Bèo dạt sóng dềnh (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lý Ngư vốn ra để đi tiểu, lúc này nhịn đến nhấp nhổm không thể nín nổi nữa, dậm chân trong gió lạnh, thuận tay đẩy cửa, "Tôi xem hộ chị là được."

"Ấy... Cậu đợi đã..."

Gió tuyết ùa vào trong phòng, mành vải xám trên khung giường tức thì bị thổi nghe rào rạt, Lý Ngư nhìn Đặng Anh ngồi trên giường, lúng túng nói: "Hay là... tôi thuận tiện xách cho anh thêm một siêu nước nóng nữa nhé?"

Dương Uyển đẩy Lý Ngư ra ngoài cửa, "Cậu cần làm gì cứ đi làm đi, tôi biết làm mà."

Nói rồi trực tiếp cài chốt cửa, vừa định xoay người đi vào trong, đột ngột khuỵu một chân xuống, xương bánh chè đập xuống mặt đất lạnh, đau đến độ khiến cô nhắm tịt mắt.

Đặng Anh vội vàng định đứng dậy, lại thấy Dương Uyển duỗi tay, ấn đầu gối chàng tự đứng dậy, "Anh ngồi đó đi, tại tôi không đứng vững thôi, không sao."

Vừa nói cô vừa di chuyển qua kì trà ở chân giường, vén vạt áo ngồi xuống, móc trong ngực áo ra một bọc giấy dầu đựng quả hạch, đưa cho chàng, "Trước khi tới đây, tôi và tiểu điện hạ cùng bóc đấy. Nó lợi hại lắm, chỗ này ít nhất già nửa là nó bóc đó."

Đặng Anh nhìn bọc giấy dầu trong tay Dương Uyển, không nhận.

"Cô không sợ sau này điện hạ giết tôi à?"

Dương Uyển sửng sốt, "Sao có thể?"

Đặng Anh cúi đầu, "Sau này mà điện hạ biết mình từng phục vụ một nô tỳ, ngài sẽ nghĩ như vậy đó."

"Không biết được đâu." Dương Uyển đặt bao giấy dầu lên đầu gối mình, "Có tôi ở đây, không biết được."

Đặng Anh cười lắc đầu.

Dương Uyển nói: "Nhưng, anh không bằng lòng nhận thì tôi sẽ cầm nó về, đợi chân tôi đỡ hơn rồi, tôi sẽ bóc cho anh, chắc chắn sẽ chỉ có mình tôi bóc, ai cũng không được giúp đỡ..."

Nói đến một nửa, cô chợt nhận ra mình lỡ lời, vội cúi đầu xem cổ chân Đặng Anh: "Nước còn nóng không?"

"Còn."

"Ừm... Hay là tôi đi tìm Lý Ngư, bảo cậu ta xách cho anh thêm một siêu nước nóng đến đây."

"Dương Uyển." Đặng Anh vươn tay giữ cánh tay cô, "Cho tôi xem chân cô đi."

Dương Uyển hơi bất đắc dĩ ngồi trở lại, xoa xoa tay nói: "Tự tôi ngã thôi."

Đặng Anh không tiếp lời cô, cúi người nhẹ nhàng kéo váy cô lên. Cô mặc bộ quần trong màu xanh nhạt, viền mép thêu hoa chìm bằng tơ. Tơ lụa rất trơn, vén nhẹ lên là đã đến đầu gối.

Đặng Anh cẩn thận giữ ống quần cô, dời ngọn nến bên tay tới, "Cô bị phạt quỳ à?"

Dương Uyển mím môi, mãi sau mới gật đầu, "Như thế cũng nhìn ra được à?"

Đặng Anh đặt ngọn nến xuống, nghiêm túc nhìn cô, "Đương nhiên có thể, nếu là Lý Ngư, có khi còn nhìn ra cô quỳ bao lâu không chừng."

Dương Uyển cúi đầu nhìn đầu gối mình.

Nếu nói là nghiêm trọng thì hiện giờ đã bớt sưng hơn chút ít, nhưng vì tổn thương đến mao mạch nên máu bầm dưới da nom vẫn hơi đáng sợ.

Dương Uyển vén tóc mai, "Anh nói vậy có phải cũng từng bị đám Hà Di Hiền phạt không?"

