Uyển, muốn nói lại thôi.

Dương Uyển nhẹ giọng hỏi: "Anh nói đi mà, anh không nói sao tôi đoán được."

Đặng Anh ngẩng đầu lên, "Lúc bị thương, tôi đã dung túng bản thân mạo phạm cô, thế nên... bất kể sau này tôi có trở nên thế nào, cô đều có thể làm bất cứ chuyện gì với tôi."

Lòng Dương Uyển mềm nhũn, "Tôi biết, anh ngồi vào vị trí này không phải vì chính anh mà là vì chúng tôi, nhưng anh cũng phải cho bản thân được sống thật tốt. Bây giờ anh là bỉnh bút Ti lễ giám, cũng là xưởng thần, Thượng nghi cục đại nhân của bên tôi gặp được anh cũng phải hành lễ, đừng nói là tôi. Bây giờ anh nói với tôi những câu này, không sợ tôi tổn thọ à?"

Đặng Anh lắc đầu, "Điều tôi từng thề với Dương đại nhân, tôi vẫn luôn ghi lòng tạc dạ, tôi cũng sợ mình thực sự sẽ ứng với lời thề. Thế nên, Dương Uyển, trước mặt cô, tôi chuộc tội được chút nào hay chút ấy. Tôi đã nói rồi, cái khác tôi không nhận được, chỉ có thể xin lòng thương xót của cô."

Dương Uyển im lặng chốc lát, nhìn cánh tay chàng đặt trên bàn, gọi tên chàng một tiếng, "Đặng Anh."

"Ừ?"

"Anh coi mình là một người có tội mà sống, có phải trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn không?"

Cô chọc trúng tim đen, lại không dám đi xuống quá sâu, xuống thêm chút nữa, cô sợ mình sẽ làm tổn thương Đặng Anh.

Qua cơn kinh ngạc, Đặng Anh chậm rãi gật đầu, cụp mắt nói: "Đối với cô thì phải."

Nói rồi, chàng né tránh ánh mắt Dương Uyển, "Nếu không như vậy, tôi không dám gặp cô, cũng không thể đối mặt với Dương đại nhân."

"Được." Dương Uyển mỉm cười nhìn chàng, "Vậy sau này, anh nghe lời tôi có được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net