Chương 7: Đông nghe tiếng dâu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về tên chương: Mình có tham khảo ý kiến một vài người bạn về ý nghĩa tên chương này (raw: 冬聆桑声 – Hán Việt: Đông linh tang thanh) thì cuối cùng đi đến kết luận: (1) Tên chương đọc khá gần âm với "điêu linh tang thương", thể hiện cảm giác nặng nề của nội dung chương; (2) Dường như có một sự ám chỉ rằng đây là một một mùa đông trải đường chuẩn bị cho một cuộc bể dâu – biến đổi sắp xảy ra. Tạm thời cũng không nghĩ ra cách dịch nào thoát ý hơn mà vẫn mang đủ cả 2 ý tưởng trên nên giữ nguyên cách dịch theo nghĩa đen, mong bạn đọc thông cảm ~

Gần tháng Giêng, một trong hai ti tán nữ quan của Thượng nghi cục, Trần Thu Chi, đột ngột lâm bạo bệnh qua đời, hai điển tán nữ quan bên dưới thị đều là người mới được đề bạt thăng chức vào năm ngoái, không kham nổi chức trách quá lớn, chức vị ti tán này nhất thời không bổ nhiệm được ai.

Sau khi bàn bạc, Khương thượng nghi và hai vị thượng cung của Thượng cung cục quyết định bù lấp một điển tân nữ quan vào vị trí ti tán để ứng phó với sự vụ chỉ đạo dẫn xướng các mệnh phụ nội ngoại vào cung lĩnh yến trong bữa đại tiệc cuối năm.

Vị trí trống của điển tân được bổ nhiệm cho một chưởng tân nữ quan có lý lịch tương đối lâu năm, còn chỗ trống của chưởng tân thì bổ nhiệm cho Tống Vân Khinh.

Năm nay, Tống Vân Khinh mới chỉ mười chín tuổi, xem như nữ quan trẻ tuổi đầu tiên của Thượng nghi cục được thăng chức trong nhóm nữ sử cùng lứa. Mấy người Dương Uyển mừng rỡ thay cô, nhao nhao đòi sang năm góp tiền ăn mừng.

Tống Vân Khinh lại có phần trở tay không kịp.

Ban đêm, hai người nằm trên sập riêng của mình, cô cứ trằn trọc mãi không ngủ được.

Dương Uyển nghe thấy cô hết trở mình lại thở dài, bèn khoác áo dậy châm đèn, hỏi: "Có cần tôi hầu chị uống ngụm trà không?"

Tống Vân Khinh vội ngồi dậy, "Cô đừng làm, mấy nay tuyết dày, chẳng dễ ủ ấm giường để ngủ, dậy mà trúng gió thì tết này cô ho chết thôi."

Dương Uyển quấn chăn rúc lại về giường, "Cô sao thế, mấy đêm không ngủ được rồi."

Tống Vân Khinh cũng bọc chăn kín thân, hai người cứ như vậy cách ánh nến tán gẫu.

"Tôi lo tứ yến1 tháng Giêng xảy ra sơ suất. Cô cũng biết đấy, bình thường tôi và cô đều chỉ xử lí việc qua lại văn thư trong cục, đâu từng làm công việc chưởng tân, tự dưng lại đẩy tôi lên đài, thú thật tôi thấy mình không đủ tư cách đảm đương."

1 Vua thưởng yến tiệc cùng ăn với quan lại thần tử vào các dịp lễ lớn gọi là tứ yến, quan lại đến dự tiệc bái lạy thì gọi là lĩnh yến.

Dương Uyển với lấy cái gối chẹn dưới cằm mình, an ủi cô: "Chúng ta chỉ phải phục vụ chư hậu phi và nội ngoại mệnh phụ thôi, có thể sơ suất gì lớn chứ, các nương nương đều là bồ tát sống, dẫu có sai, chẳng lẽ còn đến mức không tha thứ được?"

Tống Vân Khinh nói: "Tôi không phải cô, cô học gì nhớ gì cũng nhanh, cứ như có cái đinh đục vào đầu cô vậy."

Dương Uyển nghe xong không khỏi cười, "Cô nói... sao nghe đáng sợ quá vậy."

"Sợ á?"

Tống Vân Khinh vén màn giường lên, tỉnh ngủ giữa đêm, cô cũng có ham muốn chuyện phiếm, chống cằm nói với Dương Uyển: "Cô từng nghe chuyện Thái Tổ dùng đinh sắt giết đại thần bao giờ chưa?"