Đặng Anh nhẹ nhàng thả ống quần của Dương Uyển xuống, thẳng người dậy nói: "Chưa từng, có điều năm ngoài lúc hình thẩm thì từng quỳ một, hai canh giờ."

Nói rồi, chàng bỏ chân ra khỏi chậu, đi giày tất vào.

Dương Uyển nhìn chàng cong lưng, chợt cất giọng khe khẽ: "Hôm nay tôi mới biết thế nào là trách phạt."

Đặng Anh đứng dậy, lấy từ trong tủ ra thuốc trị thương Dương Uyển cho mình trước đây, xoay người nói với cô: "Cô ngồi lên giường tôi đi, bôi thuốc sẽ dễ hơn."

Dương Uyển "ừ" một tiếng, ngồi xuống giường Đặng Anh, tiếp tục kể: "Lần này tôi thực sự đã chọc giận Khương thượng nghi, trước đây thỉnh thoảng đại nhân cũng phạt tôi, nhưng đều chỉ là làm việc, chưa từng làm tổn hại thể diện của tôi, lần này lại bắt tôi quỳ hối lỗi ngoài Thượng nghi cục..."

Cô nói, giọng hơi nghẹn ngào, "Tôi tức muốn chết."

Đặng Anh nhớ đến lần Trịnh Nguyệt Gia hành lễ bái lạy cô khi trước, cô kéo ống tay áo mình, ra sức trốn sau lưng mình, không khỏi hỏi: "Cô rất để ý chuyện này à?"

Dương Uyển không đáp.

Ban đầu sau khi được Dương Luân mang về nhà, cô cũng từng bị bắt quỳ trong từ đường mấy ngày, nhưng tinh thần phản nghịch của cô khiến cô chưa từng coi đó là trừng phạt, cô nghiêng đông ngả tây ứng phó với nữ tì trông giữ cô, diễn kịch sám hối với một đống "tổ tiên" mà cô chẳng hề nhận biết. Lúc ấy cô không hề cảm thấy tủi nhục buồn khổ, bởi cô còn có thể "cao cao tại thượng" coi khinh những cặn bã phong kiến trước mắt mình, cảm thấy họ ngu muội, thậm chí là nực cười.

Thế nhưng, khi cô tận mắt chứng kiến Đặng Anh ẩn nhẫn và những giày vò chàng đối xử với mình trong đời sống hằng ngày, cô mới dần dần thấu hiểu, chàng chấp nhận những quy huấn áp đặt lên thân chàng, chàng không ngại bị những người như Bạch Hoán, Dương Luân, Dịch Lang trói buộc, là bởi "văn tâm" mà chàng thề phải giữ vững vốn cũng là một phần của những quy huấn kia.

Bởi vậy nên những lễ giáo phong kiến mà hậu nhân khinh thường, những luân lý cương thường chia năm bảy loại để xâm phạm quyền tự do cá nhân, ràng buộc thất tình lục dục này cũng là gốc rễ tu luyện kiếp này của Đặng Anh.

Dương Uyển rất không thích nền văn minh lạc hậu đè nén nhân tính này, song, cô dần vỡ lẽ, ở bên Đặng Anh, cô không thể cao cao tại thượng "coi khinh" những quy tắc này, bằng không, đó cũng là "bất kính" với Đặng Anh.

Lần này, hình phạt từng giáng xuống Đặng Anh cũng giáng xuống người cô.

Khác với "hình phạt" Dương Luân dành cho cô ở từ đường, Dương Uyển đã cảm nhận được chút ít tâm cảnh của Đặng Anh trong đó.

Khoảnh khắc ấy, ý nghĩ của cô hoang đường đến mức chính cô cũng cảm thấy cạn lời, cô rất muốn đi ôm Đặng Anh, hoặc là bảo Đặng Anh ôm mình. Nhưng cô không dám nói xằng với Đặng Anh những suy nghĩ vớ vẩn không có suy luận này.

"Không phải, tôi thèm mà để ý, chỉ là tôi... Ái..."

Đặng Anh nghe cô kêu đau, vội nhấc tay lên, "Tôi mạnh tay quá à?"

Dương Uyển cười, "Chẳng bằng anh nói tôi quá yếu thì hơn."

Nói rồi cô nhìn Đặng Anh ngồi xổm trước mặt mình, "Tôi cảm thấy chúng ta như bây giờ thật tốt."

