Chương 1: Thương hạc phù dung (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Thiện nói xong câu đó, chợt phát hiện Đặng Anh đang nhìn mình, không khỏi ngẩn ra, nhất thời thế mà lại rất khó miêu tả rõ được cảm nhận khi bị đôi mắt này nhìn chăm chú.

Nếu nói gã thương xót Đặng Anh, hình như lòng dạ gã chẳng mềm đến thế, nhưng nếu nói là ghê tởm thì cũng không có lí do thích hợp. Dù sao trong ba năm Đặng Di tham ô lộng quyền, tàn sát quan lại ở Nội các, Đặng Anh đã thế chân thầy mình Trương Xuân Triển, một lòng dốc sức vào chủ trì công việc thiết kế và xây dựng Tam đại điện hoàng thành, một khắc trước khi Hình bộ phụng mệnh bắt trói chàng, chàng còn đang cùng các thợ xây uốn nắn đòn dốc trên nóc nhà kề của Thọ Hoàng Điện.

Thế nên, bất kể thanh toán thế nào, Đặng Anh và tội ác của cha chàng cũng chẳng liên can đến nhau.

Nhưng thân là trưởng tử của Đặng Di, Đặng Anh vẫn bị hạ ngục giam giữ.

Lúc kết án chàng, quả thực nha môn Tam ti đã rất khó khăn.

Hoàng thành còn chưa hoàn thiện xây dựng, Trương Xuân Triển, tổng quản ban đầu của việc này, đã cao tuổi, mắt mờ tai lãng, không thể đảm đương. Đặng Anh là học trò duy nhất của Trương Xuân Triển, chàng ta thi đỗ tiến sĩ cùng khoa với Hộ bộ thị lang Dương Luân, còn tinh thông dịch học, công học1, nếu đồng loạt luận tội xử tử chàng cùng những nam tử Đặng tộc khác vào lúc này, chỉ e trong một khoảng thời gian ngắn, Công bộ sẽ chẳng thể tìm đâu ra người như vậy mà bù vào. Thế là Tam ti và Ti lễ giám cứ bàn tái bàn lại hồi người này, mãi không quyết định được cách xử trí chàng ta.

1 Từ cũ chỉ các môn công nghệ kĩ thuật nói chung.

Sau cùng, vẫn là thái giám chưởng ấn Ti lễ giám, Hà Di Hiền đề xuất một phương án.

"Bệ hạ hành quyết cả nhà Đặng Di là bởi bị Đặng Di giấu giếm nhiều năm, nay chợt sáng tỏ, căm hận cộng dồn, phẫn nộ tột đỉnh, nhưng hoàng thành là nơi ở của hoàng gia, công trình xây sửa liên quan đến nền tảng lập quốc, cũng không thể bỏ bê. Muốn dập tắt lửa giận trong lòng bệ hạ, ngoại trừ tử hình..."

Lão nói tới đây, buông bản điều trần Tam ti soạn mấy phen mà vẫn chỉ là bản nháp xuống, trở tay gõ gõ lên đó, cười ha hả nói: "Chẳng phải còn có hủ hình ư?"

Không thể nói rõ đây là phương án ác độc hay nhân từ, cho Đặng Anh một con đường sống, nhưng đồng thời cũng chấm dứt cuộc đời vốn quang minh của chàng. Thế nên Dương Uyển mới viết trong mở đầu "Đặng Anh truyện" rằng: Rất khó để nói mốc thời gian này là điểm kết thúc hay bắt đầu của cuộc đời Đặng Anh.

Đương nhiên, đám người Lý Thiện không có góc nhìn Thượng đế như Dương Uyển.

Họ chỉ đơn thuần không biết phải đối xử thế nào với gã hậu duệ gian thần không có tội ác gì thực tế này.

"Ngươi nhìn ta cũng vô dụng."

Lý Thiện không sao đối mặt nổi với Đặng Anh nữa, dứt khoát đi đến bên cạnh chàng, vô thức cạy gảy da chết trên ngón tay: "Tuy ta cũng cảm thấy ngươi rơi vào kết cục hiện tại khá là đáng tiếc, nhưng cha ngươi quả thực tội ác tày trời, ngươi bây giờ là chuột gãy chân trên đường, ai động vào người đó xui xẻo, không ai dám thương hại ngươi, ngươi cũng chấp nhận đi, coi như gánh tội thay phụ thân ngươi, báo chút đạo hiếu, tích âm đức cho lão. Nói không chừng, ngươi chịu đại tội ở đây, bên kia lão cũng tu được kiếp người, khỏi bị đọa vào súc sinh đạo."