Dương Uyển ngớ ra, lập tức dậy hứng nghiên cứu khoa học tàn khốc. Đây là một câu chuyện đến dã sử cũng chưa từng đề cập.

"Tại sao lại lấy đinh sắt giết vậy?"

Tống Vân Khinh nói: "Triều Thái Tổ gia có một đại thần tên là Ngô Thiện, là đại danh sĩ một thời vùng Sơn Đông, Thái Tổ gia mời ông ta ra làm quan mà mãi ông ta không chịu, về sau nghe nói bị Cẩm y vệ chém mất một ngón tay, ông ta mới buộc phải vào kinh, kết quả, lúc diện kiến hoàng đế, ông ta lại không nghe thái giám Ti lễ giám chỉ dẫn, hành đại lễ sai, chọc hoàng đế nổi giận, cho là ông ta đại bất kính, lệnh Bắc trấn phủ ti áp giải ông ta vào chiếu ngục, dùng đinh sắt đóng bàn tay và đầu gối ông ta xuống đất. Ngô Thiện chịu đựng được ba ngày thì chết, mà thái giám phụ trách chỉ dẫn kia cũng bị đánh chết."

Bàn tay để ngoài chăn của Dương Uyển thình lình rét run, vội vươn về phía lửa than hơ ấm.

"Chuyện này bí mật lắm à??"

Tống Vân Khinh gật đầu, "Dù sao cũng quá tàn nhẫn, lúc các nữ quan giáo huấn bọn tôi đều chỉ kể nửa đoạn sau, bảo chúng tôi lấy làm bài học, không được coi đại lễ cung đình là trò đùa. Chúng tôi cũng không dám chõ mõm nói Tổ hoàng bụng dạ nhỏ nhen. Này, cô đừng có nói lung tung ra ngoài đấy nhé."

Dương Uyển mím môi, rụt bàn tay hơ ấm về chăn, vén chăn ngồi dậy, xách đèn đến trước bàn sách ngồi xuống, lấy sổ ghi của mình ra.

Tống Vân Khinh hỏi: "Hơn nửa đêm rồi, cô còn lọ mọ làm gì nữa vậy?"

Dương Uyển đáp: "Nghĩ đến chuyện gì, tôi phải viết ra mới được, không thì đến mai là quên mất."

Tống Vân Khinh nghe vậy cũng chẳng để tâm, treo màn giường lên, day thái dương nói: "Tôi cảm thấy mình cũng nên làm như cô, dậy nhẩm lại một lượt quy trình điển nghi mới được."

Dương Uyển cầm bút ngoái lại bảo: "Cô đừng chỉ nói suông, ngồi dậy đi."

Tống Vân Khinh nắm chăn tự đấu tranh với bản thân chốc lát, rốt cuộc hạ quyết tâm, "Được, tôi cũng dậy đây."

Nói đoạn, cô khoác áo xuống giường, cũng đi tới cạnh bàn sạch. Hai người ai nấy tự khêu đèn, bất tri bất giác đã quá giờ Dần.

Dương Uyển ghi xong câu chuyện Tống Vân Khinh kể cho rồi, tự đọc nhẩm một lần nữa.

Nếu nói câu chuyện này tàn nhẫn đến mức nào thì thực ra, so với thanh tẩy chiếu ngục, cực hình moi ruột về sau, nó cũng chẳng có gì đáng kể, nhưng sở dĩ nó không được ghi chép lại, có lẽ là bởi Tổ hoàng xuất thân chân đất, cảm thấy Ngô Thiện vô lễ với mình là vì ông ta coi khinh mình, khiến hoàng đế mất mặt. Hành động này thực sự có phần ấu trĩ cực đoan, ngay đến Tống Vân Khinh cũng cảm thấy ông Tổ hoàng này lòng dạ quá mức hẹp hòi.

Dương Uyển chống cằm tựa người dưới đèn, càng nghĩ càng cảm thấy những sự kiện liên quan đến cảm xúc hoặc tính cách cá nhân của kẻ ở ngôi trên mang tính ngẫu nhiên quá lớn, dường như không thể giải thích bằng một quy luật xuyên suốt lịch sử.

"Đúng rồi, Vân Khinh..."

Cô quay đầu, vừa định hỏi chi tiết hơn thì lại phát hiện Tống Vân Khinh đã ghé lên bàn ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Dương Uyển lắc đầu đành chịu, choàng một tấm áo lên cho cô, cất sổ ghi đi, thổi tắt đèn nằm lại về chăn.