Đặng Anh đổi một tay khác giữ ống quần cô, "Sau này cô sẽ có những ngày tốt đẹp hơn."

Dương Uyển lắc đầu, "Không đâu, bây giờ là tốt đẹp nhất rồi."

Đặng Anh nhẹ nhàng xoa vết thương Dương Uyển, "Cô đừng nói như vậy, tôi sẽ vọng tưởng, từ đó tích nghiệt càng nhiều hơn."

Dương Uyển cúi đầu, "Tôi vọng tưởng cuộc sống này đã mười năm rồi, anh có tin không?"

Đặng Anh lặng thinh.

Đối với Dương Uyển, dường như mười năm là một khoảng thời gian rất quan trọng, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần cô nhắc tới số năm này, Đặng Anh lại có cảm giác "hư ảo", như đối mặt với một đầm nước sâu không đáy, khiến người ta chìm nghỉm xuống, hoặc giả, khiến người ta trở về. Không dưng mà chàng cứ dai dẳng mãi cảm giác ấy.

Thế nên chàng không trả lời câu hỏi này của Dương Uyển, thay vào đó hỏi ngược lại cô: "Đúng rồi, mãi vẫn chưa hỏi cô, hôm nay cô nói gì trước mặt bệ hạ?"

Dương Uyển nghe thấy câu này, rốt cuộc cũng cười.

"Thực ra tôi không hề nói một câu nào không tốt về Tưởng tiệp dư trước mặt bệ hạ và hoàng hậu nương nương."

Đặng Anh ngẩng đầu lên, "Vậy cô đã nói gì?"

Dương Uyển đáp: "Tôi chỉ nói, tỷ tỷ nghe thấy lời của những nô tì này, trở về đã trốn chúng tôi khóc thầm."

Đặng Anh ngẩn ra.

Chàng kinh ngạc trước khả năng nắm bắt nhân tâm và khống chế chừng mực khi hành sự của cô, sự tỉnh táo và dứt khoát của người ngoài cuộc này là điều mà chàng và Trịnh Nguyệt Gia không so bì được.

"Cô nghĩ thế nào mà lại nói như vậy?"

Dương Uyển bình thản đáp: "Bệ hạ đối xử với hậu cung thực ra không có bao nhiêu tình cảm, đừng nhìn Tưởng tiệp dư được sủng ái, chẳng qua chỉ là vì ả ta xinh đẹp, ngoan ngoãn dịu hiền trước mặt bệ hạ mà thôi, dẫu ả ta có sinh được hoàng tử, bệ hạ cũng chưa chắc sẽ lập làm thái tử. Ngài nâng đỡ nhà ngoại của tiệp dư hẳn là để khiến ca ca tôi phải sợ. Tỷ tỷ tôi xinh đẹp hơn tiệp dư, bệ hạ thích..."

Nửa câu sau, Dương Uyển không nói ra.

"Cái nhìn của nam giới" bị chỉ trích lên án ở xã hội hiện đại, tại triều Đại Minh lại chỉ là một sự thật.

Dương Uyển đằng hắng, gắng giữ giọng bình thường, đổi lời: "Bệ hạ cũng thích chị ấy, chỉ là chị ấy quá hiền lành, cũng quá trầm lặng... Chịu tủi nhục chẳng bao giờ trần tình với bệ hạ, một mình nuốt xuống, thế nên tôi mới cố ý nói vậy trước mặt bệ hạ. Nói câu này ra, họ cũng không thể trách tôi khích bác, hoàng hậu ngồi bên cạnh, còn cần biểu đạt lòng quan tâm của mình với tần phi hậu cung, tất thảy bèn hợp tình hợp lẽ. Có điều, Khương thượng nghi cảm thấy Thượng nghi cục chúng tôi quản lí đại lễ trong cung, không nên tham dự vào những thị phi này, thế nên..."

Cô quơ quơ đầu gối mình, "Thành ra như vậy."

Đặng Anh nhẹ nhàng đỡ chân cô.

"Cô đừng cử động, còn chưa bôi xong."

Đoạn, chàng dứt khoát cởi tấm áo choàng có phần vướng víu mình khoác trên thân, đứng dậy gấp lại đặt cạnh Dương Uyển, đổi một chân khác, một lần nữa ngồi xuống, "Thuốc cô cho tôi dùng chữa bầm rất tốt, may mà lần trước chưa dùng hết, ừm... Nếu cô không ngại phiền, tốt nhất vẫn nên đến Ngự dược phòng lấy ít thuốc khác."