Y nói vậy cũng không sai.

Nếu Đặng Anh chết thì cũng thôi, còn sống lại đâm thành một ký hiệu chính trị, tính mạng cũng không ngừng bị triều đình sử dụng để thăm dò lập trường nhân tâm.

Mặc dù trước đây, bản thân Đặng Anh không xích mích với ai, nhưng hoàn cảnh lúc này quả thực có thể nói là thê thảm.

Bạn thân của chàng khi trước ngậm miệng im ru trước cảnh ngộ chàng gặp phải, kẻ có thù với nhà họ Đặng thì chỉ ước đạp thêm cho chàng một cước.

Từ lúc bị hạ ngục đến khi áp giải tới Nam Hải Tử, thời gian đã một tháng có dư. Tính ra, cũng chỉ có Dương Luân lén dúi một thỏi bạc cho Lý Thiện, nhờ gã chiếu cố ít nhiều cho Đặng Anh.

Lý Thiện nói xong mấy câu không có giới hạn này, bụng nghĩ đến một thỏi bạc kia, lại nhìn vết thương giăng khắp thân Đặng Anh, cảm thấy chàng cũng đáng thương, đằng hắng vài tiếng, há miệng vừa định nói câu gì xoa dịu, lại bỗng chú ý tới đống lớn thảo dược chất cạnh chân Đặng Anh, nhìn kĩ hơn thì thấy quen mắt cực kì, tức thì lửa giận bốc lên.

"Ấy..."

Lý Thiện vén bào ngồi xổm xuống vốc một nắm lên: "Con chuột thiến nào tha tới đây đây?"

Hoạn quan trong kho run như cầy sấy, cúi gằm mặt, không ai dám hé răng, có mấy người ngồi cạnh Đặng Anh thậm chí còn sợ Lý Thiện chuyển chú ý vào mình, len lén dời sang chỗ khác ngồi.

Lý Thiện quét mắt một vòng nhìn đủ màu sợ hãi trên mặt bầy người, vứt thảo dược xuống đứng lên, phủi tay nhìn về phía Đặng Anh, chẳng biết tại sao lại bỗng bật cười: "Xem ra ta nói sai rồi, cũng chẳng phải không một ai nghĩ đến ngươi." Vừa nói gã vừa dùng chân khẩy đống thảo dược, " Dám trộm dược liệu trong sân của ta đến chữa thương cho ngươi cơ đấy."

Đoạn, gã xoay người, tay trỏ vào hoạn quan trong kho, "Trong các ngươi có kẻ không sợ chết. Lý gia ta kính nhà ngươi còn có lá gan này, hôm nay không truy cứu chuyện thảo dược, lại có lần sau mà bị ta phát hiện thì đừng hòng ra được hải tử này."

Dứt lời, cũng thật sự không truy cứu, phủi sạch tay rồi bảo canh cửa: "Trông coi cho tử tế."

Nói rồi dẫn người sải bước ra ngoài.

Dương Uyển chờ đến khi tiếng bước chân xa hẳn mới chui từ sau đụn rơm ra, nhoài người trên bệ cửa sổ cẩn thận xem xét, chợt nghe sau lưng truyền tiếng bấm khóa, vội xoay người, chỉ thấy cửa đã bị khóa lại, Dương Uyển xụ mặt, chỉ đành vỗ vỗ cổ, khoanh chân ngồi xuống: "Ôi chao, đêm nay không ra được rồi."

Nào ngờ cô vừa nói xong câu đó, ánh mắt người chung quanh nhìn cô và Đặng Anh bỗng trở nên đặc biệt phức tạp.

Dương Uyển quay người kinh ngạc nhìn những người trong kho, lại cúi đầu ngó Đặng Anh, thình lình hồi tưởng lời Lý Thiện ban nãy, lập tức vỡ lẽ.

Lúc này, trong căn phòng nhốt ba loại người, một đàn ông, một phụ nữ, và một cặp hoạn quan.

Đương nhiên, theo như Lý Thiện nói, người đàn ông này qua đêm nay cũng sẽ không còn là đàn ông nữa.

Thế nên, có phải tối nay nên xảy ra chút gì không?

Nếu chỉ là người bàng quan, hiện giờ đoán chừng Dương Uyển sẽ ngồi xuống, bóc tách phân tích thấu triệt hoàn cảnh cực đoan này ở phương diện văn học và xã hội học. Nhưng giờ phút này, cô lại bị ánh mắt người chung quanh nhìn đến không thản nhiên cho nổi. Cơ thể hiện tại cô còn chẳng biết là của ai, cũng chẳng biết chủ nhân cơ thể này có người trong lòng hay chưa. Mặc dù Dương Uyển cho rằng mình chỉ là một ý thức đến từ thế kỉ 21, mục đích xuyên không là để quan sát lịch sử và ghi chép lịch sử liên quan đến Đặng Anh, nhưng nếu đã xuyên vào thân người khác thì hình như còn phải có trách nhiệm bảo vệ cơ thể mà ý thức của cô đang điều khiển nữa.

Thế nên, cô rơi vào một vòng logic luẩn quẩn nhìn thì có vẻ rất bình thường, não tưởng tượng ra cả đống vở kịch nội tâm, bất giác ôm ngực mình, hoàn toàn quên mất người đàn ông trước mắt vốn chẳng hề cho cô chạm vào chàng.

Đặng Anh thấy vẻ mặt cô ít nhiều sợ hãi, tay chống đất quay lưng lại ngồi.

Dương Uyển thấy chàng có động tác, vội lùi lại một bước.

"Anh làm gì đấy?" Cô buột miệng hỏi.

"Khụ." Đặng Anh ho một tiếng, nghe như cố ý.

Nhưng sau khi mượn tiếng ho này ngắt lời Dương Uyển, chàng cũng chẳng còn phản ứng gì khác, thay vào đó thu lại ý đồ "mạo phạm" về mặt động tác của mình, không nhìn Dương Uyển nữa, khom lưng nhặt thảo dược dưới đất, đặt lên đầu gối tiện tay bện thắt.

Sau khi Trương Xuân Triển cáo lão, những năm đầu Đại Minh, công học của người này có thể xem như vọt lên trần nhà, thế nên dù trong tay chỉ đang bện cỏ cũng làm đến là linh hoạt tinh xảo.

Có điều, Dương Uyển cảm thấy tay Đặng Anh cũng không phải đặc biệt đẹp đẽ gì cho lắm, da tay có phần xù xì do nhiều năm tiếp xúc với gạch ngói gỗ củi, nhưng được cái khớp xương rõ ràng, kinh mạch đâu ra đấy. Nom thì không đến nỗi dữ tợn thái quá nhưng cũng khác biệt so với những thanh niên cùng lứa. Trên mu bàn tay có một vết thương cũ màu đỏ nhạt, hình dạng giống mảnh trăng lưỡi liềm.

Dương Uyển nhìn chàng bện dược liệu mình ôm tới thành một chiếc gối cỏ vuông vắn, bấy giờ mới nhận ra mới nãy mình đã nghĩ quá nhiều. Qua tiếp xúc mấy ngày nay, có thể thấy Đặng Anh là chính nhân quân tử, còn cô thì như một ả du côn tư tưởng không thuần khiết, nằng nặc đòi sờ Đặng Anh. Nghĩ vậy không khỏi cảm thấy vừa rồi mình hơi làm mình làm mẩy, cô giơ tay lúng túng gãi đầu.

Đặng Anh bị cảm lạnh nhẹ trong ngục, về sau không được an dưỡng nên lúc này hơi đau họng.

Chàng đưa tay ấn lồng ngực, rõ ràng là đang nhịn ho.

Dương Uyển định cất tiếng, lại thấy chàng dịch sang bên cạnh mấy tấc, ngồi sang chỗ mặt đất không có rơm rạ, đưa tay đặt cái gối cỏ xuống cạnh mình rồi thẳng người dậy, một lần nữa nắm tay đặt lên đầu gối, trầm mặc nhìn về phía Dương Uyển.

Dương Uyển ôm đầu gối ngồi xổm bên Đặng Anh, nhìn cái gối cỏ vuông vức kia, hỏi: "Cho... tôi à?"

Đặng Anh gật đầu.

"Vậy chân anh phải làm sao bây giờ?"

Đặng Anh cúi đầu nhìn vết thương gần như đã thấy xương trên cổ chân mình, yết hầu khẽ động đậy.