Cô coi chuyện này như một tùy bút ghi lại vào sổ, cũng không suy nghĩ sâu xa gì nhiều. Song, trong bữa cung yến tất niên đã xảy ra một việc khiến câu chuyện xưa Tống Vân Khinh tình cờ kể lại biến thành một lời sấm nhuốm màu tiên đoán.

Hôm tất niên, Nội các nghỉ lễ dài, nhưng Dương Luân vẫn vào Hội Cực Môn từ sáng sớm.

Đêm qua tuyết rơi đặc biệt dày, tiếng quét tuyết trên đường cung thậm chí còn có phần chói tai. Dương Luân bịt tai mình đi vào trực phòng, cởi áo choàng ra, gọi người bưng nước vào ngâm tay. Nhưng đợi một hồi lâu, ngoài cửa mới có tiếng vọng vào.

Dương Luân đã bày xong giấy mực, không ngẩng đầu mà trách một câu: "Các ngươi cũng đi giết thời gian đấy à, sao tới muộn vậy?"

Nói rồi vừa xắn tay áo vừa đi ra cửa, ngẩng đầu thì thấy đứng bưng nước trước bóng tuyết lơ thơ ấy vậy mà lại là Đặng Anh.

"Sao lại là ngươi?"

Đặng Anh đặt chậu nước xuống, xoay người khép cửa lại.

"Không được nóng lắm, Dương đại nhân dùng tạm."

Dương Luân nhìn Đặng Anh, thả ống tay áo xuống, nói: "Ngươi bưng thì ta không muốn động vào."

Đặng Anh không nói gì thêm, lấy từ trong tay áo ra một tấu chương, chìa cho Dương Luân.

"Đại nhân xem xem."

Dương Luân quét mắt, mở miệng mắng thẳng: "Làm càn, số xếp đã đưa đến Ti lễ giám rồi mà ngươi cũng dám trộm ra!"

Nói rồi giằng lấy tấu chương trong tay Đặng Anh, "Để ta bảo Hà Di Hiền tới đây mà xem."

Đặng Anh nhìn số xếp Dương Luân giơ lên, bình tĩnh nói: "Trộm dâng sớ riêng là tử tội."

Nói rồi chàng ngẩng đầu lên nhìn Dương Luân, "Đến một cơ hội biện bạch đại nhân cũng không chịu cho nô tì ư?"

Dương Luân liếc mắt xem tấu sớ, phát hiện là ngự sử Hoàng Nhiên viết.

"Ngươi có ý gì?"

Đặng Anh đáp: "Bệ hạ đã liên tiếp bác hai mươi tấu sớ xin lập định thái tử, cuốn này của Hoàng Nhiên là tôi lén đè xuống. Dương đại nhân, ngài nhất định phải đi gặp Hoàng đại nhân một bận, hiện giờ không thể học trực thần cứng rắn can gián được nữa, sẽ gieo mầm tai vạ đấy."

Dương Luân đập tấu sớ lên bàn, "Ngươi bảo ta phải nói thế nào, để đầu xuân sang năm có thể triển khai thanh điền ở Giang Nam, Nội các đã đàn áp phần lớn quan viên đừng tranh luận lập trữ lúc này rồi, nhưng Hoàng Nhiên này là giảng quan của Văn Hoa Điện, đã sớm coi điện hạ là quân vương đời sau. Hiện giờ bệ hạ nâng đỡ Tưởng thị đủ đường, sao ông ta có thể không bất bình thay điện hạ."

Đặng Anh nói: "Đúng là như vậy, nhưng dù sao cũng phải biết dè chừng chứ."

Dương Luân cười, "Ngươi tưởng ông ấy là ngươi chắc? Trước đây trong án Trương Xuân Triển, ông ta đã chẳng biết sợ là gì rồi, bị đánh ngoài ngọ môn còn mỗi nửa cái mạng, hôm nay ông ta là vì học trò của mình, ngươi bảo ta phải nói thế nào? Bảo ông ấy cũng học các ngươi, mắt thấy bệ hạ đổi thái độ là cũng đổi hướng theo à, loại hành vi không bằng heo chó này..."