Dương Uyển lắc đầu nói: "Cần gì phải phiền phức vậy, tôi vốn định thừa lúc anh ra ngoài, vào đây ăn trộm mà, trộm về tự bôi là xong, kết quả bị anh tóm gọn, xấu hổ quá đi."

Đặng Anh nghiêng người dời chậu than đến cạnh chân Dương Uyển, lửa than phả gió ấm ngưa ngứa, thổi vạt áo Đặng Anh mặc phất lên. Chàng nương ánh nến, cẩn thận tránh chỗ sưng bầm máu, ngón tay vòng vòng, xoa bóp cho Dương Uyển.

Dương Uyển nhìn tay chàng, chợt gọi: "Đặng Anh."

"Ừ?" Chàng đáp khẽ bằng giọng mũi, vẫn vô cùng chăm chú.

"Anh... thế này với tôi bây giờ, có còn nghĩ tới lời ca ca tôi từng nói với anh không?"

"Có." Chàng trả lời, "Thế nên cô coi như tôi đang hầu hạ cô đi."

"Vậy tôi đi đây."

"Đừng."

Chàng bật thốt, nói xong, bản thân cũng ngẩn người, ngẩng đầu lại thấy cô chống hai khuỷu tay trên đùi, đỡ cằm xích lại trước mặt chàng.

"Đặng Anh, anh biết không? Anh chẳng biết nói dối gì cả."

Đặng Anh cúi đầu cười, "Ngày mai cô có tới không?"

"Có." Dương Uyển gật đầu, "Dù sao tôi cũng không dám bôi ở Thừa Càn Cung và Ngũ sở, tỷ tỷ tôi mà thấy lại buồn chết mất. Chỉ có anh với Lý Ngư là tốt hơn chút, không nói gì tôi cả."

Nói đoạn, cô khẽ thở dài một hơi, xoa xoa gương mặt mình bị lửa than hun đỏ, "Ôi... Có điều tôi đang nghĩ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cuối năm triều đình gây khó dễ cho bệ hạ, thế nên bệ hạ gây khó dễ với hậu cung, thậm chí còn có thể gây khó dễ với con trai mình."

Đặng Anh ngẩng lên nói: "Yên tâm, đầu xuân năm sau sẽ ổn hơn thôi."

"Vì Nội các sắp thúc đẩy tân chính xuống phương Nam à?"

"Ừ. Trước khi tân chính, một dải Giang Nam phải thanh điền trước đã, chuyện này tác động quá lớn, Hộ bộ và các dòng họ quyền quý phương Nam ắt sẽ có một phen giằng co, thế nên trước đầu xuân, Nội các hẳn sẽ tạm đè chuyện nghị định thái tử xuống. Cô và nương nương, và cả tiểu điện hạ, cũng sẽ dễ thở hơn phần nào."

"Các anh thì sao?" Dương Uyển tiếp lời, "Giang Nam thanh điền, lực cản sẽ rất lớn, khâm sai điều phái chỉ sợ sẽ còn thảm hơn tra muối tra mỏ, treo cổ chết trên thuyền là còn nhẹ."

Đặng Anh buông lọ thuốc xuống, "Yên tâm, tôi sẽ cố hết sức mình, bảo vệ huynh trưởng của cô."

Lời tác giả:

Trước khi viết chương này, tôi đọc được bình luận của một bạn: Chỉ có thời đại phong kiến mới nuôi dưỡng được sĩ phu như vậy. Đột nhiên cảm thấy rất xúc động. Ban đầu, trong giới thiệu có một câu: Phong kiến ăn thịt người, văn minh cũng giết người. Suy nghĩ khi ấy của tôi là, một người hiện đại, xâm nhập cổ đại, truyền thụ quan niệm hiện đại, có khi nào sẽ trực tiếp phá nát hàng rào tư tưởng của người cổ đại không? So với thay đổi hướng đi của lịch sử, sự xâm lấn của nền văn minh thế hệ sau đối với lịch sử dường như càng có sức sát thương hơn.

Thân là một người hiện đại, sự khiêm nhường của Dương Uyển đối với Đại Minh thực chất xuất phát từ sự khiêm nhường của Đặng Anh, thế nên dẫu không thích, cô ấy cũng bằng lòng tôn trọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net