Kể từ lúc hạ ngục đến nay, chàng vẫn không chịu mở miệng nói một lời, một là sợ khiến người khác gặp họa, hai là chàng cũng cần hoàn cảnh yên tĩnh để tiêu hóa hiện thực phụ thân bị xử cực hình, toàn tộc phải vạ chịu chết. Dần dà, chàng đã chấp nhận tình cảnh của mình mà Lý Thiện đã miêu tả, một con chuột gãy chân trên đường, người người đòi đánh, thế nên hiện giờ lại thấy không quen khi có người tới hỏi thăm ấm lạnh ốm đau.

"Thế này đi, tôi không động vào anh, tôi chỉ giúp anh giã nát số thảo dược còn lại, tự anh đắp nhé."

Nói rồi Dương Uyển lập tức xắn tay áo lên.

Đặng Anh liếc nhìn chiếc ngọc trụy cô dùng để giã thuốc kia, là phù dung ngọc thạch thượng đẳng, gia đình bình thường tất không thể sở hữu, trên hông cô còn đeo hai miếng khác.

"Cầm đi."

Thấy Đặng Anh không nhận, lại trở tay tháo dây buộc tóc sau lưng xuống.

"Lấy cái này mà bó."

Đặng Anh vẫn bất động.

Dương Uyển giơ đến mỏi cả tay, cô cúi người đặt xuống đất, ngẩng đầu nhìn Đặng Anh, "Thực ra anh là một người rất tốt, trong cảnh ngộ này mà vẫn làm gối cho tôi, tôi cũng không phải kẻ xấu xa gì, anh không muốn nói chuyện với tôi thì thôi, nhưng đừng làm khó dễ chính mình, anh cũng không muốn sau này không đi được đúng không?"

Chàng vẫn khước từ bằng thinh lặng.

Đối với Dương Uyển, ý nghĩa của việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Trong lịch sử, chân chàng mắc tật chính là vào khoảng thời gian này, nhưng dẫu Dương Uyển biết, đồng thời mong muốn giúp đỡ chàng sửa một chút xíu vận mệnh, thì vẫn không thành công. Song, cô cũng chẳng buồn rầu gì, bèn lấy ống tay áo lau sạch tay mình, vui vẻ từ bỏ ý đồ thuyết phục Đặng Anh.

Người trong kho thấy Đặng Anh và Dương Uyển không có hành động như trong tưởng tượng của họ, dần mất đi tính nhẫn nại, trời lạnh người mệt, chỉ chốc lát sau, ai nấy đều nằm xuống cuộn tròn.

Dương Uyển ngồi đối diện Đặng Anh, chờ Đặng Anh nhắm mắt lại mới dè dặt rúc vào cạnh chàng, nằm xuống gối lên gối cỏ. Trong kho lúc này chỉ còn dư tiếng ngáy và vài tiếng trở mình thảng hoặc, Dương Uyển nằm yên, móc cuốn sổ trong tay áo ra, nương chút ánh đèn trên bệ cửa giở ra, gập ngón tay chống dưới cằm mình, khẽ giọng đọc một câu: "Ngày mai cũng chính là mười ba tháng Giêng năm Trinh Ninh thứ mười hai... Trong 'Minh sử' ghi là tháng Ba, thế này mới biết về mặt thời gian cũng tồn tại sai lệch..."

Nói xong thì bắt đầu buồn ngủ. Cô quay người hướng vào vách tường, ôm đầu gối cuộn tròn như những người khác.

"Đặng Anh, nghe nói anh chưa từng cưới vợ, thế anh có... nữ nhân nào của mình không?"

Đặng Anh sau lưng Dương Uyển lắc đầu.

Dương Uyển lại như trông thấy thật, hơi mơ màng nói: "Nếu cơ thể này mà là của chính tôi..."

Thì làm sao?

Thực ra cũng đâu thể làm gì.

Tuy cô là một nhà nghiên cứu, nhưng cô vẫn chưa điên cuồng đến mức dùng cơ thể của bản thân đi thăm dò quan niệm tính dục của đối tượng nghiên cứu. Thế là, cô không nói tiếp nữa, mím môi nhắm hai mắt lại.

Đặng Anh nghe câu này mà không hoàn toàn hiểu, đợi một lát không nghe thấy câu sau của cô, cũng bèn dứt khoát nhắm mắt.

Nào ngờ cô thiếp đi rồi còn lẩm bẩm nho nhỏ một câu: "Dù sao... đời này Dương Uyển cũng sống vì Đặng Anh..."

Rơi xuống cùng câu nói này là trận tuyết lớn đầu mùa năm Trinh Ninh thứ mười hai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net