Trong lòng y vốn ngùn ngụt lửa giận vì cảnh ngộ mà Ninh phi và Dịch Lang gặp phải, nhưng vì tân chính phương Nam sang năm, lại không thể không nén xuống, lúc này bị mấy câu của Đặng Anh khơi ra lửa, bèn trút giận một trận vào chàng, nói đến câu cuối không kiềm chế được lời lẽ nữa, bản thân y cũng ngẩn người.

Đặng Anh đứng trước mặt y, lẳng lặng chịu đựng tấn lời này, không hề hé răng, chỉ quay sang một bên ho khẽ hai tiếng.

Thấy Dương Luân bặt tiếng, bấy giờ chàng mới nói tiếp: "Dương đại nhân đừng để tâm, so với Đông Lâm học phái, những câu này đã nhân từ hơn rất nhiều rồi."

Đoạn, chàng đưa mắt về phía tấu sớ bị Dương Luân đập lên bàn, "Cuốn tấu chương này trở lại tay Hoàng ngự sử, nếu ông ấy không chịu thông cảm cho tôi, tố giác với Ti lễ giám, vậy thì tôi cũng phạm tội chết. Tôi không hề giẫm lên xương trắng của Đồng Gia Thư Viện để giành tiền đồ như lời người phái Đông Lâm nói, trên thực tế, tôi vốn chẳng có tiền đồ gì, tôi nộp tính mạng tôi vào tay chư vị, cái khác tôi không cầu, chỉ cầu chư vị nhân từ với tôi đôi chút, đừng cầm tính mạng tôi mà lại cô phụ nó."

Dương Luân nghe xong câu này, có phần kinh ngạc.

Đặng Anh thở hắt một hơi, cố gắng ổn định giọng mình, "Hẳn ngài và Bạch thủ phụ còn chưa biết, tháng trước Trương Lạc đã sai người đóng cọc ngầm ngoài nhà Hoàng Nhiên, lời ông ấy uống rượu say mắng quàng bệ hạ đã bị nắm trong tay mấy thiên hộ rồi."

"Cái gì?"

Trong đầu Dương Luân nổ ầm.

"Vậy tại sao vẫn chưa bắt người?"

Đặng Anh nói: "Hoàng Nhiên xuất thân thế gia, gia sản trù phú, tôi sai xưởng vệ Đông xưởng lấy một tội danh có lẽ có đến nhà ông ta bức đòi tài vật, người của Bắc trấn phủ ti trông thấy, cũng noi theo hướng này phát tài, thế nên tạm thời không bắt người."

Dương Luân siết tay, "Sao ngươi biết được chuyện này?"

Đặng Anh ngẩng đầu, "Tôi đã là khâm sai giám sát Bắc trấn phủ ti, đương nhiên có con mắt của chính mình."

Dương Luân nghiến răng: "Hành vi chó săn..."

Đặng Anh nghiêng người đi, "Đại nhân trách mắng tôi thế nào cũng được, hiện giờ đối với ngài..."

Chàng nói, cổ họng hơi nóng lên, "Tôi không dám có bất kì oán hận gì."

Sống lưng Dương Luân lạnh buốt, "Ý ngươi là sao?"

Đặng Anh im lặng, giọng Dương Luân càng lạnh hơn, "Ngươi đã thế nào với Uyển Nhi rồi!"

Đặng Anh nhắm mắt, "Tôi..."

Lời còn chưa dứt, Dương Luân đã tóm tà áo chàng, quát: "Ngươi đừng có vọng tưởng mình còn thanh danh gì có thể tham lam được, dẫu người cứu được Hoàng Nhiên, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Ngươi tưởng ngươi sống tiếp như vậy là có thể ở bên muội muội ta à? Ta đã từng nói với ngươi, không được sỉ nhục nó, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, vì sao không chịu nghe!"

Nói xong, y quơ cuốn sổ xếp trên bàn ném vào mặt Đặng Anh.

"Ngươi cầm cuốn sổ xếp này về đi, ta sẽ không giao nó cho Hoàng Nhiên, dẫu có giao, ắt ông ta cũng sẽ tố giác ngươi với Ti lễ giám, ngươi tốt nhất đừng đi tìm chết."

Đặng Anh nghênh đón ánh mắt Dương Luân, "Ngài nhất định phải khuyên Hoàng Nhiên, một khi ông ấy bị hạ chiếu ngục, Hà Di Hiền sẽ nghĩ mọi biện pháp để dời tội lên ngài! Nếu ngài bị khép tội, Bạch thủ phụ, Ninh phi, tiểu điện hạ, còn cả Dương Uyển nữa, sẽ phải làm thế nